Saved Font

Trước/225Sau

Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Quyển 3 - Chương 203: Trở Về Thanh Vân Đạo Tông, Gặp Tô Trường Ngự!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lúc này.

Bên trong Nhất Tuyến Thiên.

Diệp Bình đã khôi phục hình dáng cũ, quay về Nhất Tuyến Thiên.

Lần này thu hoạch không ít, chỉ tốn một ngàn linh thạch hạ phẩm đã mua được ba món đồ.

Lời thì chưa chắc, nhưng nhất định là không lỗ.

Diệp Bình định trở về mới nghiên cứu ba món đồ mình mua được, còn bây giờ, hắn phải rời khỏi Ngụy quốc.

Hắn muốn về sớm một chút.

"Sư phụ."

Lý Ngọc đã chờ sẵn ngoài cửa Nhất Tuyến Thiên, thấy Diệp Bình xuất hiện, vội kích động chạy tới.

"Sư phụ, người sáng tác ra áng văn tuyệt thế hôm đó là ngài phải không?"

Lý Ngọc siết chặt nắm tay, hắn là Tấn quốc Thái tử, Diệp Bình thi đấu xuất sắc trong thi đấu mười nước, bảo hắn làm sao không vui cho được!

Nhất là Diệp Bình còn vô cùng xuất chúng, càng thi càng nổi bật, càng thi càng làm người ta chấn động.

Bây giờ còn viết ra được áng văn tuyệt thế, làm Lý Ngọc vui muốn khóc luôn.

Diệp Bình là nhân sĩ Tấn quốc, hắn là Thái tử Tấn quốc, đương nhiên lần này Tấn quốc sẽ trở nên nổi tiếng, đến lúc đó Đại Hạ vương triều nhất định sẽ càng thêm nâng đỡ Tấn quốc.

Hắn cũng sắp lên ngôi rồi, hắn vừa lên ngôi, thứ hạng của Tấn quốc cũng tăng lên, đây quả thực là vinh dự to lớn, tới lúc đó mình chẳng phải là thành minh quân Tấn quốc hay sao?

Vả lại, Diệp Bình là sư phụ của mình, uy danh Diệp Bình càng lớn, danh tiếng của hắn cũng sẽ càng tăng lên theo, nghĩ đến đây, Lý Ngọc không nhịn được mừng rỡ.

"Đừng có nghĩ nhiều, văn chương dù có tốt hơn nữa, cũng chẳng liên quan gì với ngươi."

Nhưng Diệp Bình liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của Lý Ngọc.

Hắn không muốn Lý Ngọc trở thành một quân chủ chỉ biết dựa vào người khác, hắn muốn Lý Ngọc có thể tự dựa vào mình, ngồi vững vàng ở ngôi vị quốc vương.

Lý Ngọc cười xòa, hỏi sang chuyện khác.

"Sư phụ, bây giờ thi đấu mười nước kết thúc rồi, ngài định làm gì tiếp theo?"

Hắn tò mò hỏi.

Loading...

"Vi sư định trở về tông môn, học tập cho giỏi."

Diệp Bình trả lời, hắn muốn đi về, rất là muốn, nhanh nhanh trở về tông môn tốt biết bao.

Các sư huynh sư tỷ trong tông môn, ai cũng là nhân tài, vừa nói chuyện dễ nghe, lại vừa có thể học được này nọ, còn ngơ ngốc ở đây, chỉ tổ làm lãng phí thời gian.

"Sư phụ, thực lực của ngài mạnh như vậy rồi, còn cần trở về tông môn nữa sao? Nghe có hơi..."

Lý Ngọc có hơi thất vọng.

Nói thật, hắn là muốn Diệp Bình đi Thập Quốc học phủ, quyền đánh thiên tài mười nước, chân đạp thiên kiêu Đại Hạ, như vậy mới đã.

Chứ còn đi về tông môn, có hơi lãng phí.

"Lý Ngọc, phải nhớ kĩ, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn, thực lực của vi sư nhìn thì rất mạnh, nhưng thực ra ở trong thiên địa này, còn có rất nhiều người mạnh hơn vi sư."

"Cũng giống như ở trong ảo cảnh lần này, nếu đây không phải là khảo hạch ảo cảnh thì sao? Bên ngoài lúc nào cũng đầy nguy hiểm, chỉ không ngừng tăng thực lực của mình lên, đó mới là vương đạo."

Diệp Bình nói rất thật lòng.

Lý Ngọc đã nghe câu này nhiều lần lắm rồi, đến mức đã miễn dịch với nó. Tính tình của hắn khác với Diệp Bình, vẫn còn như con nít, nên không thể nào hiểu được.

"Diệp sư huynh, ngài thật sự không muốn đi Thập Quốc học phủ?"

Ngay lúc này.

Hoàng Phủ Thiên Long xuất hiện, hắn cảm ứng được Diệp Bình tới, nên vội đi ra Nhất Tuyến Thiên, thấy Diệp Bình thì chắp tay chào, sau đó nghiêm túc hỏi.

"Ừ, không đi."

Thấy Hoàng Phủ Thiên Long, Diệp Bình gật đầu chào lại rồi trả lời.

"Diệp sư huynh, nếu không đi Thập Quốc học phủ, thì không thể vào Đại Hạ học cung được, cơ hội như vậy, chính là ngàn năm một thuở, ngài thật sự không đi sao?"

"Có lẽ, Thập Quốc học phủ đúng là không dạy được ngài cái gì cả, nhưng Đại Hạ học cung, nhất định sẽ vượt qua sự tưởng tượng của ngài."

Hoàng Phủ Thiên Long rất nghiêm túc.

Hắn biết, Diệp Bình coi thường Thập Quốc học phủ, thật ra Hoàng Phủ Thiên Long cũng coi thường Thập Quốc học phủ.

Nhưng Hoàng Phủ Thiên Long biết, Đại Hạ học cung mới là mục tiêu thật sự của tu sĩ bọn họ.

Ở Đại Hạ học cung, không chỉ có thể học được thần thông chí cao vô thượng, mà cái chính là sẽ được mở mang tầm mắt.

Chuyện mở mang tầm mắt này, ở tông môn không thể nào luyện được.

"Đúng đó, sư phụ, dù ngài không thích Thập Quốc học phủ, nhưng Đại Hạ học cung thật sự khác mà. Nghe nói học sinh tu vi kém nhất của Đại Hạ học cung cũng có thể càn quét mười nước đó."

"Đó mới thực sự là thiên kiêu tới địa phương, nếu ngài đi Thập Quốc học phủ, chắc chẳng mất bao lâu, là sẽ được đi Đại Hạ học cung."

Lý Ngọc cũng lên tiếng khuyên Diệp Bình đi Thập Quốc học phủ, vì vào Thập Quốc học phủ là con đường tắt duy nhất để đi lên Đại Hạ học cung.

Nếu Diệp Bình bỏ qua, cũng đồng nghĩa sẽ bỏ qua việc vào Đại Hạ học cung, lần tuyển sinh kế tiếp không biết phải chờ thêm bao lâu nữa.

"Vi sư biết, Đại Hạ học cung chí cao vô thượng, là thánh địa của tu sĩ Đại Hạ vương triều, nhưng mà ta cũng biết, với thực lực của ta hiện giờ, dù ta có tới Đại Hạ học cung, cũng không bằng một cái đuôi phượng nữa."

"Tâm ý ta đã quyết, không cần khuyên nữa."

Diệp Bình trả lời rất nghiêm túc.

Không đi là không đi.

Diệp Bình chưa từng thay đổi suy nghĩ này.

Nét mặt hai người kia đầy tiếc nuối.

Nhưng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Hoàng Phủ đạo hữu, lời ngươi sai rồi, Thập Quốc học phủ không phải là con đường tắt duy nhất thông tới Đại Hạ học cung, thật ra nếu thật sự là tuyệt thế thiên kiêu, Đại Hạ học cung cũng sẽ phá lệ thu nhận."

"Diệp sư huynh sáng tác ra một áng văn tuyệt thế, đã có khả năng tiến vào Đại Hạ học cung rồi, chắc không bao lâu nữa, sẽ có người tới mời Diệp sư huynh đi Đại Hạ học cung thôi."

Giọng nói vang lên.

Là tiếng của Trần Hồng Phi.

Sau khảo hạch ảo cảnh, Trần Hồng Phi cũng đã nói lời xin lỗi Diệp Bình trong buổi thịnh yến.

Tuy hai người không thể trở thành bạn tốt, nhưng cũng đã giải quyết xong hiềm khích trước kia, vả lại thật ra đấy cũng chỉ là chút cãi nhau vớ vẩn, không phải là thâm cừu đại hận gì.

Trần Hồng Phi như một người biết tuốt, vừa xuất hiện là nói ra một bí mật chẳng ai hay.

"Thật sự?"

Hoàng Phủ Thiên Long có chút kinh ngạc, hắn chưa nghe quy định này bao giờ.

Trần Hồng Phi chưa kịp trả lời, đã có thêm mấy bóng người xuất hiện.

"Trần huynh nói đúng lắm. Nếu quả thật là thiên kiêu đương thời, Đại Hạ học cung sẽ phá lệ thu nhận, Diệp sư huynh sáng tác ra áng văn tuyệt thế, hoàn toàn có thể vào Đại Hạ học cung."

"Đúng thế, chắc là tối hôm nay, người của Đại Hạ học cung sẽ tới tìm Diệp Bình, đặc cách chiêu sinh Diệp huynh vào, sư đệ ở đây chúc mừng Diệp sư huynh trước nhé."

Nam Cung Tinh và Trương Nhẫn xuất hiện, hình như hai người cũng có biết chuyện này, nói thêm vào.

Hoàng Phủ Thiên Long với Lý Ngọc nghe vậy, thở phào.

"Chư vị khách khí rồi. Thật ra dù Đại Hạ học cung có nhận hay không, ta cũng sẽ về tông môn, biển học là không bờ bến, học vô chỉ cảnh, ta tu hành còn thấp, còn cần phải trui luyện nhiều hơn."

Diệp Bình đáp. Hắn biết mọi người là mừng thật lòng cho mình, nhưng hắn cũng biết, mình mới tu hành chưa tới nửa năm, mà đã đi Đại Hạ học cung.

Thì đúng là có hơi quá nhanh, nên hắn muốn nghỉ ngơi một chút, để cho mình bình thản lại, cũng tránh cho căn cơ bất ổn, ảnh hưởng tới bản thân, đó mới là phiền toái thật sự.

Mọi người nghe vậy, đều im lặng.

Nam Cung Tinh không khỏi cảm khái.

"Diệp sư huynh, ngài thật không hổ là thiên kiêu tuyệt thế, nếu đổi thành người khác, hẳn không ai kháng cự nổi lời mời của Đại Hạ học cung, nhưng Diệp sư huynh lại luôn nhìn thấy rõ bản thân mình, sự sáng suốt này, bọn ta quả thật là phải học tập ngài."

Nam Cung Tinh nói.

Mọi người đều gật đầu.

"Chư vị quá khen, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ ngày mai ta sẽ lên đường rời đi, hôm nay mời chư vị uống rượu một bữa, coi như là chúc mừng chư vị gia nhập Thập Quốc học phủ trước."

Diệp Bình mở miệng.

Lần này, hắn chủ động thết đãi, ở trong Nhất Tuyến Thiên.

Dù gì ngày mai sẽ đi rồi, cũng không muốn không từ mà biệt.

"Ngày mai phải đi rồi?"

Mọi người có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì nhiều.

Vì bọn họ nhìn ra được, lần này Diệp Bình tâm ý đã quyết, không cần phải khuyên nữa.

Ngày hôm đó.

Diệp Bình bày thịnh yến, mời học sinh mười nước.

Cũng quen biết được không ít người.

Mãi đến tận khuya.

Thịnh yến kết thúc, Diệp Bình một mình rời đi, Lý Ngọc vốn muốn đi với Diệp Bình, nhưng Thập Quốc học phủ chưa phát phần thưởng, Diệp Bình bảo Lý Ngọc ở lại nhận thưởng dùm, rồi tới tông môn tìm hắn.

Trước khi Diệp Bình rời đi, trưởng lão của Thập Quốc học phủ cũng tới.

Vẫn là để khuyên Diệp Bình, nói rất nhiều, hai người nói chuyện với nhau tới mấy canh giờ.

Cuối cùng Diệp Bình vẫn từ chối lời mời của Thập Quốc học phủ, quyết định rời đi.

Thập Quốc học phủ cũng tôn trọng lựa chọn của hắn.

Nhưng Thập Quốc học phủ cũng hứa với Diệp Bình, chỉ cần Diệp Bình đồng ý tới Thập Quốc học phủ, Thập Quốc học phủ sẽ luôn mở rộng cánh cửa đón hắn.

Đến giờ Dần, Diệp Bình bước lên truyền tống trận, trở về Tấn quốc.

Một khắc sau.

Quốc đô Tấn quốc.

Bên trong truyền tống trận.

Diệp Bình mở mắt.

Đi ra khỏi truyền tống trận.

Một bóng người cực kỳ chói mắt mà vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.

Là...

Đại sư huynh.

Tô Trường Ngự.

Trước/225Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đô Thị: Tu Tiên Mười Năm, Xuống Núi Tức Vô Địch