Saved Font

Trước/130Sau

Cả Nước Đều Biết Tôi Rất Moe

Chương 60: Thiếu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chử Thư Mặc bất ngờ phát hiện người tới không phải là Đại sư Maca. Chẳng cần nhìn tướng mạo, chỉ cần giọng nói đã thấy là một người hoàn toàn khác.

Nhiều lần nhìn thấy bóng dáng thoáng qua của Búp Bê, người đứng bên cạnh cô ấy luôn là Đại sư Maca. Vì vậy Chử Thư Mặc cảm thấy cực kỳ kinh ngạc khi thấy người này.

Căn cứ vào chuyện nhận học trò được nghe kể trước đó, khiến Chử Thư Mặc hoàn toàn không nghĩ tới người đi ra khỏi hành lang lại là….

Ai đây?

Đang lúc Chử Thư Mặc rối rắm, Búp Bê đứng bên cạnh người nọ đột nhiên tiến thêm một bước. Tiếp sau đó, một âm thanh quen thuộc đột ngột vang lên bên tai: “Tiểu Mặc.”

Giọng nói này rất quen thuộc với Chử Thư Mặc, thanh thúy, dễ nghe, chỉ là không còn vương chút ý cười như lúc trước.

Động tác sờ bụng của cậu lập tức dừng lại, nhìn sang Búp Bê. Búp Bê đối mặt với ánh mắt của cậu, bản năng lui lại, một hồi lâu sau, cô ấy kéo ống quần của ngwoif đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng gọi một tiếng bác sĩ Lý.

Chân mày Chử Thư Mặc nháy mắt có chút động.

“Ha ha ha.” Bác sĩ Lý nhìn thấy hành động của cậu, chắp tay sau lưng phá lên cười: “Ta từng nghe nói Ngu Uyên coi cậu như bảo bối, vì vậy mới tiến hành trao đổi với lão già Maca kia, muốn ông ta nhường cậu cho ta. Vì vậy ta mới đến đây nhìn cậu một lần, chỉ là….

Ông ta nói tới chỗ này, chợt dừng một chút, sau đó âm trầm cười: “Tộc Noelle rốt cuộc cũng chỉ là tộc Noelle mà thôi. Dù có được đánh giá cao đến đâu, vẫn chẳng có lòng phòng bị gì cả. Cho nên ta vẫn luôn nói chủng tộc này là dư thừa….”

Chử Thư Mặc mở to hai mắt, không lên tiếng.

Bác sĩ Lý nhìn cậu, tiếp tục nói: “Ta đã từng nghe nói Ngu Uyên thật sự rất yêu thích cậu, vốn là cũng chẳng có gì, chỉ là ta nghĩ đi nghĩ lại, đột nhiên lại nhớ ra một chuyện.” (MTLTH.dđlqđ)

Trong hành lang tối om yên tĩnh, giọng nói của bác sĩ Lý đều mang theo tiếng vọng, kinh dị như một bộ phim ma.

Lâu sau đó, Chử Thư Mặc mới nghe ông ta nói: “Năm xưa, cha ta và Đại Điện hạ đã từng làm một chuyện, trong giới thượng lưu ngày nay cũng chẳng phải là bí mật gì, chi tiết cụ thể lại chẳng mấy ai rõ ràng. Tính đến hiện tại, chắc cũng chỉ còn lại có vài người là biết toàn bộ. Về chuyện Ngu tổng bị cắt tinh hồn, dẫn đến việc bị hôn mê một năm, sau không biết vì lý do gì lại có thể tỉnh lại, nhưng lại hồn phách lại bị thiếu một phần, cha ta đã có rất nhiều phỏng đoán.”

Chử Thư Mặc nhìn chằm chằm bác sĩ Lý, nghe đến đây, trong cặp mắt to ấy vậy mà lại lóe chút ánh sáng. May mắn rằng hoàn cảnh chung quanh quá tối, vì vậy bs không phát hiện ra ánh mắt có biến hóa của cậu, ông ta vẫn cứ nói tiếp.

“Nghi thức cắt hồn bình thường đều phải thông qua môi giới, thành thật mà nói, trăm ngàn năm qua, Hồn thú làm thuật cắt hồn không nhiều, chính xác phải là ít đến thảm thương. Cho dù có làm, vật quý như hồn phách này, bình thường chẳng có ai nguyện ý làm.” Bác sĩ Lý nói đến đây, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Cho nên năm đó, khi thuật cắt hồn của Ngu Uyên thất bại, vật môi giới cũng mất đi hào quang, dù có làm cách nào cũng không có bất kỳ phản ứng nào cả. Cha ta cho đến khi chết cũng không hiểu rõ là đã có chuyện gì xảy ra.”

“Mãi cho đến hai tháng trước, vật môi giới đó đột nhiên phát sáng trở lại.” Bác sĩ Lý nói đến đây, trong mắt hiện rõ vẻ hưng phấn: “Không những phát sán, còn vô cùng chói lóa. Đặc biệt là khi ở gần Ngu tổng, loại cảm giác đó giống như…..”

“Biết quy hồn nghĩa là gì không?” Bác sĩ Lý cười cười: “Kết quả là không lâu sau đó, có tin tức truyền ra rằng thân thể hắn đã chuyển biến theo chiều hướng tốt.”

“Cho nên ta một mực nghĩ, rốt cuộc điều gì đã thay đổi hắn, hay là có thứ gì đó mang hồn phách của hắn quay trở về? Cho đến khi ta nghe nói đến cậu.”

“Một người có thể nhìn rõ quy tắc ẩn của trận đấu, bình thường lại tỏ ra ngu ngốc, khờ khạo khiến cho tất cả mọi người xung quanh cậu đều không nghĩ tới. Chắc chắn ta không nhìn lầm, vừa rồi cậu đã cho nhóm nhỏ của cậu không ít nhắc nhở, phải không?”

Bác sĩ Lý nói xong, trên tay thoáng cái đã xuất hiện một đoạn video, từ các góc độ khác nhau quay lại những hành động mờ ám của Chử Thư Mặc với Tàn Nhang. Không những thế, biểu cảm khác lạ nhỏ nhặt nhất của cậu cũng được ghi lại cực kỳ rõ ràng.

Sắc mặt Chử Thư Mặc không nhịn được mà trầm xuống, thành thật mà nói, mọi cử động bị người ta biết rõ thế này, thật chẳng tốt chút nào. (MTLTH.dđlqđ)

“Ta thực sự cảm thấy rất hứng thú với cậu.” Bác sĩ Lý lần này nhìn thấy biến hóa của cậu, sau khi video phát xong, cười nhẹ hai tiếng: “Có thể đi với ta một chuyến không?”

Ông ta vừa nói xong, vừa làm một thủ thế ‘xin mời’, lời nói mang theo khách khí, vậy mà vẻ mặt, động tác lại chẳng cho người ta cự tuyệt.

Chử Thư Mặc từ xưa đến nay không phải kẻ nhát gan, sợ phiền phức. Đời trước có sóng to gió lớn nào mà cậu chưa trải qua, khiến cậu luyện được một tâm thái ổn định nhất trong mọi hoàn cảnh hiểm nghèo. Huống chi hiện tại không cần giả vờ ngốc nghếch nữa, cơ thể theo bản năng cũng buông lỏng hơn.

Lưng đứng thẳng, hai chân mở rộng bằng vai, mặc dù vẫn còn là dáng vẻ nho nhỏ, nung núc thịt, nhưng khí thế lại không hề thua kém một thành viên Hoàng Thất nào.

“Tôi muốn nói chuyện với Búp Bê.” Chử Thư Mặc cũng chú ý tới, từ khi bắt đầu, ánh mắt của Búp Bê vẫn luôn trốn tránh cậu.

Cậu chẳng sợ bác sĩ Lý kia, dù sao chuyện cậu chuyển thế sống lại, chỉ cần cậu không thừa nhận, ai cũng không có cách biết được sự thật. Biểu hiện của cậu bây giờ và trước kia khác xa nhau, nhưng cũng chỉ là bất đồng mà thôi.

Cậu muốn dùng danh nghĩa cá nhân giành được giả xuất sắc, muốn thay đổi lại địa vị của tộc Noelle trong xã hội hiện nay, vì vậy không thể cứ giả ngốc mãi được.

Tư thái thay đổi, ánh mắt cũng có biến hóa. Bác sĩ Lý rũ đầu, chỉ cảm thấy vật nhỏ này trong nháy mắt như thể biến thành nhân sĩ

Trước/130Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị Tối Cường Tu Chân Học Sinh