Saved Font

Trước/15Sau

Cầm Tù Trái Tim

Chương 4: Tên Khốn... Anh Sẽ Biết Tay Tôi!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vụ chạm trán đã trôi qua được hơn một tuần nhưng Andrew vẫn không thể nguôi cơn tức anh ách trong lòng. Má nó, tên gấu lớn đen thui chết tiệt đó dám dùng vũ lực với cậu! Trước giờ chỉ là cậu đánh người, chưa có kẻ nào dám thượng tay chân với cậu. Cậu đều nghĩ chính mình rất mạnh, nhưng ai ngờ lại đánh không lại hắn.

Tức điên lên được!

Phải nghĩ cách trừng trị hắn một trận nhớ đời mới được!

Andrew lăn lộn trăm mưu ngàn kế suốt mấy ngày liền, nghĩ cách làm sao để trừng trị con gấu kia. Thời gian qua ở đây, cậu đã biết hắn chính là một trong "tam ưng" của nhà tù, rất được mọi người kính trọng, nể sợ như thần. Tên hắn là Ray... chính xác là kẻ mà Joseph đã cảnh báo trước cho cậu. Không ngờ cậu mới vào tù hai ngày đã chạm trán phải hắn.

Nếu không thể dùng tay chân để xử lí hắn, xem ra cậu phải dùng cái đầu nhỏ của mình, bày ra quỷ kế khiến cuộc sống của hắn khốn khổ một chút.

Theo thông lệ, 9 giờ sáng sẽ là giờ sinh hoạt tập thể ngoài sân. Tất cả tù nhân đều phải xếp thành hàng, mặc đồng phục nhà tù, rồi lần lượt để quản giáo kiểm tra người xem có giấu vũ khí hoặc vật cấm hay không. Sau đó bị dồn vào trong khoảng sân rộng có rào tường, lô cốt và dây thép gai bốn phía xung quanh như một cái lồng nhốt thú vậy. Andrew chỉ ra sân đúng một lần, cậu không thể chịu nổi mùi hôi nồng nặc ngoài đó. Những lần sau cậu đều trốn biệt trong phòng. Và lần này chính là cơ hội của cậu.

Mãi mới lấy trộm được nhà bếp một chai nước mắm. Nói không phải sai... cậu ghét nhất trên đời này là nước mắm. Vừa thối lại vừa mặn! Thật không hiểu nổi tại sao loài người có thể chế tạo ra thứ kinh tởm như vậy. Vì thế cậu không bao giờ ăn món Á châu, vì đa số các món ăn của Á châu đều được nêm mắm hết. Hí hửng cầm thứ nước đậm đặc sóng sánh trên tay mình, cậu bắt đầu đi tìm phòng giam của tên kia. Nếu mình tìm hiểu không nhầm thì hắn ở phòng 405 thì phải, ở đâu vậy nhỉ... A, đây rồi, phòng 405!

Dễ dàng tìm được giường có ghi đầy đủ họ tên của hắn: Ray Walker. Cậu nở một nụ cười đắc ý. "Dám gây sự với tôi hả. Anh chết chắc!"

"Ai chết cơ? Cậu đang nói chuyện với ai đấy?"

"Oái!" Giọng nói cất lên từ đằng sau khiến cậu giật bắn người suýt làm rơi cả thứ đang cầm trên tay.

Là hắn, Ray! Tại sao hắn lại ở đây? Không phải đáng lẽ hắn nên bị nhốt trong sân tập trung sao?

"Tại sao anh lại ở đây?!"

"Người tôi ra nhiều mồ hôi, nên về thay đồ. Mà câu đó tôi nên hỏi cậu mới phải." cả thân hình đồ sộ của hắn tiến vào khiến phòng giam cũng chật đi một chút. "Còn nữa, trên tay cậu, cầm cái gì kia?"

"À, cái này..."

"Nước mắm phải không?" hắn giật lấy thứ đồ cậu đang cầm. "Xuất hiện trong phòng tôi, tay thì cầm nước mắm. Lại còn lảm nhảm linh tinh, cậu muốn làm gì?"

"Ơ... Tôi..."

"Ồ, có phải cậu định đổ mắm lên giường tôi phải không?" hắn nở nụ cười như ngộ ra một chân lí, lại tiến sát về phía cậu thêm một chút.

"Anh điên hả? Ai rảnh mà đi đổ mắm lên giường anh làm gì!" Andrew chột dạ nói lớn để che giấu sự thất thần của mình. Đúng đó, tôi không chỉ muốn đổ mắm lên giường anh, còn muốn đổ cả lên quần áo, đồ đạc của anh, để mấy ngày sau người anh đều bốc mùi như con cá muối! Chẳng lẽ lại nói ra như vậy, nhưng đối diện khuôn mặt khủng bố của hắn, cậu biết phải tính sao bây giờ.

"Vậy cầm nó đi đâu?"

"Tôi..."

Bị dồn đến bước đường cùng, Andrew đảo cặp mắt trắng dã, cuối cùng chợt lóe ra trong đại não một lí do để chống chế. "Là tôi... định... định, ờ, nấu ăn! Tôi định cầm mắm xuống bếp nấu ăn đó! Sao hả? Đi qua phòng anh thấy tò mò thì vào ngó coi chơi thôi. Sao? Không được hả???"

"Thật vậy?"

Hắn có vẻ hơi xuôi đi, cậu len lét thở phù một hơi nhẹ nhõm. Ha, đúng là đồ gấu đần. Nói vậy mà cũng tin, đồ ngu!

"Vậy cậu thử uống coi."

"Uống?!" cậu như không tin vào tai mình. "Cái này...!? Tại sao tôi phải uống chứ?!"

"Chẳng phải cậu định dùng để nấu ăn sao, đằng nào cũng bỏ vào bụng, chi bằng uống luôn bây giờ đi."

"Anh...anh..." thật muốn sặc máu chết tươi với tư duy của tên này. Cậu muốn chửi ầm lên. "Không! Anh đi mà uống, có chết tôi cũng không uống nước mắm!"

"Thật sao? Được. Cậu không uống cũng không sao." nét mặt của Ray hết sức bình thường, giống như đã đoán trước được phản ứng của cậu. Hắn rất từ từ vặn nắp chai rồi đưa sát về phía cậu. "Cậu biết không, thực ra nước mắm chỉ mặn thôi, chứ chứa rất nhiều dinh dưỡng đó. Nếu không muốn hấp thụ dinh dưỡng qua dạ dày cũng được, tôi thấy làn da trắng trẻo của cậu hiện tại rất cần chăm sóc. Nên cho nó tắm chút chất bổ thôi."

"Anh... anh điên rồi. Đừng lại đây!"

Andrew sợ hãi tới nỗi giật lùi và đằng sau mấy bước. Không được! Hắn dám... Nếu hắn thực sự cho cậu "tắm" thật, đảm bảo mọi người sẽ cười cậu chết mất! Cậu trước nay một thân trắng trẻo thơm tho, không thể để bị nước mắm vấy bẩn được, nghĩ tởm muốn ói! Tắm mấy ngày chắc cũng không hết mất...

"Tôi chỉ hảo hảo nhắc cậu như vậy. Là do cậu tự chọn, tôi cũng không ép cậu nha."

"Tôi...tôi..."

"Nhanh lên. Tính tôi thực sự rất không kiên nhẫn đó."

Thấy cậu cứng họng, hắn lại càng đe dọa khủng bố hơn. Chai nước mắm càng dí sát về phía cậu hơn nữa.

"Đừng mà! Tôi uống là được." Andrew vội giật lấy cái chai trước khi hắn đổi ý.

"Vậy mau uống. Tôi còn phải ra sân tập, để quản giáo giục sẽ không hay nha."

Cả đời chưa bao giờ chịu sự sỉ nhục lớn đến vậy. Cậu căm phẫn nhìn về phía hắn, một ngụm nước miếng nuốt xuống, rồi nhắm mắt nhắm mũi liều mạng đưa lên miệng tu một hồi.

Hự... Kinh khủng... Thực sự vô cùng kinh tởm.

Trong bụng cảm thấy nhộn nhạo một phen, chưa được một phần nhỏ chai, cậu đã ôm bụng nôn thốc nôn tháo.

Nhưng sáng nay cậu chỉ uống nước, nên rốt cuộc chả nôn ra được gì.

"Tôi hận chết anh! A a a!" mắt cậu đỏ lên, ôm bụng hét. Ngược lại, hắn chẳng hề để tâm. Hắn lấy đại một bộ quần áo trong tủ rồi quay người rời đi, trước khi khuất dạng còn vứt lại một câu.

"Lần sau đừng đến phòng tôi nữa. Tôi không thích mấy người phiền toái như cậu, nếu để tôi phát hiện, mọi việc sẽ không đơn giản như vậy đâu."

"..."

Được. Xem như lần này tôi thua con gấu nhà anh. Giỏi, giỏi lắm!

Không cần nói nhiều. Ai cũng có thể đoán được Andrew đáng thương điên cuồng ở trong nhà vệ sinh đánh hết một tuýt kem đánh răng, đến nỗi muốn trầy cả mồm ra. Chẳng biết trút giận vào đâu, cậu lên gối đá thẳng một cái vào thành bồn rửa mặt.

"Á!" thành bồn quá cứng khiến cậu la oai oái. Trời ạ, ngay cả cái bồn rửa mặt cũng phản lại mình!

May mà không ai biết chuyện mình phải uống nước mắm, nếu không thì làm gì còn đất sống trên cái cõi đời này nữa.

Phải kiếm cách khác để phá hắn mới được!

Những ngày tiếp theo.

Ví dụ như...

"Andrew. Ý cậu là sao? Cậu muốn hoãn giờ ăn?"

"Đúng. Tôi muốn tên chết tiệt kia lao động công ích, bắt hắn lau dọn nhà ăn thật sạch sẽ! Sau đó xong xuôi mới cho người vào." Andrew chống nạnh nói.

"Nhưng mà... Ngăn cản giờ ăn, liệu mọi người có chịu không?" Joseph bối rối lấy tay lau mồ hôi. Yêu cầu này thật sự kì lạ quá mức!

"Ai thèm quan tâm lũ đó nghĩ gì chứ?! Ông cứ làm theo lời tôi đi!"

"Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

"Hỏi nhiều quá. Chỉ cần làm theo lời tôi nói là được!"

Vậy là...

"Này. Sao lại hoãn giờ cơm? Tại sao bắt lão đại phải thu dọn nhà ăn chứ!? Thật nhảm nhí, chúng tôi không phục!"

"Đúng. Đừng tưởng mấy người thích làm gì làm nhé!"

Andrew đắc ý khoanh tay nhìn đám đông đang náo loạn cào cào. Cậu lần này đã chuẩn bị kĩ càng, kể từ việc bày bừa linh tinh ra nhà ăn... Chỉ cần hắn bước qua cửa, lập tức liền trở thành trò cười cho mọi người. Cậu muốn xem lúc đó hình ảnh đẹp đẽ trong mắt người khác của hắn có còn duy trì được nữa không.

Thậm chí còn chuẩn bị cả lời thoại để cười vào mặt hắn, nghĩ tới thôi mà cậu đã muốn ôm bụng cười lăn ra đất.

"Hahaha! Nè! Còn không mau nhanh cái chân lên mà vào đi kìa! Đừng làm mất thời gian!"

"Sao?" vốn ung dung đang chuẩn bị định bước vào, Ray thấy cậu lanh chanh bèn tiện tay túm luôn lấy.

"Anh định làm gì?!" cậu vùng vằng đẩy hắn ra, ánh mắt vẫn còn tràn đầy sự căm phẫn. "Anh hại tôi như vậy, còn chưa đủ sao?"

"Tôi không chỉ muốn hại cậu thảm, còn muốn chơi đùa với cậu thật vui." khóe môi từ từ ghé sát tới tai cậu, trầm trầm nói ra từng chữ. Khiến toàn thân cậu run lên.

"Nhiều lời!" vội đẩy hắn ra xa khỏi mình. Andrew một tay cầm chổi, một tay cầm xô, dí về phía hắn. "Quản giáo nói rồi đó, mau vào dọn đống bùng nhùng kia đi. Lũ người này nói nhiều làm tôi thấy ồn muốn chết, tốt nhất anh nên làm xong sớm để cho họ ngậm cái mồm vào giùm cái!"

"Nếu cậu thích lau dọn đến vậy, sao không tự mình làm đi?" hắn cầm tay lôi cậu tới trước cửa nhà ăn rồi đá một cái vào mông cậu, khiến cậu ngã bổ nhào về phía trước.

"Oái!"

"Ùm!" Một xô nước vàng khè từ trên dội thẳng xuống người cậu.

...

Toàn bộ không gian như bị ngưng đọng lại. Sau đó là một tràng cười lớn tới nỗi rung chuyển cả bốn vách tường.

"Ha ha ha! Ha ha ha!"

Mùi khai khú nồng nặc tỏa ra khắp xung quanh. Quả nhiên, tất cả mọi người đều cảm thấy ngứa mắt nên đều cười vào bộ dạng thảm hại của Andrew.

"U..." Andrew trong lòng kinh hoảng không nói lên lời.

N... nước... nước tiểu...

Cậu... Cậu thế nào mà lại dính nước tiểu...

"Chà. Bộ dạng cậu thế này xem ra rất thích hợp đó. Cảm ơn đã dội nước giùm, giờ tôi có thể yên tâm lau rồi." hắn bình thản cầm lấy cây chổi bước qua cậu.

Mọi người cũng thay phiên nhau bước vào phòng ăn, ai cũng nhìn cậu với ánh mắt "đáng đời!", còn cố tránh ra khỏi chỗ cậu vì ngại mùi hôi thối.

"..."

A a a a a a!

"Nè! Không phải anh định đi vệ sinh sao, vào nhanh lên để người khác còn đi!"

Không chú ý tới cậu vừa nhìn thấy hắn đã một mồm cục súc, hắn còn chẳng thèm trả lời, liền bước vào trong một buồng vệ sinh bất kì.

"Cạch." chỉ đợi hắn đóng buồng rồi, cậu vội chạy ra khỏi phòng vệ sinh, cầm chìa khóa mà Joseph đưa cho, nhanh tay khóa chặt lại cánh cửa phòng vệ sinh chung.

"Hết giờ! Chỗ này bảo trì, muốn đi thì ra chỗ khác!" chỉ tay vào tấm biển to đùng treo trên cánh cửa, cậu hét lớn xua tay đuổi hết tất cả mọi người. Tuy khó chịu nhưng đám người cũng từ từ nối đuôi nhau rời đi.

Tên khốn nạn... Dám hại tôi như vậy. Lần này anh sẽ phải trả giá!

Quái lạ, đã hơn hai tiếng rồi, sao không thấy hắn có phản ứng gì? Đáng lẽ ra phải gào thét đập cửa giống như mong đợi của mình chứ. Mình không tin là hắn đi vệ sinh lâu đến vậy.

Chẳng lẽ...

Không chiến thắng nổi tính tò mò, cuối cùng Andrew lại lạch cạch mở cửa ra.

"Hả?" tiến tới buồng vệ sinh lúc nãy, thấy trống trơn, không có một bóng người. Hắn đâu rồi?

"Rầm!" từ đằng sau cánh cửa đẩy cậu bẹp dí vào tường. Khuôn mặt của Ray phừng phừng sát khí. "Tiểu quỷ, lại giở trò?"

"Oái!" cậu vùng vẫy muốn thoát ra, giống như một con gà sắp bị làm thịt. Chết rồi, bị hắn phát hiện, làm sao bây giờ!

"Xem ra tôi đã cảnh cáo mà cậu không có chút hối hận nào nhỉ? Thích dùng biện pháp mạnh phải không?" Hắn dùng cánh tay rắn như đá ấn người cậu về phía tường, giữ chặt hai cổ tay cậu ra sau lưng. Tư thế này có muốn giãy ra cũng chẳng được, chỉ có thể ô ô nói.

"Ô... không phải! Tôi chính là không hề khóa cửa. Tôi không hề có ý định nhốt anh ở trong này hai tiếng, thật đó!"

"Không phải cậu thì ai. Tay còn cầm cái gì đây?" giật lấy chùm chìa khóa trên tay cậu. "Giỏi quá, còn lấy được cả chìa khóa của quản giáo, xem ra tôi đánh giá thấp cậu rồi."

Hắn ấn đầu vứt cậu vào một buồng vệ sinh, va "cốp" một cái vào thành bồn cầu. Choáng váng mất một lúc, đến khi định thần lại thì hắn đã bỏ đi.

Cái gì? Hắn tha thứ cho mình dễ dàng vậy sao?

Andrew vội vàng ngồi dậy, hắn bỏ đi thật. Cầm theo cả chìa khóa luôn.

"Này, cái gì vậy? Mở cửa ra!"

"Rầm! Rầm!"

Trời ạ! Định nhốt hắn trong nhà vệ sinh, thế nào lại thành ra mình bị nhốt là như thế nào!

"Ê! Đồ chết dẫm, mở cửa ra. Nghe tôi nói không hả???"

"..."

"Gr..."

"Nè. Sao không ăn đi? KFC mày thích nhất đó, không ăn thì đưa đây."

Toshiro không nhận ra vẻ tức tối của cậu, tiện tay quàng luôn miếng đùi gà vàng óng trên đĩa của cậu vào bát mình.

"Làm sao để trừng trị tên chết tiệt đó... Làm sao, làm sao?!"

Cậu thật sự chẳng còn hứng để ăn. Chỉ cần nghĩ tới bản mặt đắc ý của hắn là thấy khó chịu muốn điên lên rồi, còn tâm trí đâu để thưởng thức đùi gà nữa chứ!

"Mày vẫn cay vụ bị tên Ray đó cho tắm nước tiểu với nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm chứ gì?" Dịch Tử Hy ôm bụng cười.

"..." Nếu không phải sáng sớm hôm đó hai tên Toshiro và Dịch Tử Hy phát hiện không thấy cậu đâu nên đi tìm, chắc giờ này cậu vẫn ở trong đó làm bạn với muỗi rồi. Cả người cậu cũng bị đốt tới sưng vù lên!

Hơn nữa, việc hắn bắt cậu "xơi" mắm và "tắm" cái thứ chất thải ô uế kinh tởm kia... chính là hai điều sỉ nhục lớn nhất trong suốt 18 năm cuộc đời cậu.

"Mỗi lần tao định phá hắn, hắn đều bắt thóp được... Tao phải làm thế nào, làm thế nào thì mới có thể làm hắn biết tay tao đây??" Cậu vò đầu bứt tóc.

"Mấy trò mèo của mày còn kém lắm. Nghe bản đại gia đây nói cho mà nghe. Phải làm như thế này này."

"Hả? Sao?" cậu ghé đầu lại phía Dịch Tử Hy.

"Haha! Đúng là diệu kế! Lần này chắc chắn hắn sẽ biết tay tao. Tên khốn... đừng vội đắc ý!"

Andrew nở một nụ cười quỷ dị.

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Không Gian Chi Siêu Cấp Nông Phú Thê