Saved Font

Trước/18Sau

Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 16:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
《Cả thế giới chỉ thích mình em》

Buổi chiều Tần Hoài Sơ đến công ty, đẩy cửa phòng tổng giám đốc ra, vô tình nhìn thấy Thẩm Băng Đàn đang ở bên trong tiếp tục phân loại tài liệu của ngày hôm qua.

Thấy anh, Thẩm Băng Đàn đứng dậy: "Tổng giám đốc Tần."

Anh vội vàng giải thích: “Sáng nay chị Ôn nhờ tôi dịch tài liệu, chị ấy nói có việc gấp nên những tài liệu này vẫn chưa sắp xếp xong”.

Tần Hoài Sơ đáp lại, sau đó vào ngồi vào bàn làm việc.

Anh vẫn còn nhiều việc phải làm, thỉnh thoảng sẽ trả lời các cuộc điện thoại và xử lý tài liệu.

Một tiếng sau, mọi thứ đều kết thúc.

Thẩm Băng Đàn vừa hoàn thành công việc của mình và đến báo cáo cho anh.

Tần Hoài Sơ xem qua hồ sơ của cô, tùy ý tán gẫu: "Chuyển nhà rồi à?"

Thẩm Băng Đàn: "Đã chuyển đi rồi."

"Nơi ở mới thế nào, có ở quen chưa?"

"Cũng tạm được."

Tần Hoài Sơ gật đầu, sau đó anh lại nghĩ tới điều gì, ánh mắt rơi vào trên cổ tay cô: "Còn đau không?"

Vẻ mặt của Thẩm Băng Đàn hơi khựng lại, hình ảnh ở khách sạn đêm qua lại hiện lên trong đầu cô.

Tần Hoài Sơ đã đứng dậy đi tới.

Thẩm Băng Đàn không chuẩn bị trước, anh nắm lấy cổ tay cô và nhấc nó lên xem.

Sau khi xem đi xem lại, những vết đỏ tối qua đã mờ đi, cổ tay trắng nõn thon dài, trên đó còn có những đường vân đẹp mắt.

Động tác của anh quá thân mật, Thẩm Băng Đàn khó chịu rụt người lại, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh rất nhiều.

Cô lùi lại hai bước, hàng mi dài cong vút cụp xuống: “Tổng giám đốc Trần, nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.”

Tần Hoài Sơ đút tay vào túi, yên lặng nhìn cô.

Một lúc sau, anh nói: "Đi đi."

----------------------------------

Trong văn phòng, mọi người đang thảo luận về kỳ nghỉ sắp tới.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn, Dương Hiên nhanh chóng vẫy tay với cô hỏi: "Ngày lễ Quốc khánh và Tết Trung thu năm nay sẽ được tổ chức cùng nhau, chúng ta sẽ có kỳ nghỉ kéo dài mười ngày. Cô định làm gì? Đã có kế hoạch gì chưa?"

Nếu Dương Hiên không nói đến chuyện này, Thẩm Băng Đàn cũng xém quên mất, sau ngày mai, sẽ có một kỳ nghỉ dài mười ngày dành cho ngày lễ Quốc khánh và Tết Trung thu.

Cô lắc đầu: “Tôi chưa có kế hoạch gì, nhưng có lẽ tôi sẽ tìm một công việc làm thêm và chuẩn bị cho luận văn tốt nghiệp”.

Dương Hiên không thể tin được thở dài: "Làm việc vất vả như vậy cuối cùng mới có ngày nghỉ, thế mà cô vẫn phải làm việc bán thời gian?"

Thẩm Băng Đàn mỉm cười: "Nhàn thì cũng nhàn, tôi quen rồi."

Kỳ nghỉ dài như vậy, cô phải kiếm việc gì đó để làm cho mình, nếu không ở một mình trong căn nhà cho thuê thì quá cô đơn.

Dương Hiên: "Nhưng luận án của tôi thậm chí còn chưa bắt đầu, thật đau đầu mỗi khi đề cập đến chuyện này, đến bây giờ tôi còn chưa quyết định đề tài nữa."

Trong khi trò chuyện, Tiết Văn đã hoàn thành công việc của mình, cô đứng dậy rời khỏi nơi làm việc.

Cô vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người, rồi tuyên bố: "Tôi vừa nhận được thông báo, công ty chúng ta ngày mốt sẽ thành lập team building, ai muốn tham gia có thể đến chỗ tôi đăng ký."

Nghe vậy, các đồng nghiệp vốn đã bận rộn đã xúm lại phía Tiết Văn.

Tiết Văn thấy có nhiều người nên nói: "Mọi người cũng có thể đăng ký ở chỗ trợ lý Tề, xin đừng chen lấn."

Dương Hiên không ngờ rằng văn phòng thư ký vốn không có sức sống, nhưng lại khá tích cực trong việc xây dựng đội ngũ.

Chẳng phải giới trẻ ngày nay biết sắp xếp thời gian hơn sao, ai lại thích cái team building nhàm chán chứ?

Anh ta nắm lấy đồng nghiệp Phạm Dương của mình và hỏi: "Anh bạn này, có điều gì đặc biệt về team building trong công ty của chúng ta không? Tại sao tất cả mọi người đều muốn đi vậy?"

"Anh không biết đấy thôi, tập đoàn Quân Nghị vốn được thành lập bởi tổng giám đốc Tần khi còn học đại học. Từ mấy người trong công ty này đã đạt đến quy mô như hiện tại và năm nay lại còn chuyển đến CBD. Đó cũng là một huyền thoại trong ngành đấy. Nhưng bất kể công ty thay đổi như thế nào, chúng ta vẫn luôn duy trì một truyền thống, đó là mỗi mùa xuân và mùa thu đều có tổ chức team building."

Phạm Dương trở nên hào hứng hơn khi nói: "Chúng ta khác với các công ty khác. Tổng giám đốc Tần lần nào cũng đưa chúng ta đi chơi. Mặc dù tổng giám đốc Tần thường xị mặt khó gần nhưng khi tham dự team building, anh ấy lại rất dễ gần. Anh ấy làm việc gì cũng hào phóng, chúng ta thường hay ở lâu đài, ăn đồ ngon, ngao du sơn thủy, thật là tuyệt!"

Dương Hiên nghe vậy cũng cảm thấy hào hứng, nhìn Thẩm Băng Đàn:

"Có vẻ thú vị thật đấy, sao chúng ta không đăng ký tham gia chung nhỉ?"

Thẩm Băng Đàn đối với việc này không có hứng thú lắm, vừa cúi đầu vừa phiên dịch tài liệu: “Mọi người đi đi, tôi không đi đâu.”

"Sao lại không đi? Chúng ta đều là thực tập sinh, lần đầu tiên mà đã vắng mặt như thế không tốt đâu."

Phạm Dương trả lời: “Tổng giám đốc Tần chưa bao giờ ép buộc loại chuyện này, vắng mặt thật ra cũng không sao, nhưng cơ hội tốt như vậy để chơi, không đi thì hơi có lỗi với bản thân, tôi sẽ đăng ký đầu tiên."

Dương Hiên nhìn Thẩm Băng Đàn: "Cô thực sự không muốn đi sao?"

Thẩm Băng Đàm vẫn cúi đầu, không chút suy nghĩ nói: “Ngày mốt tôi xin nghỉ một ngày.”

Anh ta thở dài: "Được, vậy tôi đi đăng ký đây, xem có cái gì thú vị, sau khi trở về sẽ nói cho cô biết."

Khi chuẩn bị tan sở, trợ lý Tề đã tổng hợp danh sách team buiding do văn phòng thư ký và các phòng ban khác giao cho.

Tên của Thẩm Băng Đàn không có trong danh sách của thư ký.

Sau khi xác nhận hai lần, trợ lý Tề ngồi vào bàn làm việc, anh rơi vào suy nghĩ lo lắng.

Nếu năm nay Thẩm Băng Đàn không đi, tổng giám đốc Tần có thể sẽ rất buồn đấy.

Nếu vậy, nó sẽ là một cơn ác mộng cho tất cả các đồng nghiệp.

Một team buiding tốt không thể bị hủy hoại bởi một mình Thẩm Băng Đàn, phải không nào?

Anh lập tức ra khỏi văn phòng, đi tới bàn của Thẩm Băng Đàn: “Sao cô lại không đăng ký?”

Thẩm Băng Đàn đang làm công việc phiên dịch, nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, do dự một chút: "Đây không phải là tự nguyện sao? Tôi không có đăng ký."

Trợ lý Tề nói: "Năm nay có quy định mới, thực tập sinh nhất định phải tham gia, xin hãy ghi tên của mình vào."

Anh đặt bản đăng ký trước mặt Thẩm Băng Đàn và đưa cho cô một cây bút.

Thấy Thẩm Băng Đàn sững người, anh ta lại nói: "Team building là cơ hội tốt để vun đắp tình cảm giữa các đồng nghiệp. Bình thường cô ở văn phòng khá im lặng, cho nên lần này cô nhất định phải đi."

Thẩm Băng Đàn không còn cách nào khác ngoài việc ngoan ngoãn nhận lấy cây bút từ trợ lý Tề và viết tên của mình vào danh sách.

Tiết Văn tình cờ đang hướng dẫn công việc cho Dương Hiên, cô trộm liếc mắt nhìn về phía này.

Khi cả hai cùng nhau đưa tờ đăng ký, Tiết Văn vẫn còn khó hiểu: “Vừa rồi anh hơi quá cứng rắn đối với Thẩm Băng Đàn đấy, năm nay có nói thực tập sinh phải tham gia sao? Sao tôi không nhớ có quy định này nhỉ? Thực tập sinh của hai bộ phận Dự án và Nhân sự đâu cần phải tham gia đâu nhỉ?"

Trợ lý Tề nói: "Lần trước ăn tối không phải cô nói hy vọng tổng giám đốc Tần và Thẩm Băng Đàn có thể làm dịu quan hệ với nhau sao? Team building là một cơ hội rất tốt."

Trán của Tiết Văn sáng lên: “Sao tôi không nghĩ tới tổng giám đốc Tần sẽ dễ gần hơn một chút khi

tham gia team building nhỉ. Đến lúc đó nếu Thẩm Băng Đàn thể hiện tốt, chưa biết chừng sẽ xóa bỏ được chuyện trước kia. Lão Tề này, vẫn là anh suy nghĩ thấu đáo."

Trợ lý Tề hơi nhướng mày, cố ý đặt tờ đăng ký do thư ký lập vào tờ cuối cùng.

Tiến vào văn phòng tổng giám đốc, anh đưa danh sách lên: "Tổng giám đốc Tần, đây là danh sách những người đăng ký team building ngày mốt, anh có muốn xem qua không?"

Tần Hoài Sơ cầm lấy, ngơ ngác nhìn lướt qua những cái tên trên đó.

Sau khi lật vài trang, anh cau mày, trên nét mặt có hơi sốt ruột.

Cuối cùng khi lật đến trang cuối cùng, vẻ mặt anh đã thả lỏng hơn một chút, dần dần nhìn tờ danh sách một cách nghiêm túc, nhưng đường môi vẫn mím chặt.

Người cuối cùng trong danh sách nhân viên của văn phòng thư ký là Thẩm Băng Đàn.

Cơ bắp trên mặt Tần Hoài Sơ căng ra, đường nét quai hàm dần mềm ra.

Sau đó, anh lại đưa danh sách với vẻ mặt trống rỗng: "Anh và Tiết Văn sắp xếp công việc cụ thể đi."

Trợ lý Tề giấu nụ cười trong mắt: "Được."

——

Khi Thẩm Băng Đàn trở về vào buổi tối, cô đã mua nhiều loại xoong nồi để nấu ăn, cũng như một số nguyên liệu đơn giản.

Sau này, cô sẽ ăn ở công ty vào buổi sáng và buổi trưa, nấu ăn ở nhà vào buổi tối và cuối tuần, tiết kiệm tiền mua thức ăn bên ngoài, vừa tốt cho sức khỏe lại vừa rẻ.

Mang theo hai túi lớn đầy đồ, cô nhanh chóng bước vào vịnh Thủy Vân.

Bấm thang máy lên thẳng lầu bảy.

Đứng trên hành lang sau khi đi ra, Thẩm Băng Đàn có chút sững sờ.

Người hàng xóm sống đối diện cửa cũng đặt một tấm thảm trải sàn y hệt cô trước cửa.

Không ngờ người hàng xóm sống ở đây lại có sở thích giống cô.

Tấm thảm trải sàn màu trắng này thực sự là đẹp nhất trong tất cả các tấm thảm trải sàn được bán ở siêu thị ở tầng dưới.

Chẳng lẽ người trong nhà này cũng là con gái?

Nhưng nhìn như vậy thì không thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai nhà.

Nếu đi ngang qua thang máy, bên tay trái sẽ là nhà của mình.

Cô lẩm bẩm trong lòng, mở khóa vân tay và bước vào trong nhà.

Thẩm Băng Đàn chuyển đến đây vào đêm qua, nhưng bây giờ là đêm thứ hai, tính ra cô chỉ dọn dẹp có một chút.

Hôm nay vẫn còn sớm nên sau khi nấu cháo xong, cô quyết định sẽ dọn dẹp lại thật sạch sẽ.

Từ phòng ngủ đến phòng bếp, rồi đến phòng khách, mất hai tiếng đồng hồ mới hoàn thành xong.

Cô mệt mỏi ngã người xuống sô pha, nghỉ ngơi một chút, vào bếp bưng cháo ra đặt lên bàn trà.

Phòng khách rộng lớn yên tĩnh và hơi trống trải.

Mỗi lần trở về ký túc xá đều là một khung cảnh ồn ào, đã lâu Thẩm BăngĐàn không có cảm giác

yên tĩnh như vậy, thậm chí còn có chút không thoải mái.

Bên ngoài có tiếng động nhẹ, sau đó là tiếng đóng mở cửa.

Chắc là hàng xóm mới về.

Cô vô thức đi theo tiếng động và liếc nhìn về hướng cửa.

Từ khi đóng cửa lại không có động tĩnh gì bên ngoài, trong phòng rất nhanh liền trở lại yên tĩnh.

Thẩm Băng Đàn bật TV và chọn một chương trình tạp kỹ một cách ngẫu nhiên, không khí phòng khách dường như bớt đi cảm giác vắng vẻ hơn.

Coi được một chút, Mẫn Phong liền gửi một tin nhắn trong WeChat của cô: [Nhà mới thế nào, cậu đã sống quen chưa?]

Thẩm Băng Đàn: [Cũng được.]

Giọng nói của Mẫn Phong truyền tới: “Khi chuyển đến nơi ở mới, cậucần phải thiết lập mối quan

hệ tốt với những người hàng xóm trên lầu dưới lầu, tặng mỗi gia đình một món quà nhỏ hay thứ gì đó, để họ cóthể giúp đỡ cậu nếu như cậu gặp vấn đề gì đó sau này."

Buổi tối, Thẩm Băng Đàn nằm trên giường suy nghĩ rất lâu.

Cô cảm thấy lời nói của Mẫn Phong không phải là không có lý.

Đôi khi cô thực sự nên mở lòng mình ra một chút, không nên quá khép kín.

Chỉ có đoàn kết với hàng xóm mới có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Bỏ qua những người hàng xóm ở tầng trên và tầng dưới, cô nên chào hỏimột tí những người cùng

tầng.

Nhưng nên tặng quà gì đây?

Cô lấy điện thoại di động của mình và kiểm tra cẩn thận trên Internet.

Trên mạng có người nói gửi trứng cũng được, vừa hay tối hôm qua cô mới mua.

Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Thẩm Băng Đàn lấy một cái rổ và đếm mười quả trứng trong tủ lạnh.

Đứng trước cửa nhà hàng xóm, cô chần chừ hồi lâu mới lấy hết can đảm bấm chuông.

Tuy nhiên, không có phản hồi từ bên kia và có vẻ như không có ai ở trong đó.

Nghĩ xong, cô về nhà viết một tờ giấy, bỏ vào giỏ đựng trứng rồi để trước cửa nhà hàng xóm.

Nếu những người hàng xóm nhìn thấy nó, họ sẽ có thể hiểu được suy nghĩ của cô.

Thẩm Băng Đàn nghĩ vậy và vội vã đến công ty bằng xe buýt.

Khi đến công ty, cô vào nhà hàng để ăn sáng.

Lúc này tuy rằng vẫn còn sớm, nhưng trong nhà hàng đã lớt phớt vài người, Thẩm Băng Đàn mua bột chiên, cháo và dưa chua, rồi chọn đại một chỗ trong góc ngồi ăn.

Khi cô nhìn lên, cô thấy Tần Hoài Sơ đang đi về phía cô với một cái đĩa trên tay.

Anh mặc một bộ âu phục màu đen, dáng người ngay ngắn, ánh nắng ban mai rực rỡ bên ngoài cửa sổ làm nổi bật khuôn mặt trong sáng và rắn rỏi của anh.

Không ngờ Tần Hoài Sơ lại đến nhà hàng vào lúc này, thái độ gần đây của anh có chút khó lường,

Thẩm Băng Đàn theo bản năng muốn tránh đi.

Nhưng mà, cô cuối cùng vẫn là chậm một bước, ánh mắt Tần Hoài Sơ đã hoàn toàn rơi vào trên người nàng.

Mông cô vừa nhấc lên khỏi ghế liền ngồi xuống lại, giả vờ vô tội và im lặng ăn phần của mình.

Tần Hoài Sơ thấy động tác nhỏ của cô, anh tiến lên trước, bình tĩnh ngồi đối diện cô: "Chào buổi sáng."

Thẩm Băng Đàn nuốt những que bột chiên trong miệng, dùng khăn giấy lau vết dầu trên khóe miệng, đờ đẫn trả lời: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Tần!"

Tần Hoài Sơ đến công ty lúc sáu giờ hôm nay, một cuộc họp video ở nước ngoài vừa kết thúc. Anh cảm thấy hơi đau bụng nên đến nhà hàng ăn gì đó.

“Sáng nào em cũng đến à?” Tần Hoài Sơ hỏi cô.

Thẩm Băng Đàn gật đầu.

Đồ ăn sáng ở đây rất phong phú, có nhiều loại và quan trọng nhất là có thể quẹt thẻ ăn.

Tần Hoài Sơ khuấy cháo kê trong bát, nhấp một ngụm, hình như mùi vị rất ngon.

Anh nhướng mày, thản nhiên hỏi cô: "Không phải em vừa chuyển đến nhà mới sao, có nghe nói qua truyền thống mới chuyển đến nhà mới không?"

Thẩm Băng Đàn: "?"

Tần Hoài Sơ: "Chuyển đến nơi ở mới, nhất định phải chào hỏi hàng xóm chào hỏi một chút."

Thấy Thẩm Băng Đàn im lặng, cô nhìn anh với đôi mắt nhỏ khó hiểu.

Tần Hoài Sơ nói: "Gần đây tôi cũng mới chuyển đến một ngôi nhà mới, tôi nghe nói có một truyền thống như vậy, nhưng tôi không biết nên tặng gì cho hàng xóm của mình. Em có gợi ý nào hay không?"

Thẩm Băng Đàn lắc đầu: "Tôi chưa bao giờ nghe nói về truyền thốngnày."

Tần Hoài Sơ húp một ngụm cháo, dùng đũa gắp một cái bánh bao trứng cua: "Đó là do em quá thiển cận thôi, hàng xóm biết em mới chuyển tới đây, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không, nhất định sẽ nghĩ em là người khó tính và thô lỗ. Nếu mà như vậy, sau này nếu có bất kỳ thông báo quan trọng nào trong khu, chẳng hạn như cắt điện và nước, họ sẽ không thèm nói cho em biết đâu."

Thẩm Băng Đàn nghe vậy sửng sốt: “Sẽ như vậy sao?”

Tần Hoài Sơ gật đầu, khẳng định nói với cô: "Chắc chắn."

Thẩm Băng Đàn cũng thuê một căn nhà ở An Cầm, nhưng chưa bao giờ nghe nói về truyền thống này. Lẽ nào đây là truyền thống duy nhất chỉ có ở Trường Hoàn?

Nhưng điều đó không quá quan trọng với cô: "Tôi đã tặng quà vào sángsớm hôm nay rồi."

“Hả?” Lông mi Tần Hoài Sơ khẽ run, hắn nắm chặt thìa: “Lúc nào, em cho cái gì?”

Thẩm Băng Đàn nghi ngờ nhìn anh.

Tần Hoài Sơ bình tĩnh nói: "Em nói ra xem nào, để tôi tham khảo một tí."

Thẩm Băng Đàn nói: “Tôi đã kiểm tra trên Internet, có người nói rằng có thể tặng trứng cho nhau, vì vậy tôi đã gửi một giỏ trứng nhỏ cho hàng xóm của mình vào sáng nay.”

"Gửi trứng sao?"

“Ừ.” Thẩm Băng Đàn nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay: “Nhưng người hàng xóm hình như không có ở nhà, nên tôi đã để lại trước cửa và để lại mảnh giấy nhắn.”

Nói xong, cô khiêm tốn hỏi Tần Hoài Sơ: "Anh cảm thấy làm như vậy có được không?"

Tần Hoài Sơ có chút chán ghét: "Em còn chưa nhìn thấy người ta, vậy mà chỉ để đồ trước cửa, thái độ của em cực kỳ không thành thật, tôi cảm thấy không ổn chút nào. Hơn nữa, nếu như hàng xóm không có ở nhà, giỏ trứng của em bị người khác lấy đi, chẳng phải sẽ uổng công tặng quà sao?"

Thẩm Băng Đàn nghĩ về những gì Tần Hoài Sơ vừa nói, cô cảm thấy rất có lý.

Có lẽ cô đã quá cẩu thả rồi.

“Cái này tôi không hiểu lắm, vậy theo như lời anh nói, chẳng lẽ tôi nên tặng lại lần nữa sao?” Cô hỏi Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ ăn bánh bao trứng cua: "Theo tôi thấy thấy em nên tặng người ta lại lần nữa."

Nhưng lần này nên gửi cái gì đây? Gửi trứng chắc chắn là không được rồi.

Thẩm Băng Đàn cau mày suy nghĩ, thăm dò nhìn Tần Hoài Sơ: “Anh vừa nói là anh cũng chuyển đến nhà mới, vậy anh định tặng gì cho hàng xóm? Anh có ý kiến gì không? Tôi có thể… tham khảo một chút không?"

"Tôi à--"

Tần Hoài Sơ chậm rãi ăn xong bánh bao trứng cua trong đĩa, lại lau miệng rồi không vội nói: “Thật ra tôi cũng chưa nghĩ ra, nhưng chỉ cần khiến người ta chú ý là được. Em không nhìn thấy người ta, tôi không nghĩ hành động đặt trứng trước cửa nhà của hàng xóm là có lòng thành."

Thẩm Băng Đàn: "..."

Tần Hoài Sơ ăn rất nhanh, không để ý đến Thẩm Băng Đàn còn đang ngây người, bưng đĩa thức ăn đứng lên: “Từ từ ăn, từ từ suy nghĩ.”

Rồi nhanh chóng sải chân rời đi.

Thẩm Băng Đàn vẫn đang suy nghĩ về những gì Tần Hoài Sơ nói vừa

rồi, nghĩ về việc làm thế nào để cẩn thận.

Tần Hoài Sơ ra khỏi nhà hàng và lái xe thẳng về vịnh Thủy Vân.

Khi đến căn hộ, anh nhìn thấy một giỏ trứng đã được đặt trước cửa nhà.

Anh bước tới trước và nhặt rổ trứng lên.

Ngón trỏ và ngón giữa cầm tờ giấy bên trong: Xin chào, tôi là hàng xóm mới đến ở phía đối diện, sau này xin hãy quan tâm đến nhau nhiều hơn!

Tần Hoài Sơ không khỏi bật cười.

Anh chưa bao giờ thấy ai đó cho một cái gì đó như thế này.

Một rổ trứng và một tờ giấy, đơn giản thế này mà vẫn muốn tặng cho anh?

Thật là một ý tưởng tuyệt vời.

——

Sau khi Thẩm Băng Đàn đến văn phòng, cô vẫn đang bận rộn với mấy công việc dịch thuật, thế là anh tạm thời gác lại những chuyện vặt vãnh như tặng quà.

Trong văn phòng, Tiết Văn tổng hợp danh sách những người sẽ tham gia team building vào ngày mai, đồng thời thông báo cho mọi người tập trung tại cổng công ty vào 7 giờ sáng mai.

Phạm Dương có chút phàn nàn: "Bảy giờ sớm quá đi mất, thế là tôi phải dậy trước sáu giờ."

Những người khác cũng phụ họa theo: "Đúng vậy a, giờ giấc gì mà sớmquá, ngủ không ngon làm sao chơi bời được?"

Tiết Văn nói: "Nếu không ngủ ngon có thể ngủ trên xe buýt. Chúng ta sẽ trở lại khu nghỉ mát bên bờ biển ở Đồng Thành. Bởi vì đường đi khá xa, cho nên chúng ta phải khởi hành sớm. Cho dù là vậy, chúng ta cũng sẽ không trở về nhà ngay trong ngày hôm đó, mọi người phải chuẩn bị đồ dùng qua đêm đấy nhé. Nhưng mà mọi người yên tâm, ở đó được miễn phí ăn ở, tổng giám đốc Tần của chúng ta sẽ trả tiền, nếu như có ai không muốn đi thì có thể nói lại với tôi bây giờ."

Một số người đã có kế hoạch khác cho ngày hôm sau, khi nghe điều này, họ không còn cách nào khác là phải hủy bỏ đăng ký.

Nhưng hầu hết các đồng nghiệp đều rất hào hứng cho chuyến đi chơi này.

Phạm Dương nói: "Chúng tôi từng đến đó vào cùng một ngày, nhưng đây là lần đầu tiên chúng ta qua đêm bên ngoài. Tôi không biết môi trường chỗ ở sẽ như thế nào."

"Dựa theo tác phong trước kia của tổng giám đốc Tần, khẳng định sẽ không tệ, chuyện này còn cần lo lắng sao?"

"Có lẽ tôi có thể sống trong một căn phòng nhìn ra biển ở Thượng Hải, tôi rất mong chờ điều đó!"

"Tôi cũng rất mong các đồng nghiệp từ tất cả các phòng ban của công ty sẽ cùng nhau có team building thật tốt. Phòng hành chính và phòng nhân sự có rất nhiều cô gái xinh đẹp. Nếu họ ơ cùng nhau vào ban đêm, thì đây chính là cơ hội tốt để tăng cường mối quan hệ của nhau."

Phạm Dương vỗ vỗ trán của hắn: "Tỉnh mộng đi người anh em, bộ anh quên công ty có quy định cấm nhân viên hẹn hò sao?"

Anh ta vừa nhắc, ai nấy chợt nhớ ra, thế là cả đám chỉ đành lắc đầu thở dài.

Kỳ nghỉ đến gần, team building sắp diễn ra, bề ngoài ai cũng bình tĩnh nhưng thực chất ai cũng lơ đãng, và không có ý định làm việc trong cả buổi sáng.

Vào buổi trưa, Tiết Văn thông báo tin vui rằng công ty sẽ nghỉ lễ sớmhơn nửa ngày.

Tần Hoài Sơ nói mọi người nên nghỉ ngơi thật tốt vào buổi chiều và chuẩn bị cho team buiding vào vào ngày mai.

Tin tức đã gây ra tiếng reo hò vang dội trong văn phòng.

Có người còn trực tiếp hô thật to: "Ông chủ vạn tuế!"

Nhìn văn phòng nhộn nhịp, Thẩm Băng Đàn không khỏi xúc động.

Có lẽ đây là lý do tại sao Tần Hoài Sơ nghiêm khắc như vậy, nhưng vẫn được đồng nghiệp yêu mến.

Anh luôn có thể đoán được mọi người đang nghĩ gì.

Cũng sẵn sàng giảm nhẹ áp lực cho nhân viên trong phạm vi có thể.

Buổi chiều, Thẩm Băng Đàn không vội về nhà mà đi siêu thị.

Ngày mai tổ chức team building, cô dự định chiều nay sẽ ở nhà làm chút đồ ăn vặt, sau đó sẽ mang đi ăn trên đường.

Trở về nơi ở với đầy ắp nguyên liệu, Thẩm Băng Đàn nhìn về hướng nhà hàng xóm.

Những quả trứng cô để ở cửa vào buổi sáng đã biến mất.

Không biết mấy quả trứng đã được đưa vào trong nhà hay bị người khác lấy đi mất.

Cô lẩm bẩm, sau đó mở cửa vào trong.

Đi thẳng vào trong bếp và chuẩn bị đồ ăn.

Mặc dù cô không thường xuyên nấu ăn nhưng cô hay xem nhiều video về ẩm thực trên Internet.

Trước đây, trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, khi sống một mình trong căn nhà cho thuê, cô thường sẽ nghĩ đến việc làm gì đó.

Sau khi tích lũy dần dần, kỹ năng nấu ăn của Thẩm Băng Đàn không tệ.

Mọi thứ trong nhà đều đã chuẩn bị xong xuôi, đầu tiên cô chiên một ít thịt viên chay và khoai tây chiên với mì, sau đó làm bánh trứng và bánh ngọt đủ hình dạng.

Bận rộn một hồi hết cả một buổi chiều.

Vào buổi tối, cô đã chuẩn bị xong món ăn.

Cô nếm thử cảm thấy cũng không tệ, vị ngọt vừa phải.

Lấy ngăn mát đã làm sạch ra và xếp đồ ăn nhẹ vào theo thứ tự. Vẫn còn rất nhiều, có thể để dành cho bữa tối và sáng mai.

Lúc này, có tiếng động từ bên ngoài truyền đến. Sau đó, là tiếng cánh cửa mở ra và đóng lại. Chắc là hàng xóm đã về.

Thẩm Băng Đàn lại nghĩ đến những lời của Tần Hoài Sơ.

Buổi sáng cô đặt trứng ở nơi không rõ ràng, Tần Hoài Sơ nói cô không thành thật, vậy có cần lại đến nhà hàng xóm lại không?

Tình cờ là món dim sum cô làm trông khá ngon, ngon hơn cả trứng vào buổi sáng.

Vẫn nên có chút thành ý thì hơn.

Hay là, cô đưa cho hàng xóm thêm lần nữa nhỉ?

Thẩm Băng Đàn đặc biệt lấy một chiếc đĩa sạch sẽ, đặt một số bánh ngọt nhỏ và bánh trứng lên đó, rồi đứng dậy cầm chúng khỏi bàn cà phê.

Nhưng tự dưng cô luôn cảm thấy dưới chân có sức nặng, không bước được bước nào.

Bối rối và khó xử, cô lại ngồi xuống.

Bánh cô làm có vẻ không ngon lắm, lỡ hàng xóm không thích thì sao?

Cô ngập ngừng trong phòng một lúc, cố gắng giảm bớt căng thẳng.

Thậm chí cô đã ăn bốn cái bánh trứng, bây giờ cảm thấy có chút ngán.

Sau đó, trong một nỗ lực tuyệt vọng, cô hít một hơi thật sâu và cầm chiếc bánh ra khỏi nhà.

Đứng trước cửa nhà hàng xóm và nhấn chuông cửa.

Đợi một hồi cũng không thấy phản hồi.

Chắc là hàng xóm đang ở nhà, cô nghe thấy tiếng người trong kia quay lại.

Có thể họ chưa nghe thấy.

Nếu bây giờ không được, chắc đợi muộn một chút cô sẽ quay lại.

Cô đang định rời đi thì bên trong có tiếng đáp lại yếu ớt: “Ai đó?”

Tiếng mở cửa phòng ngủ bên trong hơi ồn ào.

Nhưng cô vẫn có thể đoán ra được người bên kia là đàn ông.

Thẩm Băng Đàn mím môi dưới, vô thức siết chặt chiếc bánh. Cô lấy hết can đảm nói: "Xin chào, tôi mới chuyển đến nhà bên cạnh, tôi đã làm một số món tráng miệng để anh ăn thử. Sau này, chúng ta là hàng xóm với nhau, hy vọng được anh chỉ dẫn nhiều hơn."

“Chỉ dẫn?” Một giọng nói lười biếng truyền đến, cửa nhà hàng xóm chậm rãi mở ra.

Thứ đầu tiên Thẩm Băng Đàn nhìn thấy là một chiếc áo choàng tắm màu trắng, cổ áo để hở, lộ ra một mảng lớn làn da trắng nõn và xương quai xanh thanh tú.

Xa hơn nữa là yết hầu gợi cảm, quai hàm mịn màng, và——

Khi nhìn rõ khuôn mặt kia, Thẩm Băng Đàn khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, đồng tử cũng theo đó mà giãn ra, trên mặt tràn đầy kinh hãi cùng khó tin.

Sao anh ta lại sống ở đây? ! ! !

Đầu óc Thẩm Băng Đàn trống rỗng, cô ngước khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, hồi lâu không nói được lời nào.

Một tay Tần Hoài Sơ giữ cửa, mái tóc ướt tùy ý xõa xuống, trên xương mày rủ xuống vài sợi, có chút lưu manh.

Đầu tóc còn đọng lại những giọt nước pha lê, rõ ràng là anh đang tắm, bởi vì nghe thấy tiếng gõ cửa nên vội vàng đi ra, không kịp sấy khô tóc.

Anh liếc nhìn Thẩm Băng Đàn ở cửa, hơi nheo đôi mắt đào sâu quyến rũ, lại dùng ánh mắt thâm thúy nhìn cô, hơi cúi đầu, thấp giọng dịu dàng nói: “Vậy thì chỉ dẫn lẫn nhau đi?”

Trước/18Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Long Vô Song Tiểu Thuyết Trần Ninh