Saved Font

Trước/67Sau

Cá Voi Cô Đơn - Tố Tố Tố

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Người đàn ông đứng bên ngoài phòng trưng bày tranh liếc nhìn lại, chạy ra ngoài vài bước rồi quay lại, mở to mắt không tin.

Đồ Ca hai tay chống nạnh hét lên "Lâm Thanh Phong, anh có thể hay không có mặt mũi chút được không, quỵt tiền tôi còn dám cho số tôi vào danh sách đen!"

Quỵt tiền mà giờ trông giống như đại gia thế này.

Lâm Thanh Phong chắp hai tay trước ngực nói chuyện với cô, ánh mắt rơi vào trên người Phó Cảnh Dật, ánh mắt đầy dò hỏi kinh ngạc "Cá Voi, làm sao cậu biết cô ta?"

Đồ Ca là người mẫu bán thời gian mà anh ta tìm thấy trên Internet, sau đó vì studio kinh doanh không tốt, anh ta liền quỵt tiền lương của cô, không chịu giải quyết tiền lương cho cô. Làm sao họ quen nhau? Đã gặp nhau khi nào?

Phó Cảnh Dật rất chống lại người lạ, không phân biệt nam hay nữ, những người có thể làm bạn với anh bao năm qua đều có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Kể từ khi nhà họ Phó tìm thấy Phó Cảnh Dật trở về, anh ta chỉ biết rằng Phó Cảnh Dật đã hoàn toàn mất trí nhớ, không nhớ bất cứ điều gì khác.

Có lẽ nào anh đã gặp cô trong lúc mất tích?

"Tôi theo dõi anh nhiều lần rồi!" Đồ Ca lớn tiếng đáp "Nếu anh có tiền mở phòng tranh ở phố đi bộ, cũng nên có tiền trả tôi tiền lương đi chứ!"

Phó Cảnh Dật không nhìn Lâm Thanh Phong, nhưng biểu cảm trên mặt anh rõ ràng là: Những gì cô nói đều là sự thật.

Lâm Thanh Phong đổ mồ hôi hột, miễn cưỡng lấy điện thoại di động ra, kéo Đồ Ca ra khỏi danh sách đen, chuyển cho cô hai tháng lương bán thời gian tổng cộng là 4.800 tệ.

Đồ Ca được thanh toán khoản lương, lập tức quay đầu nhìn Phó Cảnh Dật nháy mắt tinh quái "Người quen của anh đưa tiền rồi. Mở cửa lấy xe điện cho em."

Nhân phẩm của Lâm Thanh Phong rất kém, nếu biết cô và Phó Cảnh Dật là người quen cũ, nói không chừng có sinh ra tâm tư gì đó. Cô không muốn Phó Cảnh Dật bị lừa dối, ngay cả khi họ dường như có mối quan hệ tốt.

Phó Cảnh Dật cúi đầu che giấu nụ cười trong mắt, lấy chìa khóa điều khiển từ xa ra mở cửa cuốn, trông giống như đang bị bắt nạt.

Mặc dù anh không biết tại sao Đồ Ca lại phủ nhận hai người thân quen, nhưng anh biết rằng cô chắc chắn sẽ không làm bất cứ điều gì không có lý do.

Đồ Ca cầm lấy xe điện, ném cho Lâm Thanh Phong một đôi mắt xem thường, cưỡi xe đi ra ngoài.

Lâm Thanh Phong xấu hổ không thể giải thích được, nhìn bóng cô biến mất, lại nhìn Phó Cảnh Dật xấu hổ "Studio đóng cửa, tôi mắc nợ. Tôi không có mặt mũi nào mà nói với cậu."

Phó Cảnh Dật tránh ánh mắt anh ta phản ứng lạnh lùng, ngăn anh ta không cho vào.

"Cá Voi, cậu trở về đã hai năm rồi, vẫn không nhớ ra cái gì sao?" Giọng nói của Lâm Thanh Phong thêm một tia dụ dỗ.

Từ khi Phó Cảnh Dật được tìm thấy trở lại, anh ta không được phép tự mình vào phòng trưng bày tranh mỗi lần đến, nhiều nhất có thể đứng ở cửa nói chuyện. Chưa nói đến việc cùng nhau mở xưởng vẽ, hai người bọn họ đã làm việc cùng nhau mà còn là bạn học với nhau 6 năm, cả Học viện Mỹ thuật Tân Thành đều biết hồi đó anh ta đã chăm sóc anh nhiều như thế nào.

Phó Cảnh Dật lắc đầu vươn tay đẩy anh ta ra.

Lâm Thanh Phong giơ tay đầu hàng, miễn cưỡng lùi về phía sau, đứng ở ngoài cửa.

Phó Cảnh Dật đóng cửa kính lại, đi vào cất những bông hoa hồng mà Đồ Ca cho anh, sau đó vô cảm quay lại mở cửa, cho anh ta vào.

Lâm Thanh Phong vui mừng khôn xiết, đi vào nhìn xung quanh kéo ghế ngồi xuống, ngập ngừng nói "Tuy rằng hai năm qua studio nợ nần, nhưng cậu cũng là cổ đông, nợ cũng nên chia đều chứ."

Phó Cảnh Dật nhướng mi, cầm giấy bút lên viết: Anh cả của tôi nói rằng tôi đã rút cổ phần bốn năm trước và khoản nợ của cậu không liên quan gì đến tôi. Sau này đừng để chủ nợ làm phiền tôi, anh cả tôi biết sẽ rất tức giận, tôi cũng không thích bị chọc phá.

Lâm Thanh Phong xem xong tức đến nghẹn ở lồng ngực, không nuốt được liền cảm thấy khó chịu.

Anh ta thực sự cũng đã đến đường cùng mới mong anh giúp đỡ chia sẻ.

Sau một lúc im lặng, Lâm Thanh Phong lảng tránh đề tài, lại nói "Gần đây có vẽ tranh không?"

Phó Cảnh Dật nhàn nhạt lắc đầu. Anh cả nói với anh rằng trước đó quần áo anh thiết kế đã giành được hai chức vô địch trong nước, nhưng anh không có ấn tượng gì cả, cũng không muốn thử.

"Quên đi, cậu đang bận, tôi đi tìm người khác mượn tiền." Lâm Thanh Phong thất vọng đứng dậy "Anh họ của cậu thật tốt với cậu, cửa hàng lớn như vậy đã thua lỗ hai năm rồi mà vẫn không chịu đóng cửa."

Phó Cảnh Dật sa sầm nét mặt, dùng hai tay nắm chặt, tức giận đập bàn.

Phòng tranh đúng là thua lỗ, nhưng có liên quan gì đến anh ta.

Lâm Thanh Phong lúng túng sờ sờ mũi, xoay người.

Sau 10 giờ, các cửa hàng ở phố đi bộ nối tiếp nhau mở cửa kinh doanh, người đông dần. Cái nắng mùa đông thật ấm áp chói chang.

Đồ Ca ngậm một cái kẹo mút, đút hai tay vào túi áo khoác, rướn cổ nhìn ra sau cổng trường cao trung Tân Thành.

Hôm qua chuyên gia hẹn đi khám, cô được nghỉ hai tiết, Đồ Khải cũng được nghỉ nửa ngày nên đến bệnh viện kiểm tra.

Tốc độ phát tác của khối u rất kinh khủng, lúc đầu chỉ cỡ ngón tay cái chưa thấy đau lắm, chưa đầy hai tháng đã to bằng quả bóng bàn, khối u chèn ép vào động mạch chủ và xương, không đi không đụng cũng đau, không thể để lâu được.

Đồ Khải cả tháng nay hầu như không ngủ ngon, điều duy nhất cô cảm thấy an ủi là điểm của cậu rất tốt, nếu vẫn phát huy như bình thường thì việc thi vào đại học sẽ không có vấn đề gì.

Sau 11 giờ, học sinh lần lượt ra về.

Đồ Ca dựng xe điện đi xuống, ngửa cổ nhìn vào.

Đồ Khải ra tới, cũng được các bạn học đưa ra ngoài. Cô đón lấy nói lời cảm kích biến ơn "Cảm ơn các em."

Một nam sinh nở nụ cười toe toét lộ ra hàm răng trắng đẹp, vẫy tay rồi chạy đi.

Đồ Ca nhướng mày quay đầu nhìn về phía Đồ Khải cao hơn mình một cái đầu "Lần nào cũng làm phiền mọi người, nếu có dịp đãi mọi người bữa tối, hoặc là lần sau mua một chút quà, em tặng coi như làm quà cảm ơn."

"Vâng." Đồ Khải chống gậy chậm rãi đi ra ngoài "Về nhà hay trực tiếp đến bệnh viện?"

"Đến bệnh viện đi, ở nhà vẫn còn lạnh." Đồ Ca cúi đầu nhìn khối u, lông mày cau lại "Tết Nguyên Đán tạm thời chưa đi thăm mẹ, tiết kiệm tiền để phẫu thuật."

"Cũng được. Mẹ được giảm án, hai năm nữa là có thể ra ngoài rồi." Giọng Đồ Khải trầm xuống "Chị, chị nghĩ xem bố có phải chết ở bên ngoài không? Đã nhiều năm như vậy không có tin tức."

"Đừng nhắc tới ông ta, đừng tưởng rằng nếu tìm được ông ta, ông ta sẽ cho em tiền chữa bệnh." Đồ Ca sắc mặt lạnh lùng "Trong lòng chị ông ta đã chết rồi."

Đồ Khải muốn mở miệng nhưng lại im lặng.

Cậu chỉ muốn tìm bố để ông gánh vác trách nhiệm mà ông nên làm, cậu không muốn mọi thứ đổ lên vai chị.

"Em là đàn ông, đừng nghĩ dựa dẫm mọi chuyện vào người khác. Tám năm qua chính tay chị nuôi nấng em lớn như vậy." Đồ Ca tức giận có chút không kiềm chế được bực mình "Chuyện này về sau đừng nhắc lại nữa, chị sẽ tức giận đấy."

Đồ Khải gật đầu lia lịa.

Kết quả kiểm tra không tốt lắm, khối u chưa suy giảm nhưng tốc độ phát triển rõ ràng quá nhanh, trước khi mổ phải tiêm thuốc, nếu không sẽ tái phát nếu cắt bỏ không sạch.

Sau khi nghe bác sĩ nói, Đồ Khải quyết định bắt đầu tiêm ngay từ bây giờ để chuẩn bị cho ca mổ trong kỳ nghỉ đông.

"Nói chung, cây kim này không có tác dụng phụ, tức là càng đau dữ dội, phải uống thuốc giảm đau." Bác sĩ vừa đặt thuốc vừa nói "Cẩn thận đừng bóp."

Đồ Ca ghi chép cẩn thận rồi lấy hóa đơn thanh toán phí chờ lấy thuốc.

Thuốc tiêm được tiêm tại phòng khám ngoại trú, hai mũi tiêm một tuần, trừ bỏ những chi phí tự trả cũng phải mất đến 400.

Sau khi thanh toán tiền, Đồ Ca nhìn chằm chằm vào số dư tài khoản, cau mày trầm tư.

Tiền thuê nhà đã được thanh toán, trợ lý của Phó Minh Chu thanh toán phí phiên dịch ngày hôm qua cũng đã được chuyển đến, cộng với tiền lương mà Lâm Thanh Phong quỵt cũng đã trả, chính xác là thêm hơn 10.000 tiền tiết kiệm.

Chi phí phẫu thuật vừa đủ, nhưng vẫn rất thiếu tiền, còn phải trả tiền ăn, tiền mua quần áo mùa đông, cần mua tài liệu cho Đồ Khải học tập.

Sau khi tiêm, Đồ Khải được đưa trở về trường cao trung. Đồ Ca mua ít quà thăm đàn chị đang nằm viện, sau đó quay trở lại trường học ngay.

Kỳ thi cuối kỳ sắp đến, cô phải làm thật tốt để giành được học bổng hạng nhất.

Buổi học cuối cùng vào buổi chiều, ngay khi Đồ Ca bước vào lớp, cô đã nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Phong, yêu cầu cô hoàn trả lại một nửa số tiền.

Đồ Ca nhếch môi sang một bên giận dữ trả lời: Đây là tiền tôi xứng đáng nhận được. Tôi còn không đòi tiền lãi trong hai tháng này đâu.

Lâm Thanh Phong trả lại biểu tượng quỳ gối xin cô, đổi chủ đề: Cô theo dõi tôi nên mới quấn lấy Cá Voi sao, làm sao cô biết cậu ta từ trước, cô có biết cậu ta trước đây làm gì không?

Đồ Ca không có hứng thú hỏi từ miệng anh ta mọi thứ về Phó Cảnh Dật, cô khóa màn hình lại yên tâm lên lớp.

Khoảng 6 giờ tối, Đồ Ca xếp hàng đợi hàng người trong nhà ăn, lại nhận được tin nhắn của Lâm Thanh Phong: Tôi với Cá Voi là đối tác từ trước, cậu ta mất tích anh cả cậu ta liền rút cổ phần, hiện tại nợ nần lại để mình tôi gánh chịu.

Đồ Ca đảo mắt im lặng phớt lờ anh ta.

Nói với cô điều đó thì có ích gì. Phó Cảnh Dật đã rút cổ phần của studio cách đây 4 năm. Tại sao anh phải mang theo món nợ hiện tại?

Cô thậm chí còn cảm thấy nếu không gặp anh ta vào buổi sáng, có lẽ cả đời này cô sẽ không lấy lại được tiền lương.

Sau khi ngồi xuống định dùng bữa, bạn học Mạnh Hàm chạy tới, ngồi đối diện với cô cười nói "Đồ Ca, tôi có nghe nói trường chúng ta có người đến dựng quầy hàng rồi bị quản lý thành phố thông báo cụ thể phê bình vì sự việc này đấy."

Đồ Ca trái tim khẽ run lên, nhưng trên mặt cũng không để lộ ra biểu hiện, nhàn nhạt nói "Tôi không biết."

May mắn thay, vào đêm Giáng Sinh Phó Cảnh Dật đã kịp thời giúp đỡ, nếu không cô sẽ là người bị nhà trường chỉ trích. Việc không tuân thủ các quy định về quản lý đô thị, nhất là khi lối đi bị phong tỏa thì nguy cơ rủi ro rất lớn.

"Không phải sao?" Mạnh Hàm nhìn cô có chút giễu cợt "Cô không biết u? Người trong lớp ai mà không biết cô thích tiền, Giáng Sinh là cơ hội tốt như vậy, nếu cô không đến mở quầy hàng, tôi sẽ lấy đầu vặn nó xuống để cho cô đá."

"Tôi không có hứng thú với bóng đá." Đồ Ca cầm đĩa ăn lên, đứng dậy ngồi xuống một vị trí khác.

Mạnh Hàm nhún vai, tiếp tục mang theo vẻ mặt tươi cười "Đồ Ca, cô thật sự là không tò mò chút nào người bị chỉ trích là ai sao?"

Nếu tên chính mình bị đưa lên bảng tin, cô không biết biểu cảm của mình sẽ như thế nào khi nhìn thấy thông báo.

Đồ Ca coi cô ta như không khí, sau khi ăn xong, cô trả lại đĩa ăn sải bước ra khỏi canteen.

"Đồ Ca." Mạnh Hàn cười theo sau, giả vờ tốt bụng "Tốt hơn hết là cô nên lên bảng thông báo xem thử đi. Nếu vì chuyện này mà mất học bổng thì thật tệ."

Đồ Ca dừng lại quay sang bảng thông báo, có linh cảm mơ hồ.

Vào ngày lễ Giáng sinh, cô đã xuất trình thẻ sinh viên của mình cho ban quản lý thành phố.

Có rất nhiều bạn học đứng trước bảng thông báo, một số đang xem thông báo hoạt động của câu lạc bộ, một số đang xem thông báo khác của trường, chỉ có hai hoặc ba người vây quanh bảng tin phê bình.

"Đồ Ca, tôi thật sự không nói cô đây, học bổng năm nay cô đừng nghĩ đến việc cầm. Dù kỳ thi có tốt đến đâu cũng không giúp được gì." Mạnh Hàm tự hào nâng cằm.

Đồ Ca nhếch khóe miệng lên, sau khi đọc kỹ từng chữ, lại nhìn Mạnh Hàm cười trừ "Cô có chắc là tôi bị lên thông báo phê bình, mà không phải là bạn học khác?"+

_Hết chương 4_

Trước/67Sau

Theo Dõi Bình Luận