Saved Font

Trước/15Sau

Cầm Tù Trái Tim

Chương 8: Con Chuột Nhỏ Bị Vây Bắt Trong Lồng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đoạn kí ức kinh khủng cứ lặp đi lặp lại trong đầu cậu, chi tiết y như một thước phim quay chậm. Mông vẫn còn nguyên cảm giác bị hắn đánh tới mức muốn nở hoa. Ngay cả bộ phận kia còn chưa bao giờ tự mình đụng tới, từ đầu đến cuối cậu là muốn giữ gìn cho tới tận đêm tân hôn, dành cho người con gái cậu yêu, cuối cùng lại bị hắn cướp mất!

Từ đó trở đi, mỗi lần nhìn thấy hắn, cậu đều khiếp vía núp lẹ một chỗ, tránh hắn như tránh quỷ!

"Tên khốn tên khốn tên khốn, a a a!"

"Mày điên hả?" Dịch Tử Hy nhíu mày nhìn Andrew phẫn nộ đập bàn rầm rầm, làm vậy cậu muốn nuốt cũng không trôi.

"Lại mày nữa...! Là do mày, nên tao mới bị như vậy!" nhớ lại Dịch Tử Hy hiến kế sách kia cho cậu, kết quả hắn đi khuất mắt cậu chẳng được bao lâu, trở về đã hành cậu thê thảm.

"Sao, mày nói gì?" Dịch Tử Hy trợn mắt, kế sách kia chẳng phải vô cùng hoàn hảo, khiến cho Ray đi biệt giam mất tăm ba tháng trời, khổ chắc chết đi. Hành hắn như vậy còn thấy chưa đủ sao, còn bảo tại cậu?

"Tao thấy hắn chính là không hề hấn gì, thậm chí còn không biết điều hơn lúc trước, hắn... hắn..."

"Hắn làm gì mày?" cảm thấy nét mặt của Andrew rất kì lạ, Dịch Tử Hy nhướn mày hỏi.

"Hừ..." không được, dù chết cũng không thể nói cho hai tên này biết mình bị hắn lột quần dùng thắt lưng đánh cái mông tới kêu cha gọi mẹ, còn bị hắn... hắn...

"Haiz. Tốt nhất là mày nên cẩn thận, hắn còn chưa tìm mày báo oán đâu, coi chừng đi một bước lại lột hố a!" Toshiro ngáp một cái dài ngoằng rồi bẻ tay, híc, hôm qua bị tên sắc ma kia hành mệt muốn chết, tới giờ vẫn còn ê ẩm cả người.

Andrew nuốt thật không trôi, cậu hung hăng gói đồ ăn thành một đống, đứng dậy cầm lên định vứt đi. Không nghĩ tới chưa ra khỏi cửa thì lại gặp Ray, tức thật, là muốn tránh cũng không kịp mà.

Cậu vội quay đầu né đi chỗ khác, coi như không nhìn thấy gì.

"Ê."

Tiếng gọi từ sau lưng vọng tới. Má nó, gọi cái gì mà gọi! Cậu liền giả vờ bị điếc, chân nọ vắt lên chân kia, gấp gáp toan muốn bỏ đi.

"Nè, dám tránh mặt tôi hả?" hắn đã lù lù tiến tới trước mặt cậu từ bao giờ, cánh tay giống như con bạch tuộc nắm chặt lấy cổ áo cậu nhấc lên. Andrew la lớn cố chạy nhưng cuối cùng chân chỉ di chuyển tại chỗ, không thoát nổi khỏi bàn tay hắn.

"Làm cái quái gì đó? Bỏ tôi ra!" cậu quát um lên.

"Nhìn thấy tôi liền bỏ chạy, ý gì?" đã lùn thì chớ, mặc cái áo rộng thùng thình bị xách cổ khiến cậu giống y hệt con chó cún, chân tay giãy đành đạch lại kêu. "Má nó nữa... nhìn thấy anh thật con mẹ nó ngứa mắt, trông xấu muốn chết, muốn mù con mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh, mau thả tôi ra!"

Cậu vô cùng oán hận tên chết toi này, trong mắt luôn cảm thấy hắn vừa đen vừa xấu, to lớn thô kệch, nhìn đâu cũng không vừa mắt, muốn đá hắn bay!

"Vậy hôm qua ai bị tôi làm cho sảng muốn chết, còn không kìm chế được bắn lên đầy tường? Chắc vẫn còn dấu vết ở đó đấy, nhỉ?" ghé cái mũi nho nhỏ của cậu sát gần khuôn mặt của hắn, hắn khẽ nói nhỏ, là để mình cậu nghe thấy, nhưng cũng đủ làm cho cậu mặt đỏ phừng phừng!

"Ư... Anh! Tôi cái gì cũng không biết, không nhớ! Bỏ ra!" chân ngắn ngủn đạp một phát vào người hắn, vừa vặn tụt được xuống. Áo bị giữ lại khiến cho da thịt phần bụng bị hở hơn quá nửa, tất cả tù nhân xung quanh đều chăm chú nhìn. Hai khỏa đậu đỏ hồng hồng thoáng ẩn hiện, hô hấp của đám tù dần trở nên vẩn đục.

"Hừ, đừng hòng tránh khỏi tôi. Ngay từ đầu tự cậu dính vào, đừng mơ thoát ra được." hắn đưa mắt nhìn cậu mà nở một nụ cười khủng bố, nụ cười của hắn khiến cậu dựng tóc gáy, kêu lên một tiếng "Làm càn!" rồi chạy mất dép.

Trời đất ơi! Andrew cậu đã làm gì mà phải gặp tên khốn kiếp như thế này cơ chứ!

Nhìn theo dáng cậu lao đi, Ray vẫn giữ nguyên nét mặt của mình. Cậu cứ chạy đi, nhưng sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu. Tôi sẽ khiến cậu phải khuất phục.

"Choang!" chiếc bình gốm để trên bàn bị ném xuống đất vỡ tan.

"Joseph... Joseph! Tôi muốn ra khỏi đây!" Andrew điên cuồng gào vào mặt ông ta. "Tôi không chịu nổi cái nhà tù này nữa rồi! Mau cho tôi ra ngoài!"

"Việc này... không thể được thưa cậu." Joseph nhìn vẻ mất bình tĩnh của Andrew, nghiêm giọng nói. "Thời gian thụ án của cậu còn 2 năm. Trước đó, cậu không được bước ra khỏi nhà tù này."

"Cái gì chứ? Chẳng phải ông già tôi nói một câu liền được sao?! Mau bảo ông ta thả tôi ra!" cậu càng tức điên hơn, chỉ tay vào mặt Joseph nói.

"Việc này không phải cha cậu có thể quyết định. Cậu đã vào đây rồi thì phải tuân theo quy định, không phải muốn vào là vào, muốn ra là ra!"

Đối với thiếu niên ngang ngược vô pháp vô thiên này, ông đã nhượng bộ cậu rất nhiều lần, đáp ứng đủ loại yêu cầu phi lý của cậu. Lần này ông phải cứng rắn để cho cậu ta biết thế nào là phải trái đúng sai!

"Ông...ông..." định ầm ĩ thêm một hồi nữa, nhưng rồi cậu lại chán nản ngồi phịch xuống. Kêu lên. "Lại cả ông nữa... Má nó, cái nhà tù này thật kinh khủng!"

"Ngoại trừ việc ra khỏi tù, bất cứ việc gì tôi cũng có thể đáp ứng cậu. Vì thế, cậu phải ngoan ngoãn. Hall lão gia đã ưu ái cậu lắm rồi!"

"Sao? Có thật sự là bất cứ việc gì không?" Andrew suy nghĩ một chút, xem hiện tại cuộc sống của cậu còn thiếu thốn cái gì. "Hmmm... dạo gần đây tôi cảm thấy trong phòng mình thật trống trải, chán muốn chết. Đúng rồi, còn thiếu một cái ti vi! Ông mang tivi vào để trong phòng tôi đi!"

"Tivi sao?" tưởng cậu ta sẽ ra yêu cầu oái oăm gì, không ngờ lại đơn giản đến như vậy. Đúng là thiếu niên này đơn giản đến kì lạ, giống y như sinh vật đơn bào vậy. "Được, ngày mai tôi sẽ chuyển một cái tivi vào phòng cậu."

"Phải thật lớn, thật lớn đó. Màn hình phẳng nha!" cậu không thể chấp nhận Joseph mang một cái tivi vớ vẩn cổ lỗ sĩ nào đó lắp vô phòng mình được. Xúc phạm con mắt của cậu!

Ngày hôm sau, tại sảnh lớn lại một phen náo nhiệt. Hai người đàn ông to lớn không biết từ đâu vác một cái ti vi màn hình phẳng, là loại hiện đại nhất hiện nay, bê thẳng vào. Chẳng lẽ nhà tù sắp được lắp ti vi? Các tù nhân thi nhau kích động. Hay quá, vậy là sẽ không còn quãng thời gian chán ngắt vô vị nữa rồi!

"Nè, mấy tên xấu xí! Còn không mau lùi ra!" Từ đằng xa, Andrew chỉ tay vào đám bọn họ kêu lên, bọn họ ngạc nhiên quay đầu lại nhìn cậu, lại bị cậu mắng cho một hồi. "Nhìn cái quái gì, mấy người đang chắn đường ti vi của tôi đó, biến ra chỗ khác đi!"

Ti vi của cậu ta? Cái gì vậy? Không phải là tivi này sẽ được lắp ở sảnh chung, cho tất cả mọi người cùng xem à?

Đám tù nhân trơ mắt nhìn chiếc tivi hiện đại bị bê vào trong căn phòng sâu trong góc, còn Andrew thì nở nụ cười đắc ý.

Khốn kiếp...!

Vẻ mặt của họ đồng loạt trở nên đỏ ngầu.

Nếu như không phải đang ở giữa sảnh chung, có rất nhiều quản giáo xung quanh, Andrew chắc chắn bị đè xuống, đánh tới không ra dạng người.

Ray, Kai và Leo cũng chứng kiến rõ khung cảnh đó. Ray mỉm cười, chợt nảy ra một ý tưởng trong đầu, nụ cười trên mặt hắn cũng đậm dần, lộ rõ vẻ tà ác hơn bao giờ hết.

Buổi chiều cùng Dịch Tử Hy đấu một trận game, Toshiro thì biến mất tiêu. Andrew bị thua liên tục, bị tên hỗn đản Dịch Tử Hy cười tới ngượng chín mặt.

Ngồi một buổi uống bao nhiêu là coca. Lại nhịn xuống để đấu nốt trận game này, vậy mà vẫn thua, bụng cậu đã trướng căng lên rồi. Phải mau đi giải quyết mới được!

Cậu vứt máy chơi game ở đấy, lọc cọc chạy lên tầng 2 đi xử lí nỗi buồn.

Andrew liền tiến tới một buồng vệ sinh, rồi vạch quần xuống.

Thật bất tiện, nhà vệ sinh phải dùng chung với nhiều người như vậy, thực oán trách tại sao phòng của cậu lại không có nhà vệ sinh riêng!

"Chào cậu em. Nhớ tao chứ?"

Nụ cười đê tiện của một gã vang lên sau lưng cậu, Andrew quay mặt ra sau. Ha! Là tên da đen lần trước bị cậu đập cho tơi bời đây mà.

"Còn không mau biến cho khuất mắt tao. Lại muốn ăn đòn hả?"

"Ấy, trí nhớ của mày thật kém quá." một tay hắn gô chặt cổ cậu lại, đè chặt cậu ngã lăn xuống đất. "Mày đánh tao như vậy, tao vẫn còn chưa trả thù mà?"

Hắn vừa nói xong, lại có ba bốn tên da màu lực lưỡng khác cũng tiến vào. Giữ chặt tứ chi cậu trên đất, sức nặng gần 100 cân của hắn đè cứng khiến cậu không thở nổi. Chết tiệt, chết tiệt! Làm sao đây, chúng đông quá! Không có ai ở đây cả!

Quần vẫn nguyên si xộc xệch chưa kịp kéo lên, bàn tay đen sì của hắn nắm chặt lấy tính khí của cậu, kéo mạnh một phát, khiến cậu kêu lên một tiếng. "Ưm!"

"Haha, hàng của mày nhỏ đến đáng thương! Đúng là mày chỉ được cái mồm!"

Kí ức kia như lại hiện về trước mắt, rõ ràng đến tận từng chi tiết. Bàn tay thô sần của hắn... xoa nắn cậu ra sao, đùa nghịch với dương vật của cậu...

"Bị kéo dương vật mà cũng có cảm giác! Mày quả là một thằng khốn bị cuồng ngược đãi đi!" hắn giống như phát hiện ra bí mật kinh hỉ, cười tàn ác lại dùng sức bóp mạnh.

"Ư..."

"Nè, làm gì đó?" một chưởng đạp trên mặt tên da đen, trên khuôn mặt đen sì xấu xí lập tức lõm vào một vết.

"Lão... Lão đại...!"

Nguyên lai hắn cùng hai tên kia định đi qua nhà vệ sinh có việc một chút, đã thấy đám người này làm loạn. Là có chuyện gì?

"Haha! Thật là náo nhiệt!" Leo rất khoa trương cảm thấy thú vị, lớn tiếng cười ha ha.

Xung đột trong nhà vệ sinh khiến một đám người quanh đó kéo tới đông nghịt, sắp chặn kín cả lối ra vào.

"Biến đi. Tao không muốn nhìn thấy mặt mày."

"V...vâng..." khuôn mặt đen sì của tên da màu lập tức tái mét, hắn còn không kịp chỉnh trang quần áo, co giò chạy bán sống bán chết. Mấy tên còn lại cũng không dám ngoái lại giẫm lên nhau mà chạy.

Ray cúi xuống, vừa vặn nhìn thấy Andrew vẫn còn nằm trên sàn nhà thở dốc, quần chưa kéo lên, cánh mông nõn nà như ẩn như hiện.

"Hừ." giống như không hài lòng về bộ dáng hiện tại của cậu ta. Ray bước tới, xốc nách cậu lên, phủi đi bụi bẩn dính trên người cậu.

"Nên cẩn thận một chút, không phải lúc nào cũng có tôi để ra tay giúp cậu đâu."

"Hừ!" cậu mím môi, đẩy mạnh hắn ra. "Tôi không cần anh giả mèo khóc chuột, biến ra chỗ khác!"

"Ha?" nụ cười của hắn lập tức biến mất. "Tôi cũng chỉ nói như vậy, chứ không phải cậu là một tên dâm đãng thích để người khác động chạm vào cơ thể mình sao?"

"Anh nói cái gì cơ?!" đã định rời đi rồi, lời nói của hắn lại làm cậu điên máu, gầm lên lao tới nắm lấy cổ áo hắn. Hắn quá cao, cậu chỉ có thể kéo cổ áo hắn trễ xuống một đoạn, hung dữ trợn trừng trừng mắt mà nhìn lên.

"Hơn thế nữa. Cậu còn là một kẻ vô cùng đê tiện, đúng không nhỉ? Luôn luôn nghĩ cách âm mưu hãm hại người khác như vậy, theo tôi thấy cậu bị thế cũng đáng, tôi nên để bọn chúng cưỡng hiếp cậu tới chết luôn cũng được."

"Gì chứ?!"

"Cái này thì tôi công nhận nè!" Leo đứng cạnh hắn lớn tiếng cười đế thêm vào. Hắn ghét nhất là tên nhóc thối tha này, hại lão đại đi lâu như vậy, bị nói thật không hề sai lệch.

"Cũng không phải tôi là người lập kế hãm hại anh, đều là do tên Dịch Tử Hy kia!" nhớ đến việc hắn trở về hành hạ cậu, cậu lại tức tối đổ cho hạ sách của thằng nhóc Dịch Tử Hy. "Chẳng phải anh cũng trở về nguyên vẹn không sót một mẩu, còn ra sức oán hận tôi. Đồ đàn bà!"

"Sao?" Kai đứng sau nghe thấy toàn bộ lời Andrew nói, hơi chấn động một chút. Thì ra toàn bộ kế hoạch đổ tội cho lão đại đều là do tên nhóc Dịch Tử Hy đó nghĩ ra?

"Hừ, tôi chính là muốn cậu bị hành hạ tới chết." nụ cười trên mặt Ray như lang như sói, giống như muốn giết người.

"Ha!" không chịu đựng việc bị người khác đe dọa, Andrew cười nhạt. "Anh oán hận tôi như vậy, nhưng làm gì được tôi. Chính xác là vô pháp đụng đến tôi, chắc tức lắm nhỉ?"

"Tôi không làm gì được cậu, nhưng người khác thì có thể."

Ray không hề có một chút tức giận.

Hắn từ từ quay về phía đám tù nhân đông đúc đang đứng phía đằng sau.

"Mọi người có phải muốn xem bộ mặt thật của cậu ta? Nếu bị hành hạ, không biết cậu ta còn có thể giữ vẻ kiêu ngạo đó nữa hay không."

Cái gì vậy... hắn định làm gì?

"Nào mọi người, chẳng phải trông cậu ta rất ngon miệng sao? Nhìn nước da trắng bóc đó kìa, không biết lột ra thì sẽ thế nào nhỉ?"

Cả người cậu chấn động một hồi.

"Được rồi đó... mọi người à. Cứ thoải mái "chén" đi."

Đám tù nhân trong mắt tràn đầy dục vọng, nhìn chằm chằm về phía cậu, khiến cậu lạnh gáy.

"Toang."

"Hắn chạy rồi!"

"Đuổi theo." Ray thấp giọng ra lệnh.

Trước/15Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : 90 Quân Tẩu Có Không Gian