Saved
Font
Trước
/29
GO
Sau
Cáo Sa Bẫy Cáo
Chương 20: Cho Em Theo Với.
Màu Nền
Xám nhạt
Xám Đậm
Xanh nhạt
Vàng nhạt
Màu sepia
Xanh đậm
Vàng đậm
Vàng ố
Màu trắng
Hạt sạn
Sách cũ
Màu tối
Màu Chữ
Đen
Xám Nhạt
Xám Đậm
Trắng
Font Chữ
Palatino Linotype
Bookerly
Minion
Segoe UI
Roboto
Roboto Condensed
Patrick Hand
Noticia Text
Times New Roman
Verdana
Tahoma
Arial
Cỡ Chữ
14
16
18
20
22
24
26
28
30
32
34
36
38
Kiểu Màu
otruyen.net
truyenfull.net
sstruyen.com
webtruyen.com
Đóng
Reset
– Tại sao không phải là yêu?
Uyên nín thở để ngăn trái tim đang đập mạnh trong lồng ngực, cô hỏi bằng giọng điệu thản nhiên, nhưng chỉ Uyên mới biết trong đó chứa biết bao nhiêu lo sợ. Trải qua chuyện của ba mẹ, vừa tận mắt chứng kiến chuyện của chị Quỳnh, Uyên không nghĩ mình sẽ yêu sớm hay là yêu Khoa.
Có lẽ những lời thì thầm của anh, những lời thì thầm anh nói với chính bản thân mình chứ không phải nói với cô đã khiến Uyên thử mở lòng.
– Là tại vì…
Tại vì yêu là yêu tất cả những gì thuộc về em, là yêu cả khi em xấu xí, em không có gì hay tính cách em không tốt. Yêu là phải đi cùng với thương và trách nhiệm, là gắn bó lâu dài cùng đậm sâu, là hi sinh mà không hối hận, là yêu thương vô điều kiện, còn là sự thấu hiểu đến tận cùng.
Người ta có thể nói tiếng yêu dễ dàng nhưng để yêu thật sự phải cần rất nhiều thời gian.
– Vì sao ạ?
– Vì em đã thức dậy chứ sao, nếu em ngủ nhiều thêm chút nữa, em đã có thể nghe được tiếng yêu rồi.
Cánh tay Uyên choàng trên cổ Khoa siết chặt làm anh phải há miệng để thở:
– Ý thầy là em đang nằm mơ?
– Là em nói, tôi không nói.
Uyên thả lòng vòng tay, cô tựa cằm vào vai anh ngắm nhìn cảnh vật bên đường, cô cười thật khẽ:
– Thầy xưng anh đi ạ.
Tim Khoa lạc đi một nhịp, đôi mắt đầy thích thú:
– Em gọi tôi bằng thầy, danh xưng tôn kính như vậy làm sao tôi có thể xưng anh với em được chứ?
– Ồ, vậy thầy xưng thầy đi, đừng xưng tôi. – Muốn lừa cô sao, không dễ thế đâu.
– Tôi xưng anh cũng được, nhưng em có cho tôi cơ hội tìm hiểu em không?
Tìm hiểu để rồi yêu em.
– Thầy còn nhớ cái đêm em cướp xe của thầy không?
– Nhớ.
– Vậy thầy có nhớ lúc em đánh thầy đã nói những gì không?
– Cho em mượn xe.
– Không phải, là lần sau ấy ạ.
Trong đôi mắt sâu thẳm của Khoa hiện lên cô gái tóc búi với bộ váy sexy cùng dáng điệu hùng hổ đêm ấy. Lúc ngồi sau xe Uyên, mái tóc dài của cô đã giúp anh nhận ra Uyên là cô sinh viên từng làm đổ xi măng lên đầu anh vào hai năm trước. Ôm cô, chỉ để xác định xem cô là loại con gái như thế nào, có buông thả như chiếc váy đang mặc trên người hay không.
– Chỉ cướp xe chứ không bán sắc.
Uyên toét miệng cười:
– Lúc đó thầy chỉ vừa ôm nhẹ eo đã bị em đánh thành như vậy, còn bây giờ, thầy chẳng những ôm em còn cõng em cả quãng đường dài, thầy nghĩ xem tại sao em không đánh thầy?
Khoa quay mặt nhìn Uyên, gò má anh lướt qua đôi môi lạnh lẽo của cô, anh mỉm cười nhìn vào đôi mắt sáng rực của cô, giọng anh thật dịu dàng:
– Anh hiểu rồi.
Thích một người không chỉ là hiểu những gì người đó nói mà còn cảm nhận từng lời của họ bằng cả trái tim.
Cả quãng đường còn lại là sự im lặng kéo dài, cả Uyên và Khoa đều chìm vào suy nghĩ của bản thân, để cảm nhận tất cả những gì vừa nói và để thử lắng nghe nhịp tim của nhau.
Vừa qua hết cánh đồng thanh long, khi trông thấy ánh đèn neon dìu dịu hắt ra từ khung cửa của những ngôi nhà bên đường, Khoa dừng chân thả Uyên xuống đất.
– Em tự đi bộ về thôi, anh không muốn vì mình mà em bị người ta bàn tán.
Uyên cúi đầu di di bàn chân, đôi dép xỏ ngón làm những ngón chân cứng đờ vì lạnh. Uyên không quên những gì mình đang trải qua, chỉ là ở bên Khoa bình yên và an toàn đến độ làm cô không muốn suy nghĩ, muốn buông lơi những trách nhiệm và mệt mỏi đang đè chặt lên tim.
– Vậy anh đi đâu?
Khoa vuốt tóc Uyên, anh cười khi nghe tiếng “anh” phát ra từ miệng cô:
– Anh ra xe để ngủ, mai sẽ ghé nhà em sau.
– Ghé nhà em làm gì?
– Ít nhất là đốt cho ba em nén nhang, sau đó là nói với ông ấy vài chuyện.
Uyên mím môi nhìn Khoa:
– Em vào nhà đây.
Uyên đi rất nhanh, cô sải những bước chân dài về phía nhà mình nhưng chỉ vài bước đã bị Khoa níu tay, anh xoay người Uyên rồi dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn thật khẽ.
Uyên giật mình đến ngẩn người nhìn Khoa rồi bừng tỉnh khi anh cười khe khẽ bên tai. Uyên co chân đá mạnh vào ống quyển Khoa, cô phủi tay, mặt hếch lên, giọng điệu vo cùng lưu manh:
– Lần này thôi nhé, lần sau em sẽ kill anh. Vì sao ư? Em không phải bạn gái anh, em chỉ vừa cho phép anh tìm hiểu em thôi. Lần sau mà còn đụng tay đụng chân lung tung thì đừng trách. Đai đen ba đẳng đấy cưng. Chị về đây.
Uyên nói xong thì quay người chạy thật nhanh, để lại sau lưng là nụ cười khúc khích cùng ánh mắt sâu thẳm của Khoa. Anh cho tay vào túi áo khoác, đôi mắt khóa chặt vào bóng dáng mảnh mai khuất dần sau góc tối của những căn nhà trong xóm. Điện thoại của Uyên vừa rung lên trong túi áo của anh.
Khoa cầm điện thoại từ túi áo ra, anh cười bất đắc dĩ rồi bấm nút nghe, tiếng Quỳnh vang lên đầy thấp thỏm:
– Em đang ở đâu vậy Uyên? Chị có chuyện muốn nói.
– Em ấy đã về nhà rồi.
– Sao thầy lại cầm điện thoại của Uyên?
– Em ấy quên.
– Vậy em cúp máy đây ạ.
– Khoan đã, tôi có chuyện muốn nói. Em ra đây đi, chỗ xe của tôi ở đầu ngõ, được chứ?
– Không nói qua điện thoại được ạ?
– Em chắc là muốn nghe qua điện thoại chứ?
– Thầy nói đi.
Khoa ngẩng đầu nhìn mảnh trăng đang khuyết, cong cong hệt như nụ cười của Uyên, giọng anh lạnh lẽo:
– Tôi không biết em là gì với Uyên, nhưng tôi, với tư cách là bạn trai Uyên, có thể nhờ em được chứ. Nhờ em đừng nhắc hay nói với em ấy bất cứ chuyện gì liên quan đến Duy.
– Tại sao ạ?
– Em không hiểu sao, em ấy không còn là người độc thân. Nếu em thích một người, hãy can đảm theo đuổi, phải dũng cảm chấp nhận đau khổ, em không thể quy trách nhiệm hay đổ lỗi cho bất kì ai nếu chàng trai đó không yêu em. Em cứ suy nghĩ đi, tôi cúp máy đây.
Quỳnh thả điện thoại khi đầu dây vang lên những tiếng “tút tút”đầy lạnh lẽo, những câu những chữ của Khoa như đâm thẳng vào trái tim đang rỉ máu những vết dao chí mạng. Quỳnh úp mặt lên giường, nước mắt từng giọt mạnh mẽ rơi, thấm ướt cả một mảng gối, mặng chát, cay xè. Cay như mối tình đơn phương suốt 15 năm qua.
Quỳnh, Duy và Uyên vốn là những đứa trẻ lớn lên bên nhau. Uyên từ nhỏ đã là cô bé lạc quan với cá tính mạnh mẽ cùng nụ cười như mặt trời chiếu sáng cả những tâm hồn lạnh lẽo nhất.
Uyên vô tư, thân thiết với cả Quỳnh và Duy.
Bạ.n .Đa.ng. Đ.ọc. T.ru.yệ.n .Tạ.i .We.bs.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Sự thân thiết của cô kéo gần khoảng cách, xóa bỏ sự tự ti của Duy về việc anh là đứa trẻ không cha. Nụ cười như mặt trời của Uyên đủ để sưởi ấm cho những giá lạnh mà Duy luôn cất giữ. Như muốn ôm lấy chút ấm áp để tự sưởi ấm, Duy thích Uyên mà không hề hay biết có một Quỳnh dịu dàng như trăng rằm luôn bên cạnh quan tâm đến anh.
Tình yêu của họ như trò chơi trốn tìm và kết thúc khi Khoa tìm thấy Uyên giữa những bộn bề trên mảnh đất Sài Gòn náo nhiệt…
………….
10 giờ tối.
Khoa bật ghế, mở điều hòa rồi dựa lưng vào ghế để nghỉ ngơi. Ngay lúc anh lim dim thì có tiếng gõ kính, anh ngồi dậy nhìn ra. Uyên đang xách cà mên inox, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh xe như muốn nhìn thấy Khoa. Anh mỉm cười, bật đèn xe rồi mở cửa cho Uyên.
Uyên ngồi vào xe, cô thả mũ áo ấm khỏi đầu, miệng xuýt xoa:
– Ấm cúm quá nhỉ, giàu quá nhỉ, em tưởng anh chỉ có con mô tô rách kia thôi chứ.
Khoa đỡ cà mên từ tay Uyên, anh tự nhiên mở ra, mùi cháo gà nóng hổi thơm lừng cả xe, nghe những lời của Uyên, anh chỉ cười.
– Không giàu lắm nhưng đủ nuôi em. À mà con mô tô của anh không hề rách.
– So với con Mercedes này thì nó đúng là đồ rách.
– Đây là xe anh rể anh, không phải của anh. – Khoa vừa thổi cháo vừa cười với Uyên, nụ cười trêu ghẹo – Làm em thất vọng rồi.
Uyên nhún vai nhìn hơi nóng phả lên mặt Khoa, trán anh lấm tấm mồ hôi, cô nhún vai, đôi mắt nhìn anh châm chọc:
– Đúng là đáng thất vọng thật đấy. Thôi anh ăn cháo rồi ngủ đi, em về đây.
Khoa thả cà mên, anh nhìn Uyên, đôi mắt đầy yêu thương:
– Anh đưa em về.
Uyên xua tay, nhe răng cười:
– Không cần đâu ạ, anh ngủ ngon.
Khoa xuống xe theo Uyên, anh lững thững đi bộ sau cô, đầu ngẩng lên, tay cho ra sau lưng, từng bước chân thong thả hệt như mục đích của anh chỉ đơn giản là đi bộ. Uyên dừng chân quay người nhìn chằm chằm Khoa, giọng bướng bỉnh:
– Đã bảo không cần anh đi theo em còn gì.
– Anh có theo em đâu, anh đang đi dạo còn gì. – Giọng điệu Khoa không khác so với Uyên là bao nhiêu.
Uyên đi về phía Khoa, cô đá vào chân anh:
– Đi đi, đi về đi, đi về ngủ đi.
Khoa co chân né cú đá của Uyên, anh lững thững đi tiếp, từng bước chân như giễu, như đùa, như châm chọc Uyên. Cô đuổi theo anh, giọng nửa thật nửa đùa:
– Anh đi đâu đấy, cho em theo với.
Đáp lại câu đùa của Uyên là tiếng chó sủa bỗng rộ lên giữa đêm làm cô giật mình chạy nhanh đến gần Khoa, anh bật cười rồi choàng tay qua vai Uyên:
– Anh đùa thôi, anh đưa em về. – Khoa vừa nói vừa đưa điện thoại cho Uyên, cô trừng mắt.
– Sao anh cầm nó?
– Lúc em ngủ đã làm rơi, anh quên trả.
Uyên cất điện thoại vào túi áo, đếm từng bước chân, đến đầu ngõ thì cô phũ phàng:
– Tới rồi, anh về đi. Bye bye.
Khoa lắc đầu hờ hững rồi quay lưng đi về phía đêm, bóng lưng anh quạnh quẽ đập vào mắt Uyên, một tia khó chịu xẹt ngang qua lòng. Uyên mở điện thoại nhắn tin cho Khoa:
“Anh ngủ ngon, ngủ cẩn thận. :v”
Trước
/29
GO
Sau
Theo Dõi
Bình Luận
Truyện Convert :
Dị Thế Độc Sủng: Thần Y Mẫu Thân Manh Bảo Bối
Truyện hay nên đọc
Hoắc Tổng, Mời Tiếp Chiêu!
Nhà Trọ Cực Phẩm
Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý
Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Tổng Tài Sủng Vật Nhỏ
Hóa Ra Chúng Ta Vẫn Còn Yêu
Sáu Năm Chờ Đợi, Chúng Ta Nghênh Đón Hạnh Phúc
Hôn Sai 55 Lần
Yêu Chiều Tổng Giám Đốc Phúc Hắc
Dừng đọc
Truyện Vừa Đọc
>> Bấm để xem ...
Truyện Đã Theo Dõi
>> Bấm để xem ...
Chương Mới
Sự Trả Thù Ngục Tù
- Chương 116: Nơi Nào Đó Cũng Có Sinh Nhật
Xuyên Thành Vai Ác Tôi Giả Ngốc Để Sống
- Chương 88
- Chương 87
- Chương 86
- Chương 85
Danh Mục
Lọc Truyện
Xếp Hạng
Truyện Full
Truyện Mới
Truyện Full Hay
Truyện Hot
Ngôn Tình Hay
Xuyên Không Hay
Đam Mỹ Hay
Tiên Hiệp Hay
Kiếm Hiệp Hay
Truyện Convert
Thể Loại
Tiên Hiệp
Kiếm Hiệp
Ngôn Tình
Đô Thị
Quan Trường
Võng Du
Khoa Huyễn
Huyền Huyễn
Dị Giới
Dị Năng
Quân Sự
Lịch Sử
Xuyên Không
Trọng Sinh
Trinh Thám
Thám Hiểm
Linh Dị
Sắc
Ngược
Sủng
Cung Đấu
Nữ Cường
Gia Đấu
Đông Phương
Đam Mỹ
Bách Hợp
Hài Hước
Điền Văn
Cổ Đại
Mạt Thế
Truyện Teen
Phương Tây
Nữ Phụ
Light Novel
Việt Nam
Đoản Văn
GG Dịch