Saved Font

Trước/151Sau

Cầm Thú Nuôi Nhốt Cô Gái Nhỏ

Chương 227

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit: Giáng Sinh

Sáng hôm sau, Lâm Hân Du dẫn mẹ mình tới, mẹ Lâm vẫn nhớ Úy Lam, hôm nay thấy cô đã trưởng thành, càng lớn lại càng xinh đẹp hẳn ra.

Úy Lam và Lâm Hân Du không chênh nhau bao nhiêu tuổi, khi mẹ Lâm tới cô gọi một tiếng bác gái.

Mắt mẹ Lâm không còn tinh tường, vỗ nhẹ tay Úy Lam: “Đã lớn vậy rồi à!” Úy Lam cười ngượng ngùng, xoay qua nói vài câu với Lâm Hân Du rồi dẫn mẹ Lâm đi xem chỗ này chỗ kia trong nhà, hướng dẫn bà các thứ cũng như cách sử dụng như thế nào.

Một mình mẹ Lâm làm cũng không hết việc, Úy Lam không biết Tằng Trạm đi đâu mà kiếm được một người giúp việc dáng dấp tương đối, trắng trẻo lại không quá lớn tuổi.

Buổi tối mẹ Lâm về nhà, Tằng Trạm liền mời thím Tống đến chăm sóc tiểu Tằng Trạm.

Chỉ còn hai người, tay Tằng Trạm lại làm loạn Úy Lam mắng: “Trong đầu chú đừng lúc nào cũng muốn chuyện kia được không?” Lúc cô muốn chuyện đó thì sẽ rất muốn, còn khi không muốn thì sẽ không muốn.

Giờ Tằng Trạm muốn thì Úy Lam lại không muốn.

Kéo tay Tằng Trạm ra, Úy Lam hít sâu rồi quay đầu nhìn Tằng Trạm: “Chú, hôm nay thầy Trần gọi cho tôi, kêu tôi ngày mai đi gặp thầy để thầy huấn luyện vài ngày là có thể đi biểu diễn.”

Tằng Trạm mím môi: “Ừ, muốn đi thì đi đi.” Anh rút tay về chui vào chăn, đưa tay tắt đèn nhắm mắt lại.

Úy Lam xoay mặt nhìn Tằng Trạm, chú không vui sao?

“Chú…” Úy Lam lay cánh tay anh: “Sao vậy?” Tằng Trạm cau mày đẩy tay cô ra: “Tôi mệt rồi, muốn ngủ.”

Úy Lam nằm xuống, từ lúc này cả hai đều không ai lên tiếng.

Sáng hôm sau, Úy Lam cuốc bộ tới chỗ thầy Trần, được thầy huấn luyện với cường độ rất cao, thầy Trần nói: “Lúc đầu em cũng có tiếng tăm nhưng giờ đã giảm đi không ít, muốn có chỗ đứng em phải càng cố gắng.”

Phải càng cố gắng…

Úy Lam gật đầu một cái.

Quá trình huấn luyện cực khổ như đày ải bắt đầu, thầy Trần tan lớp sẽ tới tìm Úy Lam, chỉ bảo mấy chỗ rồi phát hiện cô bé này quả nhiên lợi hại. Tuy đã không kéo đàn lâu như vậy nhưng sau một hồi đã nhớ lại rất nhanh.

Bên này Úy Lam vô cùng bận rộn thì bên kia Tằng Trạm lại nhậm chức. Sở trưởng ra đi thì Phó Sở trưởng được thăng chức. Dù cho thế nào thì Tằng Hải cũng muốn Tằng Trạm đảm nhận vị trí Phó Sở trưởng này. Mà cho dù Tằng Hải có không muốn thì Tằng Trạm vẫn nhất quyết làm.

Sở trưởng Lưu Hòa mời Tằng Hải dùng cơm, định chờ Tằng Trạm ngồi vào ghế chủ trì thì Tằng Trạm đã đến rồi.

Khi Tằng Trạm thấy Tằng Hải, anh thở dài nghĩ bụng: Rốt cuộc là vì người ta nể mặt mũi của Tằng Hải chứ không phải do thực lực của anh, giờ đây anh không còn được ai coi trọng cả. Tằng Hải gọi: “Tiểu Trạm, mau tới đây ngồi.”

Tằng Trạm cười một tiếng, bắt tay với Lưu Hòa, Lưu Hòa cười nói: “Có thể mời cha con hai người dùng cơm là vinh hạnh cho Lưu Hòa tôi đây.”

Tằng Trạm ngồi xuống, sắc mặt không đến nỗi tệ. Bữa cơm này… vốn là anh nên mời.

Tằng Hải mím môi quay đầu nhìn Tằng Trạm thấp giọng: “Lâu rồi cũng không đến thăm ba.”

“Xung quanh ba đã có rất nhiều người chăm sóc, có thêm con chỉ vướng tay vướng chân.” Tằng Trạm thoáng nhìn ông rồi quay sang Lưu Hòa: “Bữa cơm này hãy để tôi mời, ông già nhà tôi quở trách tôi lâu rồi không thăm ông, đây là cơ hội để tôi đền bù thiếu sót.”

Lưu Hòa gượng cười: “Vậy... Vậy cũng được, không thành vấn đề, là tôi không đúng, anh đền bù anh phải đền bù.”

Bữa cơm trôi qua rất nhanh, Tằng Hải giao phó cho Lưu Hòa rằng nhất định vị trí Phó Sở trưởng phải thuộc về Tằng Trạm, Lưu Hòa vuốt đuôi: “Dạ, nhất định phải thuộc về Tằng Trạm.”

Việc này diễn ra xuôi chèo mát máy, qua mấy ngày Tằng Trạm trở thành Phó Sở trưởng.

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trùng Sinh Chi Tuyệt Thế Phế Thiếu