Saved Font

Trước/42Sau

Cây Kim Sợi Chỉ

Chap 35. Dì Cháu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ngặt nỗi, ngoài vợ ra, những lúc khổ sở vật vã như này cậu không muốn nương tựa vào bất kỳ ai cả. Nếu giờ hai vợ chồng gây gổ, vợ mà đòi ly hôn thì đời cậu nát bét. Cậu không muốn tái hôn với bất kỳ ai cả. Cậu chỉ muốn chung sống với người đàn bà đang nằm cạnh mình cả cuộc đời này thôi. Cho dù... người ta rất ác... cậu vẫn như một thằng khờ rúc vào lòng người ta. Ban nãy được vợ cho uống thuốc có tác dụng an thần nên nằm bên vợ một lát cậu bắt đầu ríu mắt. Dần dà, cậu chìm sâu vào giấc ngủ, điện thoại đổ chuông cậu cũng không biết. Hân từ chối cuộc gọi để chồng nghỉ ngơi. Một lúc sau, cô thấy máy báo tin nhắn từ "Dì Liên":

"Cậu Hoan! Nguy to rồi cậu ơi! Oanh trốn viện rồi! Nó quẫn quá hay sao mà nhắn tin cho tôi kêu muốn nhảy cầu tự tử. Có người trông thấy nó đứng trên cái cầu ở gần nhà thì chụp ảnh gửi cho tôi nè cậu. Giờ tôi đang qua chỗ nó, cậu nhận được tin nhắn thì qua liền nhé!"

Bà Liên gửi thêm vào máy cậu Hoan bức ảnh chị Oanh đang u uất đứng trên cầu. Sợ trong lúc rối ren cậu không tìm được Oanh nên bà gửi cả hình bản đồ có đánh dấu địa điểm cháu mình nhảy cầu. Thực ra kế hoạch nhảy cầu tự tử để ăn mày tình thương từ cậu Hoan là bà Liên bày cho chị Oanh. Chính bà kêu chị đi ra cầu đứng để bà chụp ảnh. Hồi xưa bà từng áp dụng cách này một lần để ăn vạ ông Hậu rồi, nhưng ngày đó bà đen, chơi chiêu đúng ngày trời nổi cơn dông, sấm từ đâu đánh sầm một cái làm bà giật bắn cả mình, trượt chân ngã lộn cổ xuống sông. May mà thường ngày bà sống hiền hậu lương thiện nên vụ đó tai qua nạn khỏi. Hôm nay thì không như thế, trời trong xanh, nắng vàng, bà cũng đã dặn Oanh bám chắc vào lan can cầu cho an toàn rồi. Cậu Hoan ngu hơn ông Hậu nên chắc chắn kế hoạch của bà sẽ thành công mỹ mãn thôi. Chỉ cần cậu xuất hiện, Oanh sẽ nghe lời bà trèo lên lan can cầu. Cậu Hoan trông thấy nhất định sẽ lao tới ôm nó, ngăn không cho nó làm điều tệ hại. Bà đã dặn Oanh rồi, cậu càng ngăn cản thì con bé càng phải làm căng, phải nói ra những lời đau thương kiểu như:

- Xin cậu đừng cản em. Ngày cậu quyết định chia tay, tim em đau như có dao cứa, nhưng vì con, em vẫn cố gắng suy nghĩ tích cực. Giờ con không còn, em đâu còn lý do gì để sống nữa đây hả cậu?

Cậu Hoan kiểu gì cũng sẽ thương xót năn nỉ:

- Cậu sai rồi. Cậu xin mà. Xin Oanh hãy nghĩ lại đi. Cậu không dám bỏ Oanh nữa.

Nếu Oanh chịu thoả hiệp ở đấy thì tầm thường quá, thế nên bà dặn con bé phải tiếp tục làm màu:

- Giá kể cậu hứa hẹn với em sớm hơn. Tất cả đã muộn rồi cậu ạ, lòng em đã nguội lạnh, tim em đã đóng thành băng, em không còn gì để nuối tiếc trên cõi đời này nữa.

Sau đó, bà dặn Oanh khóc lóc nức nở, giả bộ giằng co với cậu, muốn lao đầu xuống dòng nước đang chảy xiết kia. Nhưng vì cơ thể quá yếu ớt nên con bé đột ngột bị ngất xỉu, tình cờ ngã ngay vào lòng cậu. Cậu sẽ ôm chặt nó vào lòng và gào lên đầy đau đớn. Oanh sẽ hôn mê một tuần mới tỉnh, doạ cho cậu sợ chết khiếp. Bà Liên tuy đã già nhưng tính cách của bà vẫn mộng mơ như hồi trẻ, bà đặc biệt thích những câu chuyện mà người con gái bị đày đoạ khổ sở vật vã, rồi người đàn ông của cô ấy sẽ day dứt không yên vì đã đối xử tệ bạc với người mình thương. Cậu Hoan chắc chắn sẽ ân hận lắm. Cậu sẽ mủi lòng quay lại với Oanh và tiếp tục cho nó thật nhiều tiền, bà cũng sẽ được ké phần. Bà tính toán kỹ càng lắm rồi, thế nào mà không tính tới trường hợp người lên cầu coi cảnh cháu bà làm màu lại là con Hân chứ không phải chồng nó. Con khốn nạn còn chào bà rõ to:

- Hến chào cô Liên ạ!

- Mày... con điên... vác mặt tới đây làm gì?

Bà điên người hỏi, con ranh giả nai bảo:

- Ơ hay? Là cô nhắn tin kêu con qua mà!

- Cô nhắn tin cho chồng mày chứ nhắn gì cho mày?

- Ơ? Vậy ạ? Thế chắc con nhầm!

Bà Liên bực bội gọi cho cậu Hoan. Nghe tiếng chuông phát ra từ túi xách của Hân, bà thôi không gọi nữa. Hân cố ý đem theo điện thoại của chồng để đề phòng trường hợp bà Liên nhắn tin cho cậu thông báo chị Oanh đổi địa điểm nhảy cầu thì cô còn tới kịp. Nhưng chị vẫn giữ nguyên địa điểm cũ nên Hân đã lo thừa rồi.

- Mày có mà nhầm khối ý, con quỷ! Đã xấu lại còn láo chó, y như con mẹ mày! - Bà Liên uất ức chửi.

- Cô nhầm rồi. Mẹ Hà con mà láo chó như con thì làm gì có chuyện cô đào mỏ được ba Hậu con lâu thế? Có mỗi một chiêu nhảy cầu thôi mà dùng tới tận hai lần, sức sáng tạo của cô cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi à?

Bà Liên hơi nhột, hồi bà giả bộ nhảy cầu để doạ ông Hậu thì con Hân còn bé xíu à, không hiểu sao nó lại biết và nhớ tới tận bây giờ? Bà cáu ầm ĩ:

- Chỉ có cái loại con nhà vô giáo dục như mày mới hóng chuyện của người lớn từ nhỏ thôi. Đừng tưởng thế là hay, ăn nói với người lớn mà hỗn hào như thế cẩn thận sau này nghiệp quật sấp mặt đấy con ạ!

Đối với những người như cô Liên thì Hân chẳng buồn giữ phép tắc. Dù hồi đó Hân còn nhỏ nhưng những gì cô gây ra cho gia đình Hân, từ việc cô bám ba Hậu như nào tới chuyện cô trêu tức mẹ Hà ra sao, Hân vẫn còn nhớ kỹ lắm. Hân thở dài khuyên nhủ chị Oanh:

- Chị Oanh! Đừng nghe cô Liên xúi bậy, chị mau về nhà đi. Phụ nữ sau khi sảy thai cơ thể còn rất yếu, nếu như ngay cả chị cũng không trân quý mạng sống của mình thì đừng mong đàn ông họ thương xót.

- Con khốn khiếp! Cướp hết mọi thứ của tao xong còn ở đó nói đạo lý! Mày biến đi!

Chị Oanh tức tối gào lên. Ông Tài lái xe đi dạo quanh thị xã hóng gió thì tình cờ thấy mợ Hân, chị Oanh và bà Liên đang đứng ở trên cầu. Họ nói với nhau cái gì ông nghe không rõ lắm. Hơi tò mò nên ông lái xe đậu vào bãi đỗ rồi đi lên cầu hỏi han:

- Có chuyện gì thế mợ Hân?

- Dạ, chị Oanh chán đời quá nên đang muốn nhảy cầu, con khuyên nhủ nhưng chị không nghe thầy ạ.

Hân lễ phép đáp, ông Tài chau mày bảo:

- Mọi chuyện ở đây thầy sẽ chịu trách nhiệm, mợ tránh đi chỗ khác ngay.

- Vâng ạ. Cũng sắp tới giờ con phải đi phát quà Tết cho các bé trong lớp học tình thương với anh Khải nên con xin phép đi trước. Tối nay nếu con về muộn thì thầy bu và cậu cứ ăn cơm trước ạ. - Hân nhẹ nhàng nói.

Ông Tài gật đầu. Đợi con dâu đi khuất, ông mới lôi điện thoại ra rồi cười cợt bảo chị Oanh:

- Hỡi ôi cái cô làm màu trên cầu, cô nhảy thì nhảy mau lên để cho tôi còn "lai trơm" câu "viu" với! Mấy khi có dịp gây sốc tăng "pho lâu ờ"! Gớm thôi! Diễn viên nổi tiếng nhảy cầu, "hót" quá! Tôi mà "lai trơm" được vụ này xong tôi đăng bài bán đồ gỗ trên trang cá nhân thì đắt hàng phải biết! Nào! Cô gái! Cô mau nhảy đi! Còn chần chờ chi?

Mặc dù ông Tài phát âm tiếng Anh như mứt nhưng chị Oanh vẫn hiểu ý ông. Chị đâu có ngu mà để ông lợi dụng tên tuổi và hình ảnh của chị để tăng người theo dõi. Mặc dù rất muối mặt, chị vẫn cùng dì đi về căn biệt thự ở trung tâm thị xã. Ông Tài cũng lái xe qua nhà chị Oanh. À không, nhà của vợ chồng cậu Hoan mới đúng chứ. Tới nơi, ông lạnh lùng tuyên bố:

- Từ nay, sẽ không có một khoản tiền nào từ chỗ tôi chuyển cho chị nữa.

Quá cay cú nên chị Oanh đã dùng chiêu bài mà dì Liên dạy chị, bô bô cái mồm tố cáo Hân dùng thuốc đểu khiến chị sảy thai. Chị đưa ra bằng chứng giả và mời cả thầy thuốc đến nói những lời có lợi cho mình nhưng ông Tài vẫn một mực không tin. Ông mỉa mai:

- Gớm ạ! Có mà chị mua thuốc ở đâu xong chị đổ cho con dâu tôi thì có! Vài ba cái trò vặt vãnh này chỉ lừa được Hoan bê thôi, chứ Kỳ Tài thì còn lâu đi!

Thấy ông Tài không bị dắt mũi dễ dàng như cậu Hoan, bà Liên bối rối chạy ra ngoài vườn gọi điện cho con gái hỏi han ý kiến. Tuy con gái bà sống ở vùng này đã lâu nhưng nó thích gọi bà là mẹ theo cách của người thành phố chứ không gọi bu. Nó bảo bà:

- Đã đến nước này thì mẹ tố cáo chị Oanh đi.

- Con điên à? Chị dù sao cũng là máu mủ họ hàng nhà mình, ai lại đi bán đứng người thân như vậy?

- Mẹ không tố cáo chị Oanh thì giờ trong mắt ông Tài mẹ sẽ là người đồng loã với chị ấy. Nếu như vậy thì sau này con lấy cậu Hoan, con sẽ không thừa nhận mẹ là mẹ ruột đâu, ảnh hưởng tới hình ảnh của con.

- Nhưng... như thế thì tuyệt tình quá...

- Không sao đâu mẹ, khi nào con thành mợ lớn rồi, con sẽ gửi tiền nuôi chị Oanh và cho chị ấy ở nhà đẹp.

- Chả biết ông Tài có tin không nữa?

- Mẹ cứ nói khéo vào thì kiểu gì ông cũng tin, ông đã từng khổ sở vì cậu Hoan nên ông hiểu nỗi khổ của những người già không dạy được con cháu. Thêm nữa, chị Oanh tuy tham nhưng chị còn non, bị mẹ phản bội kiểu gì chị cũng sốc, đến lúc đó chị sẽ điên lên rồi chửi loạn, làm gì có cửa để nói đạo lý với mẹ.

- Vậy cũng được. Mẹ nghe lời con. Khi nào con giàu con nhớ phải cho mẹ nhiều tiền vào nhé!

- Dạ. Con nhớ rồi ạ.

- Mà này, con quyết quyến rũ cậu Hoan rồi hả?

- Không phải con quyết quyến rũ cậu Hoan mà là quyết chia rẽ vợ chồng cậu. Từ khi nghe mẹ kể về con mụ Hà độc ác, con đã luôn nung nấu ý định phá tan cuộc hôn nhân đấy để trả thù cho mẹ. Một khi phá được rồi thì việc cậu Hoan sà vào lòng con là chuyện nhỏ.

- Cẩn thận con ơi. Con Hân ranh lắm đấy.

- Mẹ yên tâm. Con hiểu rõ Hân mà. Con sẽ đợi lúc nào nó yếu ớt nhất để đánh gục nó.

- Con cẩn thận thế là tốt. Mẹ hoàn toàn ủng hộ. Không thể có chuyện cùng là con gái ba Hậu mà nó được sống cuộc đời viên mãn, được gả cho nhà đại gia, còn con phải chịu thiệt thòi được.

Nghe mẹ nhắc tới ba Hậu, con gái bà Liên chợt khựng lại. Nó được coi ảnh ba rồi, ba điển trai, phong độ ngút ngàn chứ đâu có quê mùa, đen nhẻm như cái người làm nông nhận nuôi nó từ nhỏ. Thèm khát tình cảm của ba Hậu khiến nó không kiềm được mà hỏi:

- Mẹ Liên! Ba Hậu... có khi nào... ba nhắc tới con không? Ba có thương con không mẹ?

- Có chứ! Mẹ nghĩ ba mong nhớ con lắm đấy! Chỉ vì mẹ con bà Hà độc ác nên ba mới không dám tới gặp con, ba sợ bọn họ hãm hại con đó!

- Nếu có ngày mẹ gặp ba, mẹ nhớ chuyển lời cho ba rằng con thèm được ba ôm lắm nhé!

- Ừ, mẹ sẽ chuyển lời. Thôi thế đã nhé, mẹ phải vào thưa chuyện với ông Tài đây.

Bà Liên vội vã cúp máy rồi quay vào nhà, bà dịu dàng rót trà cho ông Tài rồi nhỏ nhẹ trình bày:

- Tôi thành thật xin lỗi ông vì tôi già cả thế này rồi mà không dạy được cháu ruột của mình. Lẽ ra khi Oanh đề xuất giả bộ tự tử để níu kéo cậu Hoan, tôi phải ngăn cản. Đằng này tôi lại chiều hư nó, giúp nó nhắn tin cho cậu để thực hiện kế hoạch bẩn. Chính Oanh là người đặt thuốc bắc uống để cố sinh được con trai, sau khi uống vài thang thấy người nó gầy, tôi nghĩ nó không hợp thuốc nên đã khuyên dừng lại. Nhưng con bé không chịu, nó nói dù thế nào cũng sẽ có mợ Hân chịu tội thay nó. Tôi biết cháu mình ham giàu, thủ đoạn, nhưng mà tôi thương nó quá nhiều, không nỡ vạch trần. Bữa nay đứa trẻ đã mất rồi, nói ra được mọi chuyện lòng tôi nhẹ nhõm hẳn đi.

Vì ông Tài cũng từng phải che giấu chuyện ăn chơi cho cậu Hoan nên ông phần nào thông cảm với bà Liên. Chị Oanh thì phát rồ lao tới chửi bà:

- Dì ăn xằng nói bậy cái gì thế? Dì bị điên à? Sao dì có thể chơi con như chơi một con chó thế?

- Oanh! Trong mắt những người khác, dì có thể là người độc ác. Nhưng đối với con, dì lúc nào cũng bao bọc, nâng niu, cưng chiều con như con ruột, sao con có thể thốt ra những lời vô lễ như vậy?

Bà Liên não nề hỏi cháu gái. Chị Oanh như rơi xuống vực thẳm, mất con, mất trợ cấp đã khiến cho chị đau đớn lắm rồi, giờ lại bị bà Liên phản bội, chị sốc nặng. Chẳng thể giữ nổi bình tĩnh, chị chửi ầm lên:

- Con rắn độc thối tha! Mày coi tao như là con ruột mà mày bán đứng tao vậy à?

- Con đừng dùng từ bán đứng, nặng nề lắm con à. Dì chỉ ra những điểm chưa tốt của con là để con biết rút kinh nghiệm mà sửa đổi, sớm trở thành người đàn bà thiện lương giống như dì thôi.

- Mày mà làm diễn viên thì độ nổi tiếng chắc phải vượt xa tao Liên ạ. Mày là cái thứ quỷ quái gì chứ không phải là con người nữa rồi. Đồ đàn bà rẻ rúng, xấu xa, đê tiện, nhân cách như cái giẻ rách.

Chị Oanh liên tục dùng những lời lẽ nặng nề nhất để lăng mạ dì khiến con Uyên và con Huyền sợ chết khiếp. Vì bà Liên khóc lóc thảm thương quá nên tụi nó tin cô Oanh mới là ác quỷ. Hai đứa sợ hãi xin ông Tài từ tối nay cho tụi nó trở về nhà ông làm việc. Ông gật đầu đồng ý. Bà Liên nhân cơ hội tỏ ra rộng lượng hơn bao giờ hết, bà đưa cho Uyên và Huyền mỗi đứa năm trăm ngàn rồi vỗ vai tụi nó, nghẹn ngào bảo:

- Thôi thì của ít lòng nhiều, tụi con cầm lấy mà mua hoa quả bồi bổ. Thời gian qua phải phục vụ người xấu tính như cô Oanh quả thật thiệt thòi cho tụi con quá. Nhưng bà xin tụi con đừng vì cô chửi bà mà ghét bỏ cô, tất cả là lỗi của bà không biết dạy cô.

- Con cẩu! Ngậm cái mõm của mày lại!

Chị Oanh hét lên, bà Liên rớt nước mắt hỏi:

- Con bị làm sao vậy Oanh? Dì làm mọi chuyện cũng chỉ vì tốt cho con. Con mau tu tâm dưỡng tính đi, ngay tối nay con hãy dọn đồ ra khỏi căn biệt thự này, về nhà dì ở với dì. Sau này dì nuôi con và bé Ong!

- Tao đếch thèm, mày im đi!

- Đây đâu phải nhà của con mà thèm với không thèm. Đàn bà con gái thì phải có lòng tự trọng chứ!

- Thôi Liên ơi mày im đi cho tao nhờ! Mày thì có lòng tự trọng chắc? Lần nào tao được trai cho tiền mày chả thỏ thẻ xin tao tiền, giờ lại bày đặt thanh cao, mắc ói.

Hai dì cháu chị Oanh cãi nhau loạn xạ khiến ông Tài chướng mắt vô cùng. Bà Liên thấy ông Tài thở dài thì lại tưởng ông thương xót mình. Đừng có nói là ông say nắng bà rồi nhá! Có khi nào gu đàn bà của ông là những người ngọt ngào, nho nhã như bà? Chắc là vậy rồi! Bà cười không khép được miệng. Chị Oanh nom điệu bộ hơn hớn như con điên của bà Liên thì nóng máu cầm con dao gọt hoa quả, định lao tới chỗ bà tính sổ. Ông Tài phản xạ nhanh nên đã kịp thời siết chặt cổ tay chị khiến chị bị đau, bất đắc dĩ phải buông con dao xuống đất. Thấy ông Tài bất chấp nguy hiểm để bảo vệ mình, bà Liên cảm động vô cùng. Bà giả bộ bị kinh hãi rồi loạng choạng ngã vật ra đất. Ông Tài tưởng bà bị choáng nên vội vàng đỡ bà dậy. Bà Liên chớp thời cơ ôm chặt lấy ông Tài, nức nở nhõng nhẹo:

- Ôi chao ôi! Sao lòng người có thể hiểm độc đến thế hả anh Tài? Liên sợ quá anh ạ... sợ lắm luôn ý!

Ông Tài nghe giọng bà Liên điệu chảy nước thì ớn quá phải đẩy bà ra gấp. Gớm thôi! Già rồi còn õng ẹo. Bà Liên không biết ông Tài bị dị ứng với mấy cái thể loại cưa sừng làm nghé nên vẫn mặt dày thả thính:

- Anh Tài! Ở gần đây có quán cháo rất ngon, nếu anh không bận thì em xin phép được mời anh một bữa, coi như là để xin lỗi vì những gì cháu em đã gây ra và để cảm ơn anh đã cứu em.

- Thôi, để khi khác, bữa nay tôi bận rồi bà ạ.

Ông Tài từ chối khéo. Bà Liên hiểu nhầm rằng ông bận thật nhưng vẫn mong được gặp lại bà nên hẹn để khi khác. Hai má bà hây hây hồng, bà thẹn thùng nói:

- Hôm nay anh cứu cái mạng này của em, về sau anh muốn gì em cũng sẵn sàng đền đáp.

Chị Oanh bị ngứa tai thực sự. Chị giơ chân đạp một phát vào người bà Liên. Ông Tài thấy chị hành xử vô lễ quá liền quát lớn:

- Chị cút ngay ra khỏi biệt thự của con trai tôi.

Bà Liên vẫn đóng vai cao thượng:

- Oanh! Mau dọn đồ qua nhà dì ở đi con!

- Dì dì con con cái của nợ! Bà đây thèm vào! Cho dù có chết đói giữa đường tao cũng không bao giờ dây dưa với cái loại thối tha như mày nữa.

Bà Liên bĩu môi. Không dây dưa thì thôi, nó tưởng bà cần chắc? Làm như báu bở lắm! Người ta có lòng tốt cho ở nhờ còn không chịu thì mặc xác. Ông Tài thương bé Ong nên ông đưa cho chị Oanh địa chỉ khu nhà trọ của ông, dặn dò khu này còn vài phòng trống, nếu chị không có nơi nào để đi thì tới đó xin quản lý cho thuê một phòng ở tạm. Bà Liên chắc mẩm ông thương bà nên mới nhân từ với chị Oanh, bà nhìn ông trìu mến hết sức. Chị Oanh chứng kiến cảnh ấy thấy tởm quá, chị nôn mửa một hồi rồi mệt mỏi lao ra khỏi nhà. Bầu trời vẫn cao, vẫn trong xanh không một gợn mây, mà sao lòng chị như đang nổi giông bão. Đó có lẽ là ngày u ám nhất cuộc đời chị. Vì hoàn cảnh éo le nên chị thương dì Liên như bu ruột, chị hay cho dì tiền tiêu vặt, có đồ ngon cũng đem cho dì ăn, dì bệnh chị lo lắng không yên. Chị cứ nghĩ cho dù thế nào đi chăng nữa, dì Liên cũng không bỏ rơi chị, bởi vì, dì và chị là người thân của nhau. Thật tiếc! Cuộc sống mà, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Chị đau như đứt từng khúc ruột. Chị thất bại rồi! Thảm hại rồi! Mất tất cả rồi!

Trong lúc phẫn uất nhất, chị đã chạy ra cầu. Chị muốn kết thúc tất cả, nhưng không hiểu sao câu nói của con Hân lại văng vẳng trong đầu chị. Chị căm ghét nó. Nhưng chí ít khi chị tới bước đường cùng, nó cũng không cạn tàu ráo máng như cái người mà chị gọi là dì. Dì Liên hoá ra từ xưa tới giờ không hề thương chị thật lòng, dì chỉ muốn lợi dụng chị để đạt được vinh hoa phú quý. Mặc dù chị mới bị sảy thai, dì vẫn bảo chị đi ra cầu diễn trò. Dì không hề lo lắng cho chị. Con Hân với chị là tình địch mà nó còn rủ lòng thương hại, cảnh báo chị phụ nữ sau khi sảy thai cơ thể còn rất yếu. Nó còn nói nếu như ngay cả chị cũng không trân quý mạng sống của mình thì đừng mong đàn ông họ thương xót. Ngẫm lại, chị thấy nó nói đúng. Nó là một đứa con gái rất có chính kiến và rất có lòng tự trọng. Chắc vì thế nên cậu Hoan mới mê muội nó. Còn một con đàn bà giở đủ chiêu trò để moi tiền đàn ông như chị thì dễ bị chán là phải. Cả ba ruột bé Ong và cậu Hoan đều rời bỏ chị rất dễ dàng, có lẽ bởi vì đối với họ, chị chẳng có chút giá trị nào cả. Giá như chị hiểu chuyện sớm hơn thì mọi việc đâu tới nông nỗi này. Chị rệu rã đi xuống cầu, vì người đã thấm mệt, đầu óc choáng váng, cơ thể đau rát nên chị bắt xe tới trường của bé Ong. Rất lâu rồi chị không đi đón con. Bé gặp chị mừng lắm, nó hớn hở sà vào lòng mẹ, thơm má mẹ, mồm năm miệng mười nói:

- Mẹ Oanh! Mẹ Oanh đến đón Ong à? Ong ngoan nên bữa nay mẹ Oanh thương Ong à? Ong thương mẹ Oanh lắm! Ong thương mẹ nhất trên đời! Yêu mẹ quá cơ!

Chị Oanh chảy nước mắt. Chị thật ngốc! Sao chị lại có thể nghĩ mình mất tất cả rồi? Chị vẫn còn bé Ong mà! Cho dù mọi người có bỏ rơi chị thì con gái cũng không bỏ rơi chị. Chị nghẹn ngào nói với bé:

- Mẹ bị ông Tài đuổi ra khỏi biệt thự rồi Ong ạ, bây giờ mình phải tới khu nhà trọ ở. Ong có buồn không?

- Ong không buồn ạ. Có phải nhà của mình đâu mà, ông không cho ở nữa thì mình đi nơi khác ở thôi. Ở đâu có mẹ Oanh là Ong vui rồi ý! Nhưng mẹ phải dành thời gian chơi với Ong cơ. Mẹ rủ cả ba Hoan tới nữa nhá!

- Ừ, mẹ sẽ chơi với Ong. Còn ba Hoan... chắc không rủ được ba nữa đâu... ba hết thương mẹ rồi...

- Vậy ba Hoan cũng hết thương Ong rồi à?

Ong phụng phịu hỏi, chị Oanh buồn buồn gật đầu. Con bé rơm rớm nước mắt nhưng vẫn nói:

- Thôi kệ vậy. Ba không thương Ong thì Ong cũng ứ thèm thương ba nữa. Ong chỉ thương mình mẹ thôi.

- Ừ. Vì ông Tài không cho mẹ con mình tiền nữa nên có thể từ tháng sau Ong sẽ phải chuyển trường. Không được học trường quốc tế nữa Ong có giận mẹ không?

Ong nghe vậy hơi tủi thân vì bé thích bạn bè ở ngôi trường hiện tại, nhưng bé vẫn an ủi mẹ:

- Dạ, Ong không giận mẹ. Sang trường mới Ong sẽ lại làm quen với các bạn mới ạ.

- Đợi khi nào mẹ khoẻ, mẹ nhận thật nhiều phim mới, có nhiều tiền cát xê mẹ sẽ cho Ong học lại trường quốc tế, thuê nhà đẹp cho Ong ở nhé!

- Mẹ chỉ cần nhận phim để kiếm đủ tiền tiêu thôi chứ mẹ đừng nhận nhiều phim nha. Mẹ nhận nhiều phim mẹ bận bịu mẹ chẳng quan tâm tới Ong nữa ý, Ong buồn lắm. Ong chỉ cần mẹ thôi á!

Vì không được ba ruột quan tâm nên bé Ong già dặn hơn so với tụi con nít cùng lứa tuổi. Có con nhóc ở bên động viên, chị Oanh bớt suy nghĩ tiêu cực đi nhiều. Chị kêu chú lái xe chở hai mẹ con về khu nhà trọ của ông Tài rồi thuê một phòng nhỏ để ở. Sau đó, chị thuê chú lái xe tới căn biệt thự chị từng ở, dọn dẹn đồ đạc đem về đây. Thanh toán tiền công cho chú xong, chị Oanh hết sạch tiền. Người chị còn yếu, dọn dẹp phòng mới được một lúc thì đuối quá phải nằm bẹp dí trên giường. Vừa mệt, vừa đói, ánh mắt chị vô tình liếc qua con lợn nhựa của bé Ong. Hồi xưa thi thoảng cậu Hoan qua chơi, cậu cho nó tiền nó đều nhét lợn tiết kiệm. Hiện tại chưa bán được đồ hiệu nên chị Oanh phải xin Ong móc tiền trong con lợn ra để hai mẹ con có tiền sinh hoạt. Nhìn gương mặt tiu nghỉu của bé, chị thấy có lỗi với con khủng khiếp. Ong chỉ buồn chút xíu thôi, thấy mẹ kêu đói bụng nó vẫn đồng ý móc ra tờ hai trăm ngàn rồi vội vã chạy ra chợ mua đồ ăn.

Mười lăm phút sau, nom con bé nhỏ xíu một tay xách túi đựng hai suất cơm, một tay xách âu canh hớt hải chạy về với mẹ, chị nghẹn ngào không sao tả xiết. Ong đặt suất cơm của nó lên bàn rồi mở suất cơm của chị và âu canh ra, ngoan ngoãn xúc cho chị ăn trước. Cơm giá rẻ, một suất có hai miếng thịt kho, một ít rau luộc, canh thì loãng thệch mà sao chị ăn vẫn thấy ngon lạ. Chị rất muốn nói với bé lời cảm ơn. Cảm ơn con vì đã không khinh thường mẹ. Cảm ơn con vì đã không giận mẹ. Cảm ơn con vì cho dù mẹ xấu xa, sạt nghiệp, con vẫn ở bên mẹ. Sinh ra trong nghèo hèn, gia cảnh túng thiếu, mẹ đã từng nghĩ số phận mình hẩm hiu biết bao. Nhưng đến hôm nay mẹ mới biết, mẹ vẫn còn rất may mắn, bởi vì, dù thế nào đi chăng nữa mẹ vẫn còn có con. Con chính là món quà tuyệt vời nhất mà tạo hoá đã ban tặng cho mẹ! Mẹ ước mẹ có thể thủ thỉ với con những lời này, nhưng cứ nhìn con gái bé nhỏ của mẹ, lòng mẹ lại trĩu nặng. Mẹ thấy hổ thẹn, sống mũi mẹ cay xè, tim mẹ đau buốt, mẹ chẳng thể nói gì cả, chỉ biết nhìn con và chảy nước mắt thôi!

Trước/42Sau

Theo Dõi Bình Luận