Saved Font

Trước/114Sau

Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 110: Sự Phản Bội Tột Cùng (4): Đại Ma Đầu Ở Cung Hàn Thanh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
*

Edit: DLinh

*****

Đối với lời nói của Lauren, Lục Ly không hề hồi đáp.

Chuyện quá khứ cả hai đều hiểu rõ mười mươi, nói nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì.

Nếu nói và làm có thể đi cùng nhau, người nọ cũng không đến mức khổ đau như vậy.

Nhìn rõ hiểu rõ rồi, nhưng thật sự có những việc dù đụng phải vách tường cũng chẳng thể quay đầu.

Lauren cũng hiểu Lục Ly mù quáng đến mức nào, vậy nên chỉ càm ràm thêm vài câu rồi không nhắc tới nữa.

Hắn nghiêm mặt nói: “Sáu phái Nam Sơn đã bắt đầu bày mưu thảo phạt cung Hàn Thanh.”

Lục Ly đáp lời: “Không vội.”

Lauren rất lo lắng: “Đây là chuyện không sớm thì muộn, ngươi…” Hắn do dự một chút rồi cũng không nói hết nửa câu còn lại.

Lục Ly lại bảo: “Một thời gian nữa thôi, đến lúc đó phiền ngươi dẫn hắn rời đi.”

Lauren hít vào một hơi, chỉ biết gật đầu nói: “Được.”

Khi Lục Ly về phòng, trên vai đã phủ một lớp tuyết, tóc hắn cũng hơi ẩm ướt, khí lạnh tỏa ra từ mọi chỗ trên thân.

Tạ Kiến Vi nhận thấy mùi tuyết lành lạnh, mở mắt nhìn hắn, hỏi: “Bên ngoài tuyết rơi dày vậy à?”

Lục Ly cởi áo khoác, làm khô tóc rồi mới tới gần anh: “Trời còn chưa sáng, ngủ thêm một lát đi.”

Tạ Kiến Vi dịch vào bên trong, chừa chỗ cho hắn, lại hỏi: “Vết thương có nứt ra không? Có cần đổi lại thuốc không?”

Lục Ly lắc lắc đầu: “Không cần đâu.”

Tạ Kiến Vi nói: “Ta mong ngươi mau bình phục, cũng hy vọng sau này ngươi có thể không bao giờ bị thương nữa.”

Mắt Lục Ly sáng lên, nhưng giọng nói thì lại trầm xuống: “Xin lỗi, điều này không thể hứa được với ngươi.”

Tạ Kiến Vi lại bảo: “Ngươi không cần hứa vơi ta, chuyện này ngươi phải hứa với bản thân mình!”

Lục Ly rủ mắt xuống, âm thanh thốt ra rất nhẹ: “Ừ, trong lòng ta hiểu rõ.”

Tạ Kiến Vi định lên tiếng, song lời nói đã ra đến cửa miệng lại phải nuốt trở vào.

Anh muốn nói rằng, nếu người đời không thể chấp nhận Ma tu, vậy cũng không cần hòa nhập với bọn họ làm gì. Anh và hắn có thể cùng nhau xa lánh thế gian, có thể không cần quan tâm tới bất kỳ ai, cũng chẳng cần phải ở lại cung này làm bia ngắm cho kẻ khác. Anh và hắn có thể ung dung sống giữa thiên nhiên, sóng vai đi dạo khắp chân trời góc bể … Tại sao không làm như vậy? Tội gì phải tranh đến đấu đi với những kẻ kia.

Chỉ là lần này Tạ Kiến Vi biết rất ít, thế nên không tiện nói nhiều.

Hai người im lặng một lúc lâu, xong Tạ Kiến Vi mới nói: “Mau lên đây, trong chăn rất ấm.”

Lục Ly cởi giày, lên giường.

Trong chăn quả thật rất ấm, còn có cả mùi hương mê người cùng độ ấm cơ thể đầy quyến rũ của ai kia.

Tạ Kiến Vi ôm một cánh tay hắn, dùng thân thể sưởi ấm cho hắn: “Ấm lắm đúng không?”

Lục Ly nở nụ cười: “Rất ấm.”

Tạ Kiến Vi cũng cười, còn hôn lên vai hắn một cái: “Đáng tiếc ngươi bị thương, bằng không ta có thể áp cả cơ thể lên người ngươi, như thế sẽ càng ấm hơn.”

Khóe miệng Lục Ly khẽ giương lên: “Nếu ngươi nằm dưới thân ta, tách hai chân ra, ta chắc chắn sẽ còn ấm hơn nữa đấy.”

Ai cha, còn biết đùa giỡn lưu manh, xem ra tâm trạng hắn đã tốt hơn nhiều, Tạ Kiến Vi rất là vui vẻ, ôm tay hắn cọ cọ cọ.

Lục Ly bị anh cọ đến mức tim cũng sắp tan ra.

Sự tốt đẹp hư ảo tựa hoa trong gương, trăng trong nước cũng mang lại cho hắn cảm giác hưởng thụ vô cùng.

Con người ấy mà, mãi mãi cũng không biết đủ là gì, nhưng lại có thể dễ dàng thỏa mãn, đích thực quá dễ đổi thay.

Hai người không làm gì, chỉ nằm trong chăn, dựa sát vào nhau, lắng nghe nhịp thở của nhau, ngắm nhìn gương mặt đối phương, đắm chìm trong bầu không khí ấm áp và yên tĩnh.

Có gì thoải mái hơn việc nằm trong một căn phòng ấm ấp giữa ngày tuyết rơi? Chắc hẳn phải là việc được ở bên người mình yêu thương sâu đậm, được bầu không khí tràn ngập hơi ấm bủa vây.

Tạ Kiến Vi vui vẻ, thần kinh được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức lại ùa về.

Anh nhìn nhìn, mí mắt bắt đầu đánh nhau, đánh nhau một hồi thì liền dính lại.

Lục Ly thấy mà buồn cười, hôn một cái lên mí mắt anh.

Tạ Kiến Vi lại mở mắt ra.

Lục Ly vừa định mở miệng, người kia đã nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ với một vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Lục Ly không nhịn được nở nụ cười, đem anh ôm trọn vào trong ngực.

Động tác này ảnh hưởng đến phía sau lưng, nơi đã đẫm máu kia chảy nhiều máu hơn chút nữa.

Nhưng Lục Ly không quan tâm, đau đớn cỡ nào cũng thể nào đè bẹp được khát vọng về mặt tinh thần.

Hắn muốn ôm anh, đời đời kiếp kiếp, mãi mãi cũng chẳng buông tay.

Ngủ thêm một giấc say sưa, khi tỉnh lại tâm trạng Tạ Kiến Vi vô cùng tốt.

Tuy rằng sự tùy hứng của Lục Ly đã làm vết thương rách toác ra, nhưng khả năng tự lành của hắn thật kinh người, ngủ một giấc đã hồi phục bảy – tám phần, thế nên Tạ Kiến Vi chưa hề phát hiện.

Sau khi hai người tỉnh dậy, bên ngoài tuyết vẫn còn rơi. Vô số bạch tinh linh như trốn thoát khỏi trời cao, rơi xuống nhân gian thỏa sức vui đùa. Chúng tập hợp thành bầy nhóm, đóng chiếm đất đai sông núi, nhảy những vũ điệu vừa tinh khôi vừa thuần khiết của màu trắng.

Tạ Kiến Vi nghĩ xem nên làm gì trong thời tiết như thế này.

Lục Ly liền đề nghị: “Giữa trưa ăn lẩu tủy cừu(*) đi.”

(*) lẩu tủy cừu – lẩu cừu bọ cạp: Cừu hạt tử (yáng xiē zi)(Lamb Spine Hot Pot), là lẩu dùng xương sống và tủy sống của cừu, bởi vì hình dạng giống bọ cạp, nên có tên khác là lẩu cừu bọ cạp.

Kt quả hình ảnh cho

Mắt Tạ Kiến Vi sáng lên, anh vội vàng nói: “Ta muốn thật cay!”

Lục Ly chọc nhẹ chóp mũi anh: “Ăn xong đừng để bị tiêu chảy.”

Tạ Kiến Vi nói: “Còn lâu.”

Lục Ly cười đầy vẻ nuông chiều, định đứng dậy sai người đi chuẩn bị đồ làm lẩu.

Tạ Kiến Vi kéo tay hắn đề nghị: “Chúng ta tới chỗ khúc cua hành lang(*) ăn nhé?”

(*) khúc cua hành lang:

Kt quả hình ảnh cho

Thật ra, nơi ngắm tuyết đẹp nhất chính là mấy đình nghỉ chân tinh xảo. Thế nhưng ngoài đình gió lùa tứ phía, nếu thật sự ngồi đấy ngắm tuyết, không chừng sẽ bị đông thành người tuyết luôn.

Chỗ khúc cua hành lang thì khác, phong cảnh vẫn đẹp, mà lại có cái chăn che, tùy tiện chọn một góc để ngồi thì vừa kín gió lại vừa thoáng khí.

Lục Ly nói: “Ngươi đúng là có nhiều ý tưởng.”

Tạ Kiến Vi mỉm cười: “Không tốt à? Ăn cay, uống thêm chút rượu, ngắm nhìn hoa tuyết bay bay…” Anh dừng lại, nhìn về phía Lục Ly, cười cong cả mắt, nói “Quan trọng nhất là … có thể ở bên người mình thích.”

Lục Ly giật mình, sau đó khóe miệng cong lên, nụ cười rất nông nhưng là cười thật từ tận đáy lòng.

Tạ Kiến Vi không cho Lục Ly đi lại lung tung, anh xuống giường mặc quần áo nói: “Ta đi chuẩn bị, xong nhanh thôi!”

Anh bận bịu nửa ngày, cùng hạ nhân chuẩn bị nồi lẩu, lại chuẩn bị thêm nguyên liệu nấu ăn, còn cẩn thận chọn thêm rượu ngon.

Lục Ly ngồi xuống theo, hai người nhìn nhau xuyên qua lớp khói bốc lên từ nồi lẩu.

Tạ Kiến Vi ăn rất vui, lẩu tủy cừu nóng hôi hổi, hơn nữa có rượu cay thơm nồng, chỉ cảm thấy rượu không say người, người tự say.

Giữa trời tuyết rơi trắng xóa, lòng Tạ Kiến Vi tan chảy thành dòng nước, dịu dàng, ấm áp, chỉ muốn ôm trọn lấy Lục Ly.

Lục Ly không ăn cay, dù sao trong người hắn đang có vết thương, ăn cay không có lợi cho việc hồi phục, cho nên Tạ Kiến Vi không cho hắn ăn.

Nhưng hắn không ăn mà còn vui vẻ hơn ăn nữa.

Tạ Kiến Vi ăn cay đến môi đỏ rực lên, hai má trắng ngần cũng phơn phớt hồng, trong mắt có ánh nước mông lung như sương mờ quanh quẩn, tựa như chứa đựng tình cảm nồng nàn.

Lục Ly không uống rượu, nhưng lại cảm thấy mình say đến lạ.

Bởi vì hắn đã như lạc vào một giấc mơ. Trong mơ, hắn và Tạ Kiến Vi bên nhau đến răng long đầu bạc: hắn yêu anh, anh cũng yêu hắn, ở một thế giới không có gông cùm xiềng xích, bọn họ chỉ cần có nhau.

Thật tốt…

Nếu có được hiện thực như vậy, cho dù chỉ là một ngày, hắn cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Sau khi ăn xong, Tạ Kiến Vi say đến không biết trời trăng là gì.

Lục Ly buồn cười: “Tửu lượng kém mà vẫn còn thích uống.”

Tạ Kiến Vi không phục: “Tửu lượng ta có kém đâu! Không tin ta liền tính toán kết quả sau khi xung điện từ tốc độ cao tiếp xúc với hạt photon cho ngươi xem …”

Lục Ly lắc đầu: “Đã bắt đầu nói lời say còn bảo mình không say?”

Tạ Kiến Vi quả thật say, nhưng say hay không say cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao anh cũng đang ở bên cạnh Lục Ly.

Anh lập tức ôm lấy cổ hắn, dùng sức hôn hắn một cái: “Ta say!”

Lục Ly nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.

Tạ Kiến Vi nói: “Ta muốn làm tình với ngươi.”

Nụ cười bên khóe miệng Lục Ly càng sâu hơn: “Ban ngày ban mặt, có phải ngươi …”

Tạ Kiến Vi bất mãn nói: “Có làm hay không?”

Lục Ly: “… Làm.”

Tạ Kiến Vi bật cười với vẻ mặt ngọt ngào. Anh hôn chụt một cái lên miệng hắn, trầm giọng nói: “Ngươi bị thương, đừng làm gì, để đấy cho ta…”

Anh cọ lên cọ xuống bắt đầu cởi quần áo Lục Ly. Lục Ly bị anh khiến cho ngứa ngáy hết tim gan, nhưng may sao vẫn còn một chút lý trí: “Vẫn đang ở ngoài đấy, không lạnh à?”

Tạ Kiến Vi nói: “Lạnh…”

Lục Ly đang muốn mở miệng nói tiếp, Tạ Kiến Vi đã lập tức thò tay vào trong áo hắn rồi. Tay anh lành lạnh, nhưng không buốt giá, hơn nữa bởi vì rất mềm mịn, cho nên giống hệt như khối ngọc dương chi, đặt trước ngực, chỉ càng khiến người cảm thấy từng đợt nóng ran.

Anh nói: “Làm ấm tay cho ta.”

Cái tay này thật sự đang làm càn, từ ngực đi qua bụng, sau đó lập tức cầm lấy đại Ly.

Tạ Kiến Vi ngửa mặt cười nói: “Nó nóng quá.”

Sao lại không nóng cho được, đều đã thành cột chống trời.

Lục Ly không nhịn được, vươn tay ôm ngang lấy tên say khướt này, vào trong phòng rồi liền đặt anh lên tường mà hôn.

Khi say Tạ Kiến Vi vô cùng phóng túng, chưa lên đến giường đã tự cởi sạch sẽ rồi. Anh ôm chặt lấy Lục Ly, dùng chất giọng mềm nhũn để bày tỏ sự nóng vội của mình: “A Ly, nhanh lên, ta muốn…”

Trong đầu Lục Ly nổ “uỳnh” một tiếng, lăn qua lăn lại gây sức ép lên anh suốt vài giờ, khiến anh khóc lóc thút thít mới chịu dừng lại.

Tạ Kiến Vi mê man, khóe mắt vẫn ngấn lệ, bởi vì vừa rồi quá kích thích, môi anh bị cắn đến đỏ ửng, dường như còn rơm rớm máu.

Lục Ly lại lần nữa đau lòng, lấy chút cao bôi lên đôi mềm mọng kia, chăm chú quan sát miệng vết thương từ từ khép lại.

Trận tuyết này rơi suốt ba ngày ba đêm, lúc mau lúc thưa, nhưng vẫn rơi mãi không ngừng.

Bên ngoài tuyết rơi, nằm ủ trong phòng trở thành chuyện vô cùng đáng hưởng thụ.

Do đó, Tạ Kiến Vi càng điên đảo sớm chiều hơn nữa.

Có lẽ do cơ thể này còn trẻ, mười tám, mười chín tuổi là thời điểm thật sự rất dễ động tình, lơ đãng liếc mắt nhìn Lục Ly một cái thôi, anh đã muốn làm chút chuyện ái ân với hắn.

Lục Ly dường như không bao giờ chủ động, nhưng chỉ cần Tạ Kiến Vi muốn, hắn nhất định sẽ làm đến khi anh xin tha, làm tới khi anh phát khóc.

Tạ Kiến Vi cảm thấy lúc này mới có chút bóng dáng của tuần trăng mật, thật sự khiến con người thỏa mãn cả thể xác lẫn tinh thần.

Sau khi tuyết ngừng rời, vết thương của Lục Ly cũng đã khỏi hoàn toàn. Tạ Kiến Vi nghiêm túc kiểm tra cho hắn thêm một lần, nhìn thấy vết sẹo khiến anh rất đau lòng.

Lục Ly nói: “Không sao, vết sẹo này sau cũng sẽ nhạt dần.”

Tạ Kiến Vi mấp máy môi, không lên tiếng, bởi anh đang ngắm nhìn vô cùng cẩn thận, vết thương mới chồng lên vết thương cũ, có những vết sẹo rõ ràng là đã từ rất lâu về trước, hiện giờ quả thật đã nhạt đi, nhưng vẫn không hề biến mất.

Với khả năng tự lành của Lục Ly, chắc hẳn vết sẹo đã phải biến mất rồi, chồng chất đến nhường này … rốt cuộc hắn đã phải chịu bao nhiêu thương tích?

Không phải Ma tu rất mạnh à? Vì sao còn bị thương liên tiếp như thế chứ.

Tạ Kiến Vi không nhịn được, hỏi: “Rốt cuộc là sao vậy?”

Vẻ mặt hết sức thản nhiên, Lục Ly đáp lời: “Có vài người tự nhận nhiệm vụ của mình là trừ Ma, bảo vệ chính đạo.”

Tạ Kiến Vi mất hứng nói: “Ngươi cũng có làm gì sai đâu.”

Lục Ly: “Nhập Ma đã là sai.”

Tạ Kiến Vi nói: “Chuyện này thật phi lý!”

Lục Ly nở nụ cười: “Được rồi, không nói chuyện này nữa.”

Tạ Kiến Vi còn định mở miệng, Lục Ly đã chuyển đề tài: “Muốn xuống núi chơi một chút không?”

Mắt Tạ Kiến Vi bỗng dưng sáng ngời, nhưng ngay sau đó anh lại lo lắng hỏi: “Không phải muốn đuổi ta đi đấy chứ?”

Lục Ly xoa xoa đầu anh, dịu dàng bảo: “Ta đi cùng ngươi.”

Tạ Kiến Vi vui vẻ: “Được!”

Lục Ly nói: “Dưới núi rất nhộn nhịp, nếu ngươi không muốn quay lại, ta cũng sẽ không ép buộc.”

Tạ Kiến Vi nhíu mày: “Ta không xuống nữa.”

Lục Ly ngừng lại.

Tạ Kiến Vi lại bảo: “Ta không đi đâu hết, ngươi vẫn muốn đuổi ta đi chứ gì.”

“Không phải…” Lục Ly cười khổ, “Ngươi vẫn luôn ở trên núi, chỉ tiếp xúc với ta, cho nên mới cảm thấy cung Hàn Thanh này tốt đẹp, mới cảm thấy ta là người tuyệt vời nhất, nhưng thật ra…”

Tạ Kiến Vi nhìu chặt mày hơn: “Ngươi vẫn không tin là ta thích ngươi.”

Lục Ly không lên tiếng.

Tạ Kiến Vi chăm chú nhìn hắn hồi lâu, khi cất tiếng nói, giọng cũng không nhịn được mà cao hơn hẳn: “Ta thích ngươi, thích ngươi, thích ngươi! Trên đời này không có ai tốt hơn ngươi, trên đời này cũng không có nơi nào tốt hơn cung Hàn Thanh hết, cả đời này ta có thể không xuống núi, cả đời này ta có thể không gặp những người khác, ta… ta…”

Lục Ly ngắt lời anh, nói: “Cảm ơn.”

Tạ Kiến Vi cảm thấy lời nói của mình, Lục Ly có lẽ chỉ nghe vào tai được một, hai phần.

Lục Ly dịu dàng hôn anh, nhẹ giọng nói: “Chỉ cần ngươi không muốn đi, ta mãi mãi sẽ không bao giờ đuổi ngươi đi.”

Đây vốn là một lời tỏ tình ngọt ngào, nhưng Tạ Kiến Vi lại cảm nhận được sự tuyệt vọng và cay đắng đến tột cùng, dường như Lục Ly đã biết rõ tất cả, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý đầy đủ sẵn sàng.

Tạ Kiến Vi biết mình nói gì cũng là vô nghĩa, anh ôm lấy Lục Ly, muốn khiến tim anh và tim hắn cùng chung nhịp đập.

Không cần nói, rồi hắn cũng sẽ hiểu nỗi lòng của anh.

Từ khi đi vào thế giới này, lần đầu tiên Tạ Kiến Vi bước ra thế giới bên ngoài.

Vừa được chiêm ngưỡng, anh liền cảm nhận được sự mới mẻ đầy ngạc nhiên.

Gạo đắc ý nói: “Nhìn thấy không! Đây mới thực sự là vị diện cao cấp nhất!”

Tạ Kiến Vi đáp: “Đúng là rất cao cấp.”

Tại vị diện Tinh Tế, nhân loại đã phát huy trí tuệ và sự hợp tác tập thể đến cực hạn, nhưng vị diện này lại đi trên một con đường khác, bọn họ lợi dụng sự đặc biệt của thế giới để phát huy tiềm lực bản thân đến mức cao nhất, mỗi người đều sở hữu sức mạnh phi thường, bọn họ đột phá khỏi gông cùm xiềng xích của cơ thể bình thường, thoát khỏi phạm vi giới hạn của tuổi thọ, dùng sức mạnh huyền diệu đưa con người tới một tầm cao khó lòng tưởng tượng.

Tu sĩ… thật thú vị.

Nơi Lục Ly đưa anh tới là một thành thị tương đối sầm uất, tất cả những người qua lại đều là tu sĩ, có người đi trên mặt đất, nhưng đa phần đều ngự khí phi hành, không chỉ ngự kiếm, mà có cả hồ lô, đao thương này nọ… thậm chí còn có cả con quay, vị huynh đệ này cũng thật là sáng tạo.

Tu vi thấp không thể ngự khí, nhưng có tiền thì chuyện gì cũng dễ, các loại chim bay cũng có thể giúp người ta di chuyển trên trời.

Tạ Kiến Vi nhìn gì cũng mới mẻ, Lục Ly nói với anh: “Nếu ngươi muốn ngự khí, khi trở về ta có thể dạy ngươi.”

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Pháp khí của ngươi là gì?”

Thành này cách chỗ bọn họ không xa, bọn họ đi từ trên núi xuống, hiện đang dạo chơi bên ngoài thành.

Lục Ly nói: “Ta không có pháp khí.”

“Vậy à…” Tạ Kiến Vi tò mò, “Vậy ngươi bay kiểu gì?”

Lục Ly nói: “Ta không cần những thứ kia.”

Tạ Kiến Vi trợn tròn mắt nói: “Có thể trực tiếp di chuyển trên không à?”

Lục Ly đáp: “Chờ khi tu vi ngươi cao một chút thì cũng có thể.”

Tạ Kiến Vi không ngốc, vừa nghe đã lập tức hiểu ngay. Xem ra tu vi của đại Ly nhà anh không phải chỉ cao bình thường thôi đâu… Ít nhất trong thành này, không có bất kỳ tu sĩ nào có thể tự thân phi hành mà không cần nhờ vật bên ngoài trợ giúp.

Tạ Kiến Vi hỏi Lục Ly: “Nếu ta muốn ngự kiếm… vậy có mất nhiều thời gian lắm không?”

Lục Ly nói: “Với tư chất của ngươi, hai mươi năm là đủ.”

Hai mươi năm… Tạ Kiến Vi nghĩ, còn chẳng bằng anh tốn hai năm làm ra một cái phi thuyền, không những có thể bay một mình, còn có thể kéo theo một đoàn người cùng bay…

Thế giới tu chân mặc dù cũng có chỗ thú vị, nhưng tu luyện quá mất thời gian, so ra giá trị thật sự không cao, khó trách sự phát triển của xã hội lại có vẻ thong thả đến vậy!

Bọn họ đi dạo, dọc đường có tạt qua một vài cửa hàng thú vị, Tạ Kiến Vi vào ngắm nghía, Lục Ly liền thay anh mua mua mua.

Điều quan trọng là Tạ Kiến Vi còn chưa phát hiện ra. Bởi có thứ mang tên “túi càn khôn” tồn tại, nên chỉ cần Tạ Kiến Vi liếc một thứ nhiều thêm mấy lần, Lục Ly liền mua nó rồi bỏ vào bên trong, không kể lớn nhỏ, không kể giá thành, không mặc cả cũng chẳng lấy tiền thừa, chỉ liên tục nhét vào trong túi.

Hiện giờ Tạ Kiến Vi còn chưa biết, nhưng không ảnh hưởng gì, đợi đến lúc trở về cung Hàn Thanh, hẳn là anh sẽ ngạc nhiên đến mức ôm lấy hắn mà hôn chùn chụt.

Không phải vì đồ này đồ kia đẹp đến mức nào —— Quân sư của chúng ta cũng không thiếu thứ gì, chẳng qua là do tấm lòng mà thôi!

Đi dạo một vòng, Tạ Kiến Vi có hơi mệt, Lục Ly liền đề nghị: “Tới quán trà không?”

Trà ở đây cũng không phải như trà ở nhân gian, lá trà đều là tiên trà trăm năm mới gặp được, phong cách thượng thừa, hương vị thơm ngon, quan trọng là uống vào còn giúp tăng cường thể lực.

Tạ Kiến Vi cảm thấy vô cùng hứng thú với những thứ phản khoa học như thế này. Nhìn lá trà hiện ra như sinh linh chân thật, anh không nhịn được hỏi: “Tên nhóc này không phải đã thành tinh rồi chứ?”

Lục Ly đáp: “Đúng thật là đã thành tinh…”

Tạ Kiến Vi lập tức để lộ vẻ mặt kinh ngạc và sợ hãi: “Thế sao còn bắt nó ngâm nước để uống?”

Lục Ly nói: “Nó thích bị ngâm trong nước.”

Lúc ấy Tạ Kiến Vi quả thật không thể hiểu, đợi khi người hầu trà đến pha trà, anh thực sự mới được mở mang tầm mắt.

Cả đám lá trà lanh lợi sôi nổi, giống như đám mèo con cún con vây quanh người hầu trà rồi xoay vòng vòng. Người hầu trà nhìn chúng nó với vẻ cưng chiều, dịu dàng nói: “Đừng có tranh nhau, hôm nay là tiểu Ngũ và tiểu Lục.”

Có mấy lá trà lập tức rủ xuống, uể oải, còn có đứa chơi xấu nằm ngay đơ trong chén trà, rất có phong thái nếu ngươi không cho ta ngâm nước ta sẽ không đi.

Người hầu trà hiểu chuyện lại nhanh nhạy, thấy Tạ Kiến Vi tò mò liền giải thích: “Nước pha trà đều chứa nhiều linh khí, vô cùng bổ dưỡng cho nhóm lá trà, thế nên chúng mới thích đắm mình trong đó.”

Tạ Kiến Vi nghe thấy thì ngạc nhiên: “Vậy nước này sau khi ngâm xong có còn linh khí không?”

Người hầu trà kiên nhẫn giải thích: “Lá trà là những linh thể hệ mộc thuần túy nhất, bọn chúng và các linh thể hệ thủy có quan hệ tương sinh, nước khiến chúng thoải mái, chúng cũng sẽ báo đáp lại cho nước, quá trình này sẽ sinh ra hai loại nguyên tố phù hợp nhất với cơ thể con người.”

Nguyên tố hệ mộc và nguyên tố hệ thủy đều gắn kết với con người, chúng có tác dụng chữa trị và hồi phục nhất định với cơ thể nhân loại.

Quân sư Tạ nghiêm túc đón nhận một đợt sóng tri thức, động lòng đến muốn nuôi hai cái lá trà nhỏ!

Nhưng việc này xem chừng khá mất công, lại còn cần xem xét thể chất của từng cá nhân, nếu trong cơ thể không dồi dào linh căn hệ thủy, lá trà sẽ không có nhiều linh tính.

Tạ Kiến Vi nghe đến đó liền biết phải từ bỏ, anh là đơn hỏa linh căn, lá trà sợ nhất loại này.

Uống trà vừa vui vẻ lại thú vị, sau khi nghỉ ngơi một lát Tạ Kiến Vi lại cùng Lục Ly đi dạo bên ngoài.

Đi thêm một chút, đã tới gần khu dân thường.

So sánh với nhóm các tu sĩ tiên khí lơ lửng xung quanh, nơi đây mộc mạc hơn rất nhiều, cũng giống chỗ cho người ở hơn.

Bên đường có không ít các quán nhỏ bán hàng rong, cũng có không nhiều dân thường dẫn trẻ con đi loanh quanh.

Trong số đó có một đứa trẻ thích một món đồ chơi làm bằng đường, khóc quấy đòi ăn.

Mẹ đứa trẻ xót túi, không muốn mua, kéo nó rời đi.

Đứa trẻ kia khóc không ngừng, người mẹ tức giận, mở miệng quát: “Khóc khóc cái gì! Còn khóc nữa thì đại ma đầu ở cung Hàn Thanh sẽ bắt ngươi đi rồi ăn thịt luôn đấy, biết chưa!”

Đứa trẻ vừa nghe thấy thế, ngay lập tức không dám khóc nữa, nước mắt đọng ở khóe mắt, sợ tới chẳng dám để nó trào ra.

Tạ Kiến Vi nghe thấy vừa khéo đúng lúc đó, không nói gì.

Đại ma đầu ở cung Hàn Thanh là Lục Ly nhà anh phải không?

Thì ra danh tiếng của Lục Ly lan xa tới mức có thể dọa trẻ con ngừng khóc …

Tâm trạng Tạ Kiến Vi rất phức tạp. Mà khi ấy Lục Ly đã mua món đồ chơi bằng đường đưa cho đứa bé kia.

Đứa bé nín khóc mỉm cười, luôn miệng nói: “Cảm ơn đại ca ca!”

Người mẹ nhìn quần áo Lục Ly, biết là một tu sĩ, vội vàng hành lễ nói: “Đa tạ tiên nhân.”

Mẹ con hai người rời đi, Tạ Kiến Vi buồn bã nói: “Nếu đứa bé kia biết món đồ chơi bằng đường này do chính đại ma đầu mua, có khi sẽ sợ tới mức ngủ cũng không yên.”

Lục Ly nở nụ cười, không nói năng gì.

Tạ Kiến Vi thấy trong lòng lại rất khó chịu, Lục Ly nhà anh chỗ nào cũng tốt, sao lại biến thành đại ma đầu người người nhà nhà muốn đánh vậy chứa? Không vui một chút nào!

Sắc trời dần tối, Tạ Kiến Vi muốn trở về cung Hàn Thanh.

Lục Ly nghe theo anh.

Tạ Kiến Vi nói: “Có thể bay về không?”

Lục Ly đáp lời: “Có thể, nhưng… ngươi có sợ độ cao không?”

Tạ Kiến Vi nghĩ thầm, cái này hài hước ghê, sợ độ cao thì sao mà lái được phi thuyền?

Nhưng Tạ Kiến Vi đã chủ quan, bay lên trực tiếp bằng cơ thể người vẫn rất kích thích.

Nhưng có Lục Ly ôm, nên anh cũng không sợ hãi.

Trở về cung Hàn Thanh, hai người lại ngọt ngào quấn quýt với nhau.

Khi sắp đầu xuân, Lục Ly nói với anh: “Ta muốn ra ngoài một chút, mấy ngày nay ngươi tự mình ở trong cung Hàn Thanh được không?”

Tạ Kiến Vi hỏi hắn: “Ta không thể đi cùng à?”

Lục Ly từ chối: “Không được.”

Tạ Kiến Vi thất vọng nói: “Vậy được rồi, ta chờ ngươi trở lại.”

Lục Ly hôn lên trán anh một cái rồi dịu dàng nói: “Nếu buồn chán có thể xuống núi chơi một chút.”

Tạ Kiến Vi không ư hử gì.

Lục Ly lại bảo: “Yên tâm, cung Hàn Thanh sẽ mãi mãi mở rộng cánh cửa trước mặt ngươi.”

Tạ Kiến Vi vẫn bảo: “Ngươi không ở đây, ta xuống núi cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Lục Ly cảm thấy lòng mình tan ra thành nước, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ mau chóng trở về.”

Tạ Kiến Vi yêu cầu hứa hẹn: “Nhất định phải thật nhanh đấy!”

Lục Ly cười cười: “Ừ.”

Sau khi Lục Ly rời đi, Tạ Kiến Vi nhàm chán hai ngày thì chào đón một vị khách không mời mà đến.

Lauren mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, điều này rất mới lạ đối với Tạ Kiến Vi.

Lauren tự giới thiệu, Tạ Kiến Vi hành lễ với hắn.

Được Lục Ly nhờ vả tới chăm sóc cho Tạ Kiến Vi, nhưng vừa nhìn thấy anh, hắn liền hận đến nghiến răng. Thấy anh có vẻ đắm chìm trong hạnh phúc, hắn lại càng khó chịu hơn, vì thế quyết định làm một chuyện.

Hắn nói với Tạ Kiến Vi bằng vẻ mặt âm trầm: “Ngươi biết không? Ngươi rất giống một người.”

Trước/114Sau

Theo Dõi Bình Luận