Saved Font

Trước/17Sau

Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 14:

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Reng reng reng ----

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên trong không gian kín mít, lặp đi lặp lại mấy lần, như một lời nhắc nhở, làm chấn động lỗ tai mọi người.

Thực sự quá ồn ào quá, Hạ Thiên Chi đành phải mở mắt ra, phát hiện mình ngã trong thang máy.

Cô xoa trán, liếc nhìn con số hiển thị trên màn hình trên thang máy là '1'.

Nhìn thấy con số này, Hạ Thiên Chi liền giật mình, lúc này mới thực sự nhớ lại chuyện gì xảy ra vừa rồi, vội vàng đứng lên, lại bởi vì động tác quá nhanh làm đầu óc choáng váng.

Nhưng nghĩ đến người đã tấn công mình vừa nãy, Hạ Thiên Chi vội vàng bấm nút mở cửa.

Cửa thang máy nhanh chóng mở ra, cửa ra vào tòa nhà thí nghiệm ở phía trước, Hạ Thiên Chi kìm nén ý muốn hét lên, chạy nhanh về phía đó.

Vừa bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, không khí nóng ẩm phả vào mặt, sự lạnh lẽo phía sau nhanh chóng bị cửa kính ngăn cách, bên ngoài là lùm cây rậm rạp, bên cạnh có một cái hồ nhân tạo. Hạ Thiên Chi cảnh giác nhìn xung quanh, vào lúc này ngay cả một bóng người cũng không có, ngay cả tiếng côn trùng cũng biến mất, xung quanh yên tĩnh lạ thường. Nhiều nơi anh đèn không thể chiếu đến, ngay cả vươn tay cũng không thấy dược năm ngón, giống như sẽ có người có thể nhảy ra bất cứ lúc nào.

Hạ Thiên Chi hít một hơi thật sâu, chạy dọc theo con đường rợp bóng cây nhìn xung quanh, không ngờ lại đụng phải một người.

Người đàn ông đứng ở nơi tối tăm nhất dưới tán cây, bởi vì vó người cao lớn, khuôn mặt bị tầng tầng lớp lớp cành cây che khuất khiến người ta không thể nhìn rõ, nhưng hai cánh tay cứng ngắc của anh ta nhất thời tóm lấy cô kéo lại.

Sự chênh lệch sức lực quá lớn…

Hạ Thiên Chi không thể nhịn được nữa, hét lên theo bản năng, nhưng ngay khi tiếng hét của cô tràn ra khỏi cổ họng, cô bắt gặp một đôi lông mày thật sâu, “Làm sao vậy?”

Hạ Thiên Chi thở hổn hển. Nhất thời, đại não của cô vì quá sợ hãi mà chậm mất một nhịp, nhưng sau khi nhìn thấy rõ người tới, trái tim đang treo lơ lửng của cô cuối cùng cũng trở lại đúng vị trí.

Một cơn gió thổi qua, mùi thơm của vừa hoa bên đường hòa cùng hương bạc hà độc nhất vô nhị của nam nhân lặng lẽ chui vào chóp mũi cô.

Hạ Thiên Chi lúc này mới nhận ra rằng cô đã vô thức ôm đối phương lúc nào không hay, bởi vì khoảng cách quá gần, hơi thở hai người hoà quyện vào nhau, chóp mũi cô gần như đặt trên cằm người kia, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy ánh mắt người kia mang theo vài phần mâu thuẫn xen lẫn sự lo lắng.

Lúc này, Hạ Thiên Chi rất muốn ôm lấy người kia bất chấp hậu quả, cố gắng loại bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng khi cô vừa định làm như vậy, một khuôn mặt quá đỗi thanh tú của một người phụ nữ chợt lóe lên trong đầu cô.

Sau đó Hạ Thiên Chi hoảng sợ rút lui lại.

Người đàn ông cau mày, “Xảy ra chuyện gì?”

Hạ Thiên Chi nhìn anh ta, kinh ngạc mở miệng, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên nhớ tới tiếng chuông điện thoại vừa rồi, lấy điện thoại ra xem, hóa ra là cuộc gọi của Cốc Hằng.

Vào lúc này, gặp phải chuyện khủng khiếp như vậy, cô dường như chỉ có thể đi tìm Cốc Hằng mà thôi.

Ánh mắt của người đàn ông di chuyển xuống, sau một khắc, sắc mặt của anh ta liền thay đổi, ánh mắt tràn đầy băng lãnh, “Hạ Thiên Chi, em cmn chơi đủ chưa hả?!”

“Em…” Tay của Hạ Thiên Chi đột nhiên run lên. Nhìn bóng dáng người đàn ông hờ hững rời đi, thoáng chốc nghĩ về cái đêm nhiều năm trước, chỉ là , lúc đó người rời đi lại chính là cô

Mưa to xối xả, người đàn ông đứng dưới mưa , lạnh lùng nhìn cô.

Hạ Thiên Chi mở miệng, nghẹn ngào đến mức không nói được lời nào, cô rốt cuộc cũng không biết mình muốn gì.

Cô chỉ muốn thoát khỏi nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng người đàn ông trước mặt rõ ràng không thích hợp.

Hạ Thiên Chi cảm thấy đau khổ trong lòng.

Con người là chính là như vậy, một khi tìm được một chút chỗ dựa, sẽ không ngại nắm bắt lấy, nhưng bằng cách này, cô sẽ không bao giờ có thể dứt bỏ được.

Những nỗi sợ hãi bị cô cố tình đè nén bấy lâu lại cứ như vậy mất kiểm soát, giống như núi lửa phun trào.

Hạ Thiên Chi suy sụp cúi xuống, vùi đầu vào đầu gối khóc nức nở, lý trí dường như hoàn toàn vượt quá khả năng kiểm soát của cô, cô chỉ thì thào nói: "Lục Diễn , anh đừng đi."

Lục Diễn bước chân dừng lại, chậm rãi quay đầu.

Gió đêm thổi qua, cây cối đung đưa, mặt hồ lấp lánh, thổi vi vu mát lạnh.

Cô gái năm nào đã trỗ mã thành mỹ nữ xinh đẹp, lúc này đang ngồi xổm dưới tán cây, sắc mặt tái nhợt, rơi lệ nhìn anh, như thể nếu anh không tiến lại, cô sẽ bị gió thổi bay bất cứ lúc nào.

Lục Diễn trầm mặc hồi lâu, rốt cục thở dài, lại lần nữa trở về, ngồi ở bên cạnh cô, vỗ nhẹ vào lưng cô, trầm mặc không nói chuyện. Hạ Thiên Chi dứt khoát ngồi bệt dưới đất khóc lớn, khóc một lúc lâu, cô mới nghẹn ngào kể cho Lục Diễn nghe tất cả những chuyện đã xảy ra tối nay cho hắn nghe, bao gồm cả email nặc danh kỳ lạ kia cùng sự kỳ lại của Triệu Khải Thân nói ra hết.

Lục Diễn vừa nghe xong liền cau mày, dứt khoát lấy điện thoại di động ra gọi cảnh sát.

Trong lúc chờ cảnh sát đến, Lục Diễn đưa cô trở lại tầng lầu vừa rồi xem xét, thế nhưng thang máy tầng 8 không một bóng người. Phía sau cánh cửa thoát hiểm cùng hành lang cũng không có ai, cửa các gian phòng thí nghiệm đều khóa chặt.

Hai người kiểm tra một lượt cũng không có phát hiện gì, cuối cùng đi trở về lại giữa thang máy.

Lục Diễn nhìn chằm chằm vào góc trên bên phải của thang máy, nói: “Camera giám sát đã bị ai đó di chuyển.”

Hạ Qianzhi sửng sốt, cũng ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện màn hình camera quả nhiên bị người nào đó di chuyể, trước đó là hướng về phía cửa thang máy, nhưng bây giờ nó lại đối diện với cửa thoát hiểm.

“Hẳn là có chuẩn bị mà đến.” Hạ Thiên Chi nói, “Có thể là nhân viên ở đây hoặc là người từng tới đây để di chuyển vị trí.”

Lục Diễn gật gật đầu. Cũng không phát hiện gì nữa, bọn họ lại nhanh chóng đi xuống lầu, nhưng Hạ Thiên Chi không ngờ rằng người đến lại là một người quen cũ từ nhiều năm trước- Cảnh sát Hoàng.

Dù đã hơn mười mấy năm, cảnh sát Hoàng vẫn như trước, sắc sảo, khôn khéo, đôi mắt sắc bén dường như đã trở nên sâu sắc hơn sau nhiều năm mài dũa và mưa gió.

Nhưng điều kỳ lạ là anh ta cùng Lục Diễn dường như rất quen thuộc, năm đó bọn họ chỉ gặp nhau một lần, nhưng Hạ Thiên Chi cũng không nghĩ nhiều về điều đó, bọn họ đưa Hoàng cảnh sát cùng vài người nữa lên lại tầng tám.

“Hạ tiểu thư, cô có thể kể cho chúng tôi nghe về vụ tấn công vừa rồi không?” Cảnh sát Hoàng lập tức đi thẳng vào, con mắt nhìn chằm chằm mắt xung quanh.

Không biết phát hiện ra cái gì, con mắt đột nhiên nheo lại.

Hạ Thiên Chi nghe những lời đó, liền đem chi tiết đã xảy ra tối nay, kể lại một lượt.

“Vậy ý của cô là, cô có trông thấy rõ người đã tấn công mình không?” Cảnh sát Hoàng hỏi.

Hạ Thiên Chi lắc đầu, rồi lại gật đầu, "Tôi không nhìn thấy chính diện. Lúc đó người kia đứng đằng sau lưng tôi. Tôi vừa xoay đầu ra thì đã bị tấn công, nhưng bởi vì tầng này được trang bị các thiết bị thí nghiệm quý giá, vì để đảm bảo công tác phòng cháy, nhà thiết kế đặc biệt thiết kế một cửa ngăn cháy trong buồng thang máy, khi tôi hôn mê, dường như nhìn thấy một người phản chiếu trên kính của cửa phòng cháy, cao gầy, mái tóc uốn sóng tới thắt lưng. "

Nhưng Hạ Thiên Chi không nói chính gì là cô cảm thấy người kia có vẻ quen thuộc, nhưng cô không xác định rõ, rốt cuộc trong tình huống khẩn cấp như vậy, cô không biết mình có nhìn nhầm hay không.

"Bình thường phòng thí nghiệm ai cũng có thể ra vào sao?"

"Không. Tòa nhà thí nghiệm này có rất nhiều thông tin quan trọng. Để bảo mật thông tin, mỗi tầng lầu đều phải quẹt thẻ mới lên được. Tất nhiên, không thể loại trừ có người nhân cơ hội lẻn vào trong. ”

Hạ Thiên Chi vừa nói xong, các cảnh sát đi kiểm tra xung quanh cũng quay lại.

"Báo cáo đội trưởng, bên trong không có gì. Nhân viên túc trực phòng giám sát vẫn đang trực, nhưng đội trưởng bảo vệ đã tan làm rồi. Để tra được camera giám sát cần phải có lệnh, ước tính nhanh nhất cũng phải đợi đến ngày mai."

" Không thể gọi điện thoại sao? " Cảnh sát Hoàng hừ lạnh .

“Uh… Bọn họ nói rằng việc giám sát sẽ liên quan đến nhiều tài liệu cơ mật, không tiện lắm, nhưng nếu chúng ta có văn kiện phê duyệt, thì sẽ dễ hơn”

Cảnh sát Hoàng suy nghĩ một lúc, sau đó quay sang Lục Diễn nói. , “Vậy thì, ngày mai có tin tức tôi sẽ liên lạc với hai người.”

Lục Diễn gật đầu.

Như vậy nhóm người lại đến lầu một, khi cảnh sát rời đi, điện thoại di động của Hạ Thiên Chi liền vang lên.

Đó là Trần Nhược Đồng.

Trần Nhược Đồn là bạn học đại học cũng là bạn thân nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp lớp bồi dưỡng y, cô đã đến một trường y ở Đức để học tiếp. Năm ngoái vừa lấy bằng tiến sĩ y học lâm sàng, bây giờ đang làm việc tại một bệnh viện thành phố.

Sau khi trở về Giang Thành, bọn họ đã liên lạc lại ,

Bất qua lúc này gọi điện đến, có chuyện gì sao?

Hạ Thiên Chi nhấn nút trả lời, “Alo.” Giọng nói vui vẻ của Trần Nhược Đồng vang lên ngay lập tức, “ Chi Chi, ngày mai cậu sẽ tham dự bữa tiệc sinh nhật của chú hai mình chứ?”

“À ?!” Xia Qianzhi ảo nảo kêu lên .

Người chú thứ hai của Trần là Giáo sư Trần, là giáo viên chủ nhiệm lớp cơ sở của bọn họ. Cô là bạn của Trần Nhược Đồng cũng học trò của Giáo sư Trần, cô không thể không tham gia được. Vài năm trước, cô còn có thể viện cớ rằng “Tây Bắc đường xá xa xôi”, nhưng giờ cô đã trở về rồi. Chỉ là lễ vật...

Hạ Thiên Chi nhìn xuống điện thoại, đã gần chín giờ, muốn chuẩn bị có vẻ không kịp rồi.

“Tớ nói đại tiểu thư, không phải cậu quên rồi chứ?” Tiếng kêu suy đỏ của Trần Nhược Đồng vang lên từ đầu dây bên kia.

Hạ Thiên Chi liếc nhìn Lục Diễn, che micro lại, nhỏ giọng nói: "Tớ xin lỗi Nhược Đồng, tớ..."

Giống như đã chuẩn bị cô sẽ nói như vậy, Trần Nhược Đông bên này đột nhiên mỉm cười, "Cậu. không cần nói gì cả. Quà tớ đã thay cậu chuẩn bị xong, ngày mai cậu chỉ cần có mặt đúng giờ, nếu cậu dám không xuất hiện, tớ lập tức tuyệt giao với cậu, thế nha! " Nói xong liền cúp máy, cũng không cho cô có cơ hội phản kháng.

Hạ Thiên Chi nhìn điện thoại bị cúp, đột nhiên có chút ngây người.

Nếu ngày mai tới, cô nhất định sẽ gặp lại nhiều bạn học cũ, nhưng những người đó ... muốn gặp cô sao?

Hạ Thiên Chi đau đầu xoa xoa thái dương, sau đó liền chột dạ nhìn Lục Diễn.

Lúc này, Lục Diễn đang dựa vào cửa xe, chăm chú nhìn điện thoại, tựa hồ không để ý tới cuộc nói chuyện ở đây.

Hạ Thiên Chi cẩn thận nhớ lại chuyện xảy ra vừa rồi. Cô vừa rồi dường như không nói bất cứ điều gì . Một người đàn ông bình thường bận trăm công nghìn việc, phần lớn thời gian đều ở trên máy bay . Anh ta sẽ không tham gia mấy loại tiệc sinh nhật như giáo sư Trần , đúng không?

Nhưng nếu như xảy ra? Anh ấy sẽ tham dự với Vu Duy Nam sao?

Hạ Thiên Chi lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười, người ta đi cùng với ai thì có liên quan gì đến cô chứ?

Hạ Thiên Chi hít sâu một hơi rồi đi tới, vừa định mở cửa xe, một bóng đen đột nhiên bao trùm lấy cô.

Hạ Thiên Chi mí mắt run lên, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Lục Diễn đột nhiên cúi người mở cửa cho cô.

Vào lúc anh ta hạ người xuống, Hạ Thiên Chi vô thức ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt của người đàn ông đang ở gần tầm tay, vẻ lạnh lùng hoàn hảo. Lúc này, ánh đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt anh ta với một cảm giác rực rỡ độc đáo. So với bình thường càng sắc bén hơn.

“Rất đẹp trai sao ?” Một giọng nói cười như không cười vàng lên trên đỉnh đầu cô, có chút giễu cợt, nhẹ nhàng xẹt qua màng nhĩ của cô tựa như lông hồng.

Hạ Thiên Chi theo phản xạ ngẩng đầu lên, nhất thời quên cả thở, "Hừ."

"..."

Trước/17Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Ma Phi Độc Tôn