Saved Font

Trước/78Sau

Căn Bệnh Mang Tên Em - Điềm Thố Ngư

Chương 10: [Vọng Tưởng] Tư Thế Đó Như Là Cậu Bị Em Ấy Đá Xuống Giường Ấy

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y.

Lúc Hứa Ninh Thanh mang Thời Niệm Niệm ra cửa thì bên ngoài trời đã tối.

Nhưng đến khi ra đến thì hắn mới nhớ ra là mấy chỗ ăn chơi mà hắn trà trộn mỗi ngày không thích hợp với Thời Niệm Niệm, hơn nữa vị thành niên cũng không vào được.

Quả thật là hắn không thể đưa cô đi đâu cả.

Hắn đứng dưới đèn đường, quay đầu lại nhìn Thời Niệm Niệm ở phía sau: "Em muốn đến chỗ nào chơi?"

Cô lắc đầu rất nhẹ.

"Công viên giải trí à?" Vừa nói ra thì hắn đã lập tức bác bỏ đề nghị này, "Không được, quá ngây thơ, lại còn nhàm chán."

"Em không.....muốn đi." Thời Niệm Niệm nói, còn ngáp một cái.

"Vậy em có muốn về không?"

Cô lắc đầu, lại bổ sung: "Bây giờ, không muốn."

Hứa Ninh Thanh đưa Thời Niệm Niệm tới nhà trọ mà mình ở, tiện đường mua một đống đồ uống và đồ ăn vặt.

"Em ở chỗ này của anh đợi thêm chút nữa, ít nhất cũng có chút thanh tịnh, muốn xem TV gì đó hay ăn uống cái gì thì tự em lấy nhé."

"Dạ."

Thời Niệm Niệm có thói quen một mình đợi, Hứa Ninh Thanh cũng không quản cô nữa, lười biếng nằm ở phía bên kia sô pha đeo tai nghe vào xem bóng.

Đột nhiên cửa bị gõ hai cái rất mạnh, một giọng nam vang lên ở ngoài cửa: "Anh Hứa ơi!Cho em đi vào! Anh Hứa!"

Hứa Ninh Thanh tháo tai nghe xuống, lại nghe chốc lát, mới "Fuck" một tiếng đứng dậy đi mở cửa.

Phạm Mạnh Minh xách theo một túi đồ nướng BBQ và bia, đầu đầy mồ hôi đứng bên ngoài thở hổn hển.

Hứa Ninh Thanh: "Cậu leo cầu thang lên à?"

Phạm Mạnh Minh: "Đúng vậy, có phải rất healthy* không? Mạng sống được quyết định bởi việc vận động đó."

(*) Mẫn: Cái này là tui không tìm được từ nào thích hợp hơn từ này nên để thế này nha =)))

Hứa Ninh Thanh: "Vậy cậu liếm sạch sẽ mồ hôi rớt trên sàn nhà tôi đi."

Phạm Mạnh Minh: "..."

Phạm Mạnh Minh trực tiếp vươn chân dài ra đi vào cửa, hóp bụng chui qua khe hở giữa cánh cửa và Hứa Ninh Thanh, bốn mắt nhìn nhau với Thời Niệm Niệm đang ngồi trên sô pha ở một bên.

"...Em gái?"

Thời Niệm Niệm mở miệng lấy khí.

Không chờ cô nói được cái gì, Hứa Ninh Thanh đã đánh một cái lên đầu cậu ta: "Là em gái của cậu đấy à mà gọi em gái?"

"Em gái của anh Hứa chính là em gái của em." Phạm Mạnh Minh đặt túi lên bàn trà, vỗ ngực.

Hứa Ninh Thanh nhướng mày, như cười như không: "Được, vậy bạn gái của Phạm soái thì cũng là bạn gái của mọi người."

"Cút."

Phạm Mạnh Minh lấy đồ nướng ra, bắt chuyện với Thời Niệm Niệm: "Em gái, ăn chút gì không?"

Thời Niệm Niệm nhẹ giọng nói: "Không đói ạ."

"Nghe nói em ngồi cùng bàn với anh Vọng phải không, hai người các em ít nói như vậy, có phải cả ngày cũng chẳng nói với nhau được một câu không hả? Anh ấy rất vô vị đúng không?"

Phạm Mạnh Minh không phát hiện Thời Niệm Niệm có tật nói lắp, chỉ xem cô là người kiệm lời.

Giang Vọng...

Quả thực anh nói không nhiều lắm, nhưng mỗi lần mở miệng một cái là nói những cái đó.

Vừa lưu manh vừa hư hỏng, Thời Niệm Niệm không thích nghe.

Hứa Ninh Thanh đạp một cước vào mông cậu ta: "Cậu xách theo đống đồ này tới chỗ này của tôi làm gì?"

"Cùng xem phát sóng trực tiếp đó! Không phải trận đấu sắp bắt đầu rồi sao ạ?" Phạm Mạnh Minh xoa xoa tay: "Anh Vọng đâu, em đi kêu anh ấy đến."

"Sao cậu không đem đống đồ nướng này trực tiếp qua chỗ kia của cậu ta đi."

"Anh ấy có thói nghiện sạch sẽ nghiêm trọng, em mà đưa vào thì anh ấy sẽ giết em mất."

Cậu ta nói, rồi liền đi ra cửa.

"Em và bạn cùng bạn chung sống thế nào?" Hứa Ninh Thanh đưa một cái xiên nướng cho Thời Niệm Niệm, thuận miệng hỏi.

Lấy tính tình của Giang Vọng, hắn không cảm thấy hai người sẽ có quan hệ gì khác.

"Anh ấy cũng, tới ạ?" Thời Niệm Niệm ngẩng đầu lên hỏi.

"Ừ, cậu ta ở đối diện nhà anh, nhưng mà chắc cậu ta cũng lười sang."

Vừa dứt lời, tiếng la hét của Phạm Mạnh Minh truyền tới: " Anh Vọng ơiiiii! Em mua đồ ăn tới rồi!!!! Chỉ có vài bước chân thôi mà! Bước hai bước thì sao chứ! Không có bệnh gì thì bước hai bước xem nào!"

Hứa Ninh Thanh cười ra tiếng: "Anh thấy tên Phạm Mạnh Minh này ngứa da rồi."

"Anh."

"Ừ?"

"Em có chút...mệt."

"Bây giờ ư?" Hứa Ninh Thanh nhìn thời gian, mới hơn 8 giờ, "Nếu không em qua phòng dành cho khách ngủ một lát đi, tối muộn một chút anh lại đưa em về?"

Phạm Mạnh Minh một mình quay lại nhà trọ của Hứa Ninh Thanh.

"Thất bại à?" Hứa Ninh Thanh cười cười.

"Thành công rồi, anh ấy sẽ qua liền." Phạm Mạnh Minh hướng mắt sang bên cạnh, "Em gái em đâu rồi ạ?"

Hứa Ninh Thanh đã lười phải sửa lại xem cuối cùng là em gái ai: "Đi ngủ rồi."

"Sớm vậy ạ, đây là ngủ dưỡng sinh sao?"

Giang Vọng bước vào, mái tóc vẫn còn ướt, tôn lên màu da trắng cùng cực, cái áo ngắn tay làm lộ ra một đoạn cánh tay với những mạch máu màu xanh lá có thể nhìn thấy rõ ràng.

Trận đấu đã bắt đầu rồi, Giang Vọng thật ra chẳng có hứng thú ngồi xem.

Anh cũng không ăn gì, chỉ thỉnh thoảng uống một ngụm bia.

Lại nhìn Phạm Mạnh Minh, cậu ta xem rất nghiêm túc, thường phát ra mấy từ cảm thán, đá hay, mẹ nó, bọn gà vân vân mây mây.

Hết nửa hiệp, hai bình luận viên nói một lát, TV lại nhảy tới một hình ảnh khác: Trận thi đấu tranh giải bơi lội thế giới.

Giang Vọng cầm ly rượu, nghe được tiếng TV, hơi hơi nâng mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

"Fuck, sao lại nhảy ra cảnh này chứ!" Phạm Mạnh Minh lẩm bẩm một tiếng, lập tức đổi kênh.

Hứa Ninh Thanh nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái: "Tôi nghe nói huấn luyện viên của cậu vẫn liên lạc với cậu, không định tiếp tục sao?"

Giang Vọng nhàn nhạt nói: "Không tiếp tục được nữa."

"Thính thực không thể khôi phục như cũ được nữa à?"

Mu bàn tay Giang Vọng chống lên mặt, không có phản ứng gì, khoé miệng hơi nhếch: "Ừ."

Sau khi trận đấu bắt đầu lần nữa thì Phạm Mạnh Minh mới chuyển kênh về.

Nửa đường Giang Vọng đứng dậy đi WC.

Hai căn nhà trọ của anh và Hứa Ninh Thanh về cơ bản thì có cấu trúc và thiết kế như nhau, tầm mắt anh cụp xuống đi qua, xoay nắm cửa đóng cửa lại lần nữa.

Chờ đến lúc ngẩng đầu lên thì mới phát hiện không phải là WC.

Thiếu nữ nằm trên giường đã ngủ rồi.

Giang Vọng ngẩn người.

Cái cằm mảnh khảnh của cô gái giấu trong chăn, mái tóc đen xoã ra, che đi một nửa khuôn mặt, làn da vừa trắng vừa trong suốt, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy rõ, đôi mắt trong trẻo lúc này đang nhắm lại.

Trong đầu anh không hiểu sao lại hiện lên một bức tranh.

Như thiếu nữ được dâng tặng cho ác ma.

Giang Vọng đứng cạnh cửa nhìn chốc lát rồi mới không nhịn được mà đến gần.

Anh đứng ở mép giường, che đi một chút ánh sáng vốn dừng trên người Thời Niệm Niệm, cô cảm giác được, hơi nhíu mày, càng thêm rụt rụt vào bên trong.

Nhưng thật ra chẳng có chút ý nghĩ muốn tỉnh.

Anh ngửi được một mùi hương.

Mùi hương trên người thiếu nữ rất nhạt, nhạt đến mức dường như sẽ không để ý thấy, ban đầu là ngửi được mùi xà phòng giặt quần áo sạch sẽ cùng với chút hương hoa trên người cô, còn một mùi khác, có chút ngọt ngào, lại rất mát lạnh.

Thơm quá.

Ánh mắt Giang Vọng chìm xuống, vởi vì dùng sức mà hàm dưới căng chặt, nơi yết hầu lăn lộn lên xuống một chút.

Anh ngồi xổm tại chỗ nhắm mắt.

Không cách nào khống chế nổi.

Khuôn mặt kiêu căng ngạo mạn kia dựa sát lại, tựa như một tên nghiện, dừng bên gáy cô, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra từ khoang mũi.

Hoa nhài, mật ong.

Trong lúc ngủ Thời Niệm Niệm bị một hơi thở nóng rực phả lên cổ khiến cổ có chút ngứa, duỗi tay vẫy vẫy, đầu ngón tay lại chạm đến một cái nhiệt độ càng nóng bỏng hơn.

Cô nhíu nhíu mày, chậm rãi mở mắt ra.

Liền thấy một khuôn mặt gần trong gang tấc, cặp mắt đen láy thâm trầm kia của Giang Vọng, đang gần kề nhìn cô.

Hô hấp của Giang Vọng như cứng lại trong nháy mắt khi Thời Niệm Niệm mở mắt ra, trái tim nhảy lên như một lưỡi dao sắc bẹn, tựa như muốn thoát khỏi xương lao ra.

Anh đột nhiên nghĩ đến buổi tối ngày đó ở sân bóng rổ.

Bộ dáng của Thời Niệm Niệm khi lấy một miếng băng dán đưa cho anh.

Cô ngăn lại vầng trăng treo, ánh trăng chiếu xuống tạo ra một vòng sáng quanh thân cô.

Một đôi mắt trong veo sâu thẳm, che khuất ánh trăng, nhưng anh lại nhìn thấy một vầng trăng tròn khác từ trong mắt cô.

Không chê anh dơ bẩn lộn xộn, chỉ im lặng nhìn anh.

Anh sống hỗn loạn 19 năm, mang theo nghiệp chướng và oán giận, nửa năm không thấy ánh mặt trời, nóng nảy phẫn nộ mà đánh mất tâm trí, tay nhuốm máu tươi, và, sớm hơn nữa, là nước sông lạnh lẽo, đôi tai không thể nghe thấy bất kì âm thanh gì.

Đồng tử của Thời Niệm Niệm mở to, đột nhiên vươn tay ra từ trong chăn một phen đẩy anh ra.

Giang Vọng thuận thế ngã ngồi trên mặt đất, Thời Niệm Niệm đã lùi về bên kia giường, sửa sang lại váy đứng lên, vẻ mặt cảnh giác nhìn anh.

Giữa ánh nhìn của cô, Giang Vọng chậm rãi nâng tay lên, làm một động tác đầu hàng, cân nhắc nói: "Làm gì vậy, anh còn chưa kịp làm gì đâu mà."

(Mẫn: Chúng tỷ muội nghe thấy chưa, không phải là "không làm" mà là "chưa kịp làm" =))))

"Sao cậu lại vào..."

Hứa Ninh Thanh đẩy cửa đi vào, lời còn chưa nói xong thì đã bị một màn này doạ cho nhảy dựng, ngón trỏ chỉ chỉ vào trên người hai người.

"Hai người, đây là, chuyện gì vậy?"

Giang Vọng đứng dậy từ trên đất, xoay người ra cửa.

Thời Niệm Niệm nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Ninh Thanh cũng đóng cửa lại lần nữa rồi ra ngoài: "Vừa nãy hai người làm cái gì vậy, tư thế đó giống như là cậu bị em ấy đá xuống giường ấy."

Giang Vọng hừ một tiếng cười: "Cũng không khác lắm đâu."

Hứa Ninh Thanh sửng sốt, quay đầu nhìn anh trong chốc lát: "A Vọng à bây giờ trạng thái của cậu khiến tôi có chút sợ đó, cậu với em gái tôi, cũng chính là bạn cùng bàn với cậu....hửm?"

Hứa Ninh Thanh quen biết Giang Vọng đã lâu, quan hệ cũng tốt nhất, cũng rất rõ ràng, cái tên Giang Vọng mặt trắng đến mức khiến người mù loà này, lạnh nhạt mười phần, nếu mà là Hứa Ninh Thanh của ngày thường thì anh khẳng định sẽ cho một chữ "Cút."

Bây giờ thế mà lại vội vàng dây dưa không rõ cùng một cô gái nhỏ.

Đây gọi là cây vạn tuế muốn nở hoa phải không nhỉ?

Hắn liếc mắt nhìn Giang Vọng một cái, từ lúc vào nhà cái người nảy đã bắt đầu bước vào trạng thái áp suất thấp không thèm để ý đến ai, còn bây giờ thì tất cả đã biến mất.

Hắn đứng thẳng lên, hỏi: "Cậu thích Thời Niệm Niệm à?"

Anh nhướng mày, nhìn về phía Hứa Ninh Thanh, bát phong bất động*, dáng vẻ không lộ chút dấu vết nào: "Không được sao?"

(*)"Bát phong xuy bất động" (tám gió thổi không động) là một giai thoại vui, thâm thúy và tràn đầy thiền vị về mối thâm giao giữa thi hào Tô Đông Pha (1037-1101) và Thiền sư Phật Ấn (1032-1098).

Chuyện kể rằng, một hôm Tô Đông Pha sáng tác được một bài thơ và ông rất hài lòng, bèn cho người đem tặng Thiền sư Phật Ấn lúc bấy giờ đang ở chùa Kim Sơn. Nguyên văn bài thơ của Tô Đông Pha như sau:

Khể thủ thiên trung thiên

Hào quang chiếu đại thiên

Bát phong xuy bất động

Đoan tọa tử kim liên.

Tạm dịch là:

Đảnh lễ Bậc Giác ngộ (thiên trung thiên tức là Phật, Bậc Giác ngộ)

Hào quang chiếu vũ trụ

Tám gió thổi chẳng động

Ngồi vững tòa sen vàng.

Phật Ấn xem qua bài thơ xưng tán cảnh giới giải thoát của Bậc Giác ngộ, thấy chữ nghĩa và ý tứ rất hay nhưng biết quá rõ bạn mình nhờ văn hay, chữ tốt, dùng tâm thức bén nhạy để làm thơ chứ không phải là bậc thượng sĩ thâm nhập nghĩa lý sâu xa của Phật pháp, đạt đến Thượng thừa "Tám gió thổi không động" nên thay vì khen ngợi ngài liền cầm bút phê vào hai chữ "phóng thí" (đánh rắm- hạ phong) và bảo gia nhân đem về trình lại cho Đông Pha. Quả như điều mà Phật Ấn đã dự đoán. Đông Pha sau khi xem lời nhận xét của Phật Ấn xong liền đùng đùng nổi giận, lập lức bươn bả vượt sông sang chùa Kim Sơn để bắt tội Phật Ấn.

Gặp nhau ở bến sông, Đông Pha liền lớn tiếng trách: Bài thơ của tôi sai sót ở chỗ nào mà ngài lại phê vào hai chữ "đánh rắm" kia. Thiền sư Phật Ấn liền cười xuề: Ông nói "Tám gió thổi không động" mà chỉ một cái "đánh rắm" thôi đã bay sang sông rồi. Đến đây, Đông Pha mới chợt hiểu ra mình chưa bất động.

Cre: phattue.org

Hết chương 10.

Chương 11 sẽ được post vào ngày 20/10/2019.

Trước/78Sau

Theo Dõi Bình Luận