Saved Font

Trước/64Sau

Cậu Ôm Tôi Một Chút

Chương 31: Bắt Đầu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
[Tiêu đề chương do editor tự đặt]

"Đáng ghét, a a a a a! Bình thường vẫn kiểm tra sức khỏe vào cuối kì cơ mà, sao năm nay lại đẩy lên sớm như vậy chứ?"

Từ lúc nhận được thông báo Lâm Sam đã bắt đầu oán giận: "Tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần chạy 1000m đâu, dây chằng kéo cũng không nhúc nhích, đu xà cũng không lên, đậu móa, đúng là nghiệp chướng! ! !"

"Còn một ngày tính từ hôm nay đến lúc kiểm tra sức khỏe." Tạ Gia Nhiên an ủi cậu ta: "Đêm nay cậu có thể về chuẩn bị cẩn thận."

Lâm Sam dùng vẻ mặt đưa đám nói: "Nhưng mà bây giờ cũng sắp đến bảy giờ rồi, tôi chuẩn bị cái gì, đêm nay chạy bộ mười nghìn mét hay là đi ngủ một giấc lấy sức?"

Tạ Gia Nhiên: "Nếu thông báo sớm hơn một tuần, cậu sẽ chạy bộ buổi tối mười nghìn mét, hay là ngủ thêm mấy giấc lấy sức?"

Lâm Sam: "... Cậu nha Gia Nhiên, đừng có vạch trần tôi QAQ "

Tạ Gia Nhiên bất đắc dĩ, an ủi cậu ta: "Yên tâm đi, người giám sát kiểm tra lần này là ủy viên thể dục của lớp mình."

". . . Hơn nữa, tôi cũng không muốn kiểm tra chức năng hô hấp, lần trước lưu lượng thở của tôi thấp đến mức giáo viên thể dục còn cười nhạo tôi —— gì cơ?" Lâm Sam giờ mới bất giác phản ứng lại: "Là ủy viên thể dục giám sát sao?"

"Ừm." Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Trong thông báo đã ghi rõ rồi, cậu nhìn kỹ đi."

Lâm Sam liền đổi giọng ngay lập tức, tâm tình thay đổi nhanh bất ngờ: "Ồ cũng thật là, vậy thì tốt rồi, tôi cũng không cần chuẩn bị gì nữa, ủy viên thể dục nhất định sẽ bao che cho chúng ta ha ha ha ha ha ha ha ha ha."

Tạ Gia Nhiên: "Vậy ít nhất thì cậu cũng phải làm dáng một chút, đừng làm khó ủy viên."

"Biết mà biết mà, tôi cũng không phải đứa trẻ ba tuổi không hiểu chuyện nha."

Một bài toán khó đã được giải quyết, Lâm Sam mới nhớ tới câu chuyện đang nói dở: "Đúng rồi, Gia Nhiên, vừa rồi cậu hỏi tôi cái gì ấy nhỉ?"

Cọ vẽ trong tay Tạ Gia Nhiên chợt ngừng lại.

Dưới ánh mắt dò hỏi của Lâm Sam cậu đưa hai tay đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn về phía cậu ta, nhẹ nhàng mở miệng: "Tôi muốn hỏi cậu, nếu như muốn theo đuổi một người thì nên làm những gì?"

Lâm Sam thuật lại một lần: "Theo đuổi một người?"

Tạ Gia Nhiên: "Ừm."

Lâm Sam lại hỏi: "Ai theo đuổi ai?"

"... Tôi." Tạ Gia Nhiên dừng một chút, còn trịnh trọng bổ sung thêm một câu: "Lâm Sam, tôi muốn theo đuổi Lương Túc Niên."

"?"

"? ? ? !"

"What? ? ? ! !"

Lâm Sam không khống chế được âm lượng, gây ra động tĩnh lớn khiến toàn bộ bạn học trong phòng vẽ tranh đều quay đầu nhìn cậu ta với ánh mắt tò mò.

May mà thầy giáo không có ở đây.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, tôi bị dính màu vẽ vào quần ha ha ha ha... Mọi người cứ tiếp tục đi, đừng để ý đến tôi, tôi tự dán miệng mình lại đây, ha ha ha. . ."

Ứng phó với bạn học xong, Lâm Sam nhanh chóng rụt cổ lại trốn sau giá vẽ, mở to hai mắt đè thấp giọng hỏi Tạ Gia Nhiên: "Không phải chứ bạn tôi, vậy là trước đây các cậu thật sự không ở bên nhau sao?"

Tạ Gia Nhiên lắc đầu: "Thật sự không." Cậu vẫn luôn nghiêm túc phủ nhận, không biết làm sao mà Lâm Sam lại cứ không tin.

Sắc mặt Lâm Sam trở nên phức tạp, hít sâu một tiếng: "Vậy là, "thật sự" kết nghĩa anh em tốt?"

Tạ Gia Nhiên: "Ừm."

"A, chuyện này..." Lâm Sam xoắn xuýt đến mức mặt nhăn hết cả lại, hiếm khi lại thấy nói lắp: "Chuyện này, cậu... Là tôi rời xa thế giới của thẳng nam quá lâu sao? Bây giờ đám anh em tốt xã hội chủ nghĩa đều ở chung với nhau kiểu đầy "đường mật" như thế à ?"

Tạ Gia Nhiên không có anh em tốt gì, cậu cũng không biết những cặp anh em tốt khác ở chung thế nào, muốn so sánh cũng không có gì để so, không đưa ra được câu trả lời, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.

Lâm Sam tiêu hóa một phen lại chà chà cảm khái: "Được thôi, nói một câu chân thành, bằng vào kinh nghiệm từng trải của tôi, cậu theo đuổi hay không theo đuổi đều giống nhau."

Tạ Gia Nhiên không rõ: "Tại sao?"

Lâm Sam buông tay: "Bởi vì bây giờ các cậu đã không khác gì với các cặp đôi yêu nhau khác, lẽ nào cậu không phát hiện ra sao?"

Nói xong cậu ta ngừng một lát, lại bổ sung: "Ồ thiếu chút nữa thì quên mất, cậu chưa từng yêu đương, không biết cũng là chuyện bình thường."

Tạ Gia Nhiên trầm mặc một lát rồi lắc đầu nói: "Không được, phải theo đuổi."

Dù thế nào thì cậu cũng muốn có một cái danh phận mới được, nếu không nhỡ đâu ngày nào đó Lương Túc Niên lại ngu xuẩn bị người khác đeo dây buộc tóc lên cổ tay thì làm sao?

"Nhưng mà phương pháp của tôi chắc là không thích hợp với cậu lắm." Lâm Sam tiếc nuối nói: "Cậu cũng biết, tôi thì giỏi tán tỉnh, mà cậu thì mặt không dày nổi."

Tạ Gia Nhiên: "..."

Lâm Sam đối với chuyện chung thân đại sự của bạn tốt là thật sự để tâm.

Cậu ta xoa cằm nghiêm túc suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên có linh quang hiện ra, khi vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra: "Đúng rồi, thời điểm như thế này nên xem tình huống mà chọn phương án, cách theo đuổi của người bình thường không dùng được, hốt thuốc đúng bệnh mới là chính đạo!"

Tạ Gia Nhiên lặp lại: "Hốt thuốc đúng bệnh?"

"Không sai!"

Lâm Sam tự tin tràn đầy phân tích cho cậu: "Tôi vừa nói là hai người hiện tại đã không khác lắm với yêu nhau thật đúng không?"

Tạ Gia Nhiên: "Thì?"

Lâm Sam: "Chúng ta tương kế tựu kế, từ giờ trở đi, cậu cứ coi cậu ta là bạn trai cậu, muốn làm cái gì thì cứ tùy ý làm, chỉ cần ghi nhớ kỹ đừng để câu "tớ thích cậu" nói ra khỏi miệng, tin tôi đi, câu nói này sớm muộn cũng sẽ từ trong miệng cậu ta nói ra trước!"

Tạ Gia Nhiên bán tín bán nghi: "Như vậy thật sự được sao?"

"Đương nhiên."

Lâm Sam đánh giá cậu một vòng, khóe mắt cười đầy ý tứ sâu xa: "Tôi tin vào thiên phú của cậu, cả bản năng nữa, dựa vào tiến độ hiện tại, chỉ cần làm chuyện cậu muốn làm thôi."

"Cậu trai, có hiểu được cái gì gọi là "du͙ƈ vọиɠ thuần khiết" không ?"

-

Chín giờ tối tan học, Tạ Gia Nhiên rời khỏi tòa nhà nghệ thuật đi theo đèn đường hướng về phía ký túc xá, lúc đi ngang qua siêu thị vừa hay gặp được người vừa tan học môn tự chọn đang đứng ở đấy mua kem - Lương Túc Niên.

Cậu không gọi hắn, nhưng người kia lại nhìn thấy bóng cậu trên cửa kính tủ đựng bánh ngọt liền quay đầu lại cười với cậu, giờ tay ra hiệu "Chờ tôi", rất nhanh cầm lấy hai cây kem, trả tiền rồi quay người nhanh chân đi đến bên cạnh Tạ Gia Nhiên.

"Vừa mới tan học sao?"

Tạ Gia Nhiên gật đầu: "Ừm."

"Tôi cũng vậy, một môn tự chọn rất có tác dụng thôi miên, tôi nghe đến mức hoa mắt váng đầu lại không thể trốn."

Hắn đưa qua tay: "Đến đây đi, mời cậu ăn kem, chúc mừng cuộc sống khổ cực của chúng ta lại trôi qua một ngày."

Vẫn là kem bơ ốc quế như lần trước, Lương Túc Niên đưa cho cậu túi in hình dâu tây, chính mình thì ăn cây có vị mận : "Nguyên vị bán hết rồi, dâu tây cũng chỉ còn lại cái cuối cùng, ăn tạm nhé."

Nói xong hắn liền xé miệng túi, định vừa đi vừa ăn.

Tạ Gia Nhiên thấy hắn cắn một ngụm, sau dó biểu tình trở nên hơi kỳ quái, không nhịn được mà hỏi: "Ăn không ngon sao?"

"Cũng không phải là không ngon."

Trước hắn chưa từng nếm thử vị này, có chút phức tạp, còn có chút kỳ lạ, lại không nói ra được là lạ ở chỗ nào.

Hắn đang nghĩ xem nên lấy từ ngữ gì để hình dung, cái tay cầm kem kia bỗng nhiên bị nhẹ nhàng nắm lấy.

Tạ Gia Nhiên giống như đã lười chờ đợi, kéo tay hắn lại gần há miệng tự mình nếm thử một miếng.

Hai vết cắn chồng lên nhau, một lớn một nhỏ, bọn họ ăn cùng một cây kem.

Tỉ mỉ thưởng thức mùi vị, cậu đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: "Có hơi chua, nhưng mà ăn vẫn ngon."

Liếm hết phần bơ trắng dính lên môi, bờ môi vừa lạnh vừa được liếm qua không khỏi trơn bóng hồng hào lên.

Lương Túc Niên dừng bước dưới ánh đèn đường, nhìn kem, lại nhìn cậu, thần sắc nhất thời có chút kinh ngạc.

Thấy hắn không nói lời nào, lông mày của Tạ Gia Nhiên dần nhíu lên, nhẹ nhàng buông tay hắn ra: "Cậu đang ghét bỏ tôi sao?"

"Không! Làm sao tôi dám, tôi làm gì có tư cách đó."

Lương Túc Niên bỗng nhếch miệng cười rộ lên: "Chỉ là tôi cảm thấy câu này để tôi hỏi mới đúng, bạn học Tiểu Tạ, cậu không chê tôi à?"

Tạ Gia Nhiên rũ mi mắt, âm thanh có chút chậm: "Tôi có ghét bỏ cậu lúc nào đâu."

Hình như người kia hơi mất hứng, Lương Túc Niên lập tức quen miệng mà dỗ dành: "Có đạo lý, có thể khiến cho thầy Tạ không chê là phúc ba đời, phần mộ tổ tiên bốc khói xanh của Tiểu Lương tôi, hừm, cậu nói xem tại sao tôi lại không nhìn ra như vậy chứ? Đều là lỗi của tôi, cậu đừng giận."

Tạ Gia Nhiên bị hắn dỗ đến mức không còn gì để nói: "... Tôi không giận."

Lương Túc Niên biết nghe lời phải: "Ồ đúng, mặc kệ đi, là tôi nói bậy."

Tạ Gia Nhiên: "..."

Cậu còn định nói gì đó, cái kem bị cắn hai miếng lại được đưa tới bên miệng, Lương Túc Niên nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn cậu: "Cảm thấy ngon như vậy thì có muốn nếm thêm một miếng nữa không?"

Tạ Gia Nhiên chậm rãi mở quai hàm.

Lập tức nắm chặt tay hắn, giống như để xả giận, nỗ lực cắn một miếng thật lớn.

____ Bản dịch này chỉ được đăng tải duy nhất trên truyenwiki1.com @minerva_1410 ____

Trở lại ký túc xá, đẩy cửa ra thì thấy mãnh nam Lý Đường đang rít gào đến nhức óc.

Lương Túc Niên híp mắt hít sâu một hơi, tiện tay che đi lỗ tai của Tạ Gia Nhiên đang đứng trước hắn, nói với Lý Đường: "Được rồi anh ơi, hồn đâu mau về? Màng tai sắp bị cậu rống cho rách rồi."

Lý Đường cầm lấy di động hưng phấn chạy đến trước mặt hai người, cho bọn họ xem đoạn tin nhắn: "Có một cô gái kết bạn với tôi! Cô ấy nói cô ấy biết tiếng tăm của tôi đã lâu, rất ngưỡng mộ tôi, muốn Kết! Bạn! Nói! Chuyện!"

Thẩm Học Hào đã bị đầu độc cả một buổi chiều, bây giờ cả thân lẫn tâm đều mệt mỏi, Lý Đường chuyển mục tiêu khoe khoang, rốt cục cậu ta cũng được thở phào nhẹ nhõm, có thể lên giường tiếp tục xem phim .

"Biết tiếng tăm của cậu đã lâu?"

Lương Túc Niên nhận lấy di động, trong ánh mắt khích lệ của Lý Đường tùy ý kéo lên đoạn lịch sử trò chuyện: "Nào, trước tiên nói xem cậu có tiếng tăm gì?"

"Tôi chơi game giỏi!" Lý Đường vỗ ngực một cái, vô cùng tự tin nói: "Mùa giải trước dễ dàng đạt một trăm sao, xạ thủ đứng thứ 32, hỗ trợ hay đánh dã chiến đều giỏi, còn có ai nữa chứ?"

Lương Túc Niên thấy nghi ngờ: "Con gái thật sự sẽ chỉ vì cậu chơi game giỏi mà ngưỡng mộ cậu sao?"

Lý Đường: "Đương nhiên, mị lực của game thủ không ai có thể cưỡng lại!"

Nói ra cũng không phải là hoàn toàn không có đạo lý, nhưng không biết tại sao, Lương Túc Niên vẫn cảm thấy cuộc trò chuyện này càng đọc càng thấy không đúng: "Ít nhiều gì cũng có chút cổ quái, cậu xác định cô ấy muốn trò chuyện với cậu chứ?"

Trạch nam họ Lê xấu hổ cắn môi dưới ngượng ngùng nở nụ cười: "Nếu như là nói đến yêu đương, tôi cũng có thể tiếp thu."

Lương Túc Niên: "... Người anh em, tôi cảm thấy cậu trước tiên cần bình tĩnh một chút."

Tạ Gia Nhiên không để ý nghe, nhanh chóng về chỗ ngồi cất đồ rồi chuẩn bị đi tắm.

Nhưng cầm lấy đồ ngủ xong rồi cậu vẫn đứng yên chỗ cũ một lát, không biết nghĩ đến cái gì, rất nhanh liền yên lặng cầm quần áo đặt lên bàn ở chỗ dễ thấy nhất, quay người đi tay không vào nhà tắm.

Bạn học Tiểu Lý vẫn luôn độc thân từ khi sinh ra đến giờ nên lời Lương Túc Niên nói không thấm vào đầu cậu ta được, hắn ngẫm lại cũng không thể nói xấu nhân duyên của người khác, nhỡ đâu cảm giác của hắn chỉ là ảo giác, cô gái kia thật sự giống như Lý Đường nói vì sùng bái cậu ta nên mới muốn kết bạn nói chuyện thì sao.

Vậy nên Lương Túc Niên lại nói: "Được, vậy trước hết cậu cứ nói chuyện vui vẻ đi, biết đâu lại gặp được chân ái ."

Lý Đường gãi gáy: "Khà khà, tôi cũng nghĩ như vậy, có người sùng bái tôi, tôi nhất định không thể khiến người ta thất vọng, có đúng không?"

Lương Túc Niên gật đầu, trả lại điện thoại cho cậu ta, quay người lại liền nhìn thấy một bộ đồ ngủ nằm lẻ loi trên bàn.

Thở dài bất đắc dĩ.

Cậu bạn nhỏ này, sao mà đi tắm cũng có thể quên mang quần áo được vậy?

Hắn tiện tay lấy lên rồi đi ra ban công, nghe thấy trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước, liền dựa vào bên cạnh kiên trì chờ một lát, tiếng nước ngừng mới gõ cửa: "Bạn học Tiểu Tạ, tắm xong chưa?"

Người ở bên trong nghe tiếng trả lời hắn: "Ừ, bây giờ cậu muốn dùng phòng vệ sinh sao?"

Lương Túc Niên bội phục sự ngớ ngẩn của đứa nhỏ này, thuận miệng đùa cậu: "Nếu như bây giờ tôi muốn dùng, cậu có thể cho tôi dùng sao?"

Tạ Gia Nhiên trầm mặc hai giây, còn thật sự đáp ứng: "Có thể, cậu có thể nhắm mắt lại tiến vào."

Lần này Lương Túc Niên trực tiếp bị chọc cười: "Có ngốc không chứ, cậu xem xem cậu mang quần áo vào chưa? Thế nào, lát nữa định để trần đi ra à?"

Hắn lại gõ cửa hai lần: "Mở cái khe nhỏ đi, Tiểu Lương lấy đến cho cậu rồi đây."

Bên trong rất nhanh liền truyền đến tiếng mở khóa, người bên trong nghe lời mở cửa cho hắn, nhưng không phải là một cái khe nhỏ.

Tạ Gia Nhiên từ sau cửa thò đầu ra thăm dò nhìn hắn, tóc tai ướt nhẹp ngoan ngoãn kề sát ở trên trán, nửa bên vai trần cũng lộ ra.

Cậu duỗi một tay đưa ra nhận quần áo.

Ánh mắt của Lương Túc Niên vô ý đảo qua, chợt ngừng lại.

Không thể không thừa nhận, thân thể nam sinh thật sự rất đẹp.

Không giống như ngày đó trong ánh sáng chập chờn ở phòng thay đồ, bây giờ nửa chặn nửa che, một thân da dẻ trắng bóc đều bị hơi nước hun ra màu phấn hồng.

Nước đọng thành một vũng nhỏ trên hõm xương quai xanh, cánh tay dài nhỏ cân xứng, cũng đọng đầy những giọt nước, đường nét trôi chảy, trong suốt đẹp đẽ.

Khi đầu ngón tay của Tạ Gia Nhiên sắp đụng tới quần áo hắn mới thu hồi ánh mắt giơ tay né tránh.

Hắn hơi có chút không được tự nhiên hắng giọng một cái: "Để tôi đi, trên tay cậu toàn là nước, đừng tiếp tục làm ướt quần áo."

Trên vách tường gần cửa ra vào có móc treo đồ, Lương Túc Niên nhanh chóng đi vào cầm quần áo treo lên, Tạ Gia Nhiên cũng đưa tay ra, vì vậy lúc thu tay lại, mu bàn tay của bọn họ đụng vào nhau.

Một cảm giác ấm áp hình như đang nhẹ nhàng ôm lấy rìa ngoài ngón út của hắn.

Lòng bàn tay vô tình hay cố ý bị cào nhẹ một chút, một trận ngứa ngáy nho nhỏ tràn lan.

Lương Túc Niên không nhịn được cuộn tròn lên ngón tay muốn nắm chặt cái tay đang làm loạn kia nhưng đáng tiếc chỉ ngừng lại một giây liền bị đối phương cong ngón tay tránh thoát rụt trở lại.

"Cảm ơn."

Tạ Gia Nhiên nói với hắn, ngữ điệu nhu hòa thanh đạm, trong ánh mắt cũng đang ẩm ướt.

Như con hươu non kiêu ngạo vươn ra tứ chi nhỏ dài đẹp đẽ, xoay tại chỗ một vòng, sau đó nhảy nhót xông về phía hắn, dùng sừng non mềm mại vẫn còn chưa hoàn toàn phát dục va vào ngực hắn một cái.

Lại ngay khi hắn đang theo bản năng muốn bắt giữ liền nhanh chóng biến mất tại chỗ.

Lương Túc Niên nhìn cánh cửa đã bị đóng lại trước mắt, hoảng hốt nửa ngày, đoán không ra cảm xúc khó giải thích này từ đâu mà đến, có ý nghĩa gì.

Cuối cùng toàn bộ đều hóa thành bất đắc dĩ và không để ý, bị hắn ném ra sau đầu.

Ngược lại đồng thời có một ý nghĩ khác đột nhiên xuất hiện mười phân rõ ràng.

Tạ Gia Nhiên như vậy, sau này sẽ trở thành mẫu bạn trai trong mơ của nữ sinh, toàn tâm toàn ý bảo vệ một người, vì cô gái kia mà che mưa chắn gió, trở thành bến đỗ mà cô ấy hoàn toàn dựa vào sao?

Hắn không tưởng tượng ra được.

Bóng dáng gầy gò đẹp đẽ vừa nhìn thấy lại chợt lóe lên trong đầu, ấn tượng sẵn có khắc sâu thêm lần nữa, hắn luôn cảm thấy Tạ Gia Nhiên mới là người cần được bảo vệ, được người dốc lòng trân quý.

Hắn muốn nắm giữ một cái bến đỗ, mà cũng không phải, trở thành bến đỗ của người kia.

Cách một cánh cửa, trong phòng tắm.

Tạ Gia Nhiên cúi đầu nhìn tay của mình, ngón tay ướt nhẹp nhẹ nhàng nắm vuốt.

Bỗng nhiên cậu nhắm mắt lại, giơ tay che kín lỗ tai đang không ngừng nóng lên.

Mở vòi hoa sen, để dòng nước ấm áp tùy ý thấm ướt cậu thêm lần nữa.

Toàn thân hồng nhạt chưa tản đi, chỉ là lần này không biết là bởi vì trong phòng tắm nóng quá hay vì cái gì khác.

Trước/64Sau

Theo Dõi Bình Luận