Saved Font

Trước/81Sau

Chạm Đuôi

Chương 7: Chặn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Lý Dương Kiêu lặng lẽ rơi nước mắt, khiến Trì Minh Nghiêu cảm thấy có chút đáng thương nên mở miệng an ủi: "Diễn không được phim thì làm việc khác thôi, làm diễn viên cũng đâu có hào nhoáng như vẻ bề ngoài. Ðụng phải hạng người biếи ŧɦái như Trần Thụy, cậu không phải sẽ bị hắn chơi đến chết ư?"

Lý Dương Kiêu vẫn không lên tiếng, chỉ quay mặt hướng ra cửa sổ, tựa hồ không muốn một người xa lạ nhìn thấy mình khóc.

Cậu nhớ tới thời điểm mình học cấp 3, bởi vì cố chấp theo đuổi con đường nghệ thuật, tất cả các giáo viên đều thay phiên tới tìm cậu nói chuyện, khuyên cậu nên thực tế một chút; nhớ tới vì làm diễn viên, cậu đã nháo một trận với cha mẹ, vay tiền đi nơi khác tham gia bài thi nghệ thuật, cho đến nay quan hệ cha con cậu cũng chưa từng hòa hoãn; lại nghĩ tới lúc vừa mới vào đại học, một giáo viên sắp về hưu đã khen cậu là một hạt giống tốt.

Những ký ức tưởng chừng như đã xa, giờ phút này lại hiện lên rõ ràng. Cậu cũng không ngờ chính mình lại nhớ rõ đến vậy.

Rất nhiều người cũng từng mơ ước trở thành diễn viên, nhưng có được mấy người thực hiện được điều đó? Lý Dương Kiêu vốn tưởng rằng chính mình sẽ là một trong số những người thực hiện được giấc mơ đó, lại không ngờ rằng ước mơ này đã bị người khác lặng lẽ bóp chết từ nửa năm trước, mà cậu lại ngốc đến mức hoàn toàn không biết gì cả.

Vốn dĩ, cậu cho rằng mình đã ở rất gần giấc mơ này rồi.

Cậu cho rằng chính mình sẽ gặp may mắn, chỉ cần chờ đợi mà thôi. Nhưng mà giờ khắc này cậu mới hiểu được, mọi sự chờ đợi trước đó đều vô ích.

Lý Dương Kiêu bi thương quá lớn, dường như đem cảm xúc này lây sang cả Trì Minh Nghiêu.

Trì Minh Nghiêu khẽ thở dài, lại nhìn thoáng qua Lý Dương Kiêu: Sao lại khóc thành dáng vẻ này rồi, giống như tất cả bi thương đều theo nước mắt ào ào tuôn ra, loại lặng lẽ rơi lệ này so với gào khóc đến khàn cả giọng, dường như càng ẩn chứa nhiều tuyệt vọng.

Trì Minh Nghiêu lấy vài tờ giấy mềm đưa cho Lý Dương Kiêu, Lý Dương Kiêu không tiếp, Trì Minh Nghiêu liền đem giấy đặt lên đùi cậu, sau đó mở miệng nói: "Nghĩ thoáng chút, làm ngành khác cũng tốt lắm. Cậu nếu thật sự tìm không được việc khác để làm, tôi có thể kêu người sắp xếp công việc cho cậu."

Lý Dương Kiêu cười một chút, mang theo ý vị cười nhạo, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Anh thì hiểu cái gì."

Trì Minh Nghiêu có lòng an ủi, lại không ngờ bị làm cho nghẹn một phát, nhịn không được mà trào phúng: "Sao? Diễn viên là ước mơ của cậu ư?"

Lý Dương Kiêu không nói chuyện, dường như không có tâm tình phản ứng anh.

Ðến nơi, Trì Minh Nghiêu tấp xe vào lề đường, dừng lại, anh cảm thấy hối hận vì câu mình vừa nói: Cậu ấy đã đau lòng đến vậy, mà mình còn so đo với cậu ấy nữa. Ðúng thật là!

Hơn nữa, câu nói kia của anh rất có thể chọc tới chỗ đau của Lý Dương Kiêu, có chút không chấp nhận được.

Trì Minh Nghiêu cảm thấy chính mình có hơi hỗn đản, anh định nói với Lý Dương Kiêu "đừng khóc nữa, chờ tôi giúp cậu nhìn xem có tài nguyên nào thích hợp hay không". Vừa định mở miệng, Lý Dương Kiêu đã nói trước, là mắt nhìn phía trước mà nói: "Trì Minh Nghiêu, anh đã từng nghe qua câu này chưa?"

"Cái gì?" Trì Minh Nghiêu ngẩn ra một chút.

"Khác với thiếu gia các anh, mỗi việc sống thôi thì chúng tôi cũng phải cố gắng hết mình rồi" Lý Dương Kiêu ngữ khí thực bình tĩnh, không mang theo một chút nức nở nào, nói xong câu này, cậu đẩy cửa ra, xuống xe, cũng không liếc nhìn Trì Minh Nghiêu lấy một cái.

Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu đi vòng qua trước xe mình, thấp giọng: "Mẹ kiếp."

Lý Dương Kiêu sau khi về đến nhà, ngửa mặt nằm vật xuống giường, nhìn giấy ghi chú dán tràn đầy một vách tường, trên mặt giấy tràn ngập lời kịch, tất cả đều là chữ viết tay của cậu --- mỗi ngày đều dậy sớm luyện lời kịch, cái này đã thành thói quen kiên trì rất nhiều nãm.

Mà hiện giờ cậu đang rất tuyệt vọng và hoang mang, không biết bước tiếp theo nên đi phương hướng nào. Cậu kéo qua gối đầu, đem cả khuôn mặt vùi vào gối.

Nếu không thể đóng phim, thì cậu có thể làm gì đây?

Trì Minh Nghiêu đã nói rõ ràng, bị Trần Thụy phong sát đồng nghĩa với việc cậu vĩnh viễn không tiến vào được làng giải trí chính thống. Một bộ phim nếu muốn ra rạp chiếu, còn cần sự tham gia của nhiều loại vốn đầu tư, mà Trần Thụy lại là nhà đầu tư có máu mặt. Lý Dương Kiêu hiểu rõ, đắc tội Trần Thụy, con đường diễn xuất của cậu đã tận rồi.

Ðương nhiên, cũng có thể giống như lúc trước, tham gia mấy bộ phim nghiệp dư nhạt nhẽo, làm người mẫu ảnh cho bìa ngoài lề, ít nhất cũng có thể duy trì được cuộc sống, nhưng hiện tại cậu một chút hi vọng đều không có, làm mấy việc đó có ý nghĩa gì đâu? Nếu không làm được việc mình muốn làm, vậy sống có ý nghĩa gì? Chỉ là vì duy trì sinh kế mà sống, vì tồn tại mà sống thôi sao? Một cuộc sống dài như vậy có phải quá nhàm chán hay không?

Lý Dương Kiêu đã một tuần không ngoài, mỗi ngày ngồi ở nhà miên man suy nghĩ, gần như sắp biến mình thành nhà triết học đến nơi rồi.

Ngày nọ, vừa ăn cơm hộp xong, Lý Dương Kiêu lại bắt đầu nhìn hộp cơm tự hỏi nhân sinh, Từ Diễm gọi điện thoại tới, hỏi Trì Minh Nghiêu có giới thiệu tài nguyên cho cậu hay không.

Lý Dương Kiêu đối với di động nói: "Yên tâm đi, Trì thiếu rất nghiêm túc, nói sẽ giúp tôi lưu ý một chút, rất nhanh sẽ liên hệ với tôi."

Từ Diễm nói: "Có tin tức nhớ phải báo cho tôi đấy."

Lý Dương Kiêu đáp ứng, Từ Diễm lại nói: "Chờ khi chính thức đóng phim, tôi sẽ tới thăm ban, Dương Kiêu, đến lúc đó việc làm ăn của tôi đều phải nhờ vào cậu đấy."

Bởi vì một câu này, Lý Dương Kiêu đột nhiên thông suốt, cậu bỗng hiểu vì sao Từ Diễm luôn nhiệt tình muốn giới thiệu tài nguyên cho cậu: thì ra không phải vì tình cảm của bạn học cũ, chẳng qua là một cuộc giao dịch mà thôi.

Tài nguyên cùng giao dịch này, so với lần trước cùng Trần Thụy cũng chẳng sạch sẽ hơn là mấy.

Lý Dương Kiêu trong lòng lạnh đi một chút, nhưng vẫn cười nói: "Tất nhiên rồi, cậu cứ yên tâm."

Sau khi cúp điện thoại, Lý Dương Kiêu lập tức chặn tất cả các phương thức liên lạc của Từ Diễm.

Suy nghĩ một chút, lại tìm WeChat của Trì Minh Nghiêu WeChat, chặn luôn.

Nếu đã không vào được giới giải trí, vậy mấy người cứ tự chơi với nhau đi, không liên quan đến cậu.

Nếu giấc mơ làm diễn viên đã tan biến rồi, từ giờ cũng nên sống đàng hoàng một chút.

Lý Dương Kiêu cảm thấy: Từ nay về sau không cần xem sắc mặt người khác mà sống nữa, cậu hiện tại muốn sống thoải mái hơn một chút.

Ðể nói lời tạm biệt hoàn toàn với quá khứ, Lý Dương Kiêu lật tất cả những bộ phim cậu đã đóng và xem lại chúng một lần.

Sau đó cậu đã hoạch định một con đường khác cho mình, một con đường hoàn toàn khác trước đây, một con đường mà cậu chưa từng nghĩ tới.

Nếu đã không làm được diễn viên, cậu cũng không tính toán sống quá nhạt nhẽo nhàm chán, cậu sẽ làm điều gì đó thật đặc biệt.

Buổi trưa cùng ngày, Trì Minh Nghiêu cùng anh trai Trì Minh Khải hiếm khi có cơ hội cùng nhau ăn bữa cơm, cùng ăn cơm với họ còn có một đạo diễn mới có chút tiếng tăm từ năm ngoái, tới tìm Trì Minh Khải nói chuyện đầu tư phim truyền hình.

Cơm ăn đến một nửa, Trì Minh Khải bị một cuộc điện thoại gọi đi, có thể thấy được anh ta rõ ràng không quá cảm thấy hứng thú đối với bộ phim truyền hình này.

Ðạo diễn tên Từ Tuấn đứng lên, nhìn bóng lưng Trì Minh Khải, đưa tay muốn nói với điều gì đó, nhưng Trì Minh Khải rất nhanh mà bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

"Haizz, anh cậu không muốn đầu tư cái hạng mục này." Từ đạo diễn ủ rũ cụp đuôi mà ngồi xuống, "Năm ngoái phim truyền hình không đạt được ratings như mong đợi".

"Năm nay vẫn muốn làm điện ảnh nữa?" Trì Minh Nghiêu nói.

"Ðúng vậy, còn có lần này diễn viên chính cũng không nhất định có thể gánh được ratings, anh cậu không muốn mạo hiểm."

"Ai vậy?" Trì Minh Nghiêu thuận miệng hỏi.

"Ngụy Lâm Lâm cùng Từ Cảnh Diệp."

"Ðều là mới nổi hai năm gần đây, đúng không? Nhân khí có chút không vững."

Từ đạo diễn thở dài: "Aizz, đúng vậy, vốn dĩ Trương Hi diễn nam thứ, kết quả hai ngày trước người đại diện của cậu ta gọi điện thoại, nói nhân vật này yếu tố tiêu cực quá nhiều, sợ diễn xong sẽ ảnh hưởng không tốt đến hình tượng của cậu ta, liền đẩy đi, hai ngày nay phải tuyển lại diễn viên."

Trì Minh Nghiêu trong đầu bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt Lý Dương Kiêu, là hình ảnh cậu im lặng mà rơi lệ.

Ngày đó sau khi đưa Lý Dương Kiêu về nhà, trong đầu Trì Minh Nghiêu thường xuyên xuất hiện hình ảnh này. Mỗi lần anh ngồi trong chiếc xe lái lần đó, sẽ đột nhiên nhớ tới Lý Dương Kiêu, sau đó không rõ vì sao mà cảm thấy có chút hụt hẫng.

Mấy ngày sau, anh thật sự chịu không nổi, liền thay đổi chiếc xe khác, kết quả là vẫn sẽ nhớ tới Lý Dương Kiêu.

Thật không dễ chịu khi chứng kiến khoảnh khắc giấc mơ tan vỡ, ai mà chẳng có giấc mộng đẹp?

Vì thế, ở thời điểm Trì Minh Nghiêu chính mình không ý thức được, bản thân đã hỏi một câu: "Có yêu cầu gì về diễn viên không?"

"Trẻ tuổi, đẹp trai là được, hiện tại khán giả đều xem mặt cả mà." Từ đạo diễn nói.

"Tôi có một người bạn", Trì Minh Nghiêu nói,"Rất phù hợp điều kiện, chỉ là không được nổi tiếng cho lắm."

"Ðây cũng không phải vấn đề to tát, chỉ là nam thứ thôi, không trông cậy vào việc gánh ratings. Trì thiếu có ảnh chụp của cậu ấy không? Cho tôi nhìn thử."

"Không có, để tôi tìm trong bài đăng trên trang cá nhân của cậu ấy xem." Trì Minh Nghiêu tìm WeChat của Lý Dương Kiêu, nhấp vào.

Lý Dương Kiêu đã không đăng bất kỳ thông tin cập nhật mới nào kể từ đêm giao thừa. Gần đây nhất là một bức ảnh hài hước được đăng vào đêm giao thừa, cậu bày ra bộ dạng mắt lác.

Trì Minh Nghiêu lướt xuống dưới, muốn tìm một bức ảnh bình thường, nhưng sau khi lướt xuống mấy tấm nữa, anh liền mất kiên nhẫn: Ðiên hở, sao toàn chụp kiểu mắt lác thế? Bộ thiểu năng trí tuệ sao?! Trì Minh Nghiêu ở trong lòng mắng.

Lại lướt xem mấy ảnh nữa, mới tìm được một tấm tự sướng một cách bình thường, là bức ảnh ngày đó Tào Diệp cho anh xem. Nghĩ đến lúc trước Trần Thụy chắc cũng vất vả lắm mới mò được bức ảnh này.

Trì Minh Nghiêu đem điện thoại đưa cho Từ đạo diễn xem: "Người này, được không?"

"Này này, này không phải là Dương....Dương....."

"Lý Dương Kiêu?" Trì Minh Nghiêu giúp hắn nói nốt.

"Ðúng đúng đúng! Nhưng không phải anh Thụy lúc trước đã nói không được phép mời diễn viên này sao?"

"Phạm vi thông báo cũng đủ rộng ha? Anh cũng nghe nói?" Trì Minh Nghiêu có chút cạn lời.

"Lúc ấy tin nhắn gửi cho tất cả các nhóm, tôi ở trong vài nhóm, đều nhận được tin nhắn này, Trì thiếu, này có thể sử dụng sao?" Từ đạo diễn nhìn ảnh chụp, lại ngẩng đầu nhìn Trì Minh Nghiêu.

"Không sao, anh cứ xem người trước đi, nếu ổn thì dùng luôn, xảy ra vấn đề gì thì nói với tôi."

"Vậy được, hay là Trì thiếu nói cậu ấy gửi tác phẩm lúc trước cho tôi đi? Tôi nhìn xem diễn thế nào."

"Tôi nói với cậu ấy một tiếng." Trì Minh Nghiêu lấy lại di động, thoát khỏi vòng kết bạn, gửi tin nhắn cho Lý Dương Kiêu: "Cậu có tác phẩm nào chưa?"

Vừa gửi xong, trên màn hình biểu hiện ra một dòng thông báo của hệ thống: Tin nhắn đã gửi đi, nhưng bị đối phương từ chối nhận.

Ơ không đúng, vừa rồi còn vào được trang cá nhân mà? Hệ thống có vấn đề à? Trì Minh Nghiêu đóng ứng dụng, vào lại WeChat lần nữa, gửi lại tin nhắn nhưng kết quả vẫn vậy.

Trì Minh Nghiêu cảm thấy có chút kỳ quái, một lần nữa nhấp vào trang cá nhân của Lý Dương Kiêu---sau đó phát hiện mình không thể nhìn thấy bất cứ ảnh chụp nào.

Lý Dương Kiêu thế mà dám chặn anh?!

Trì Minh Nghiêu cơ hồ muốn quăng di động đi: vừa rồi, chưa đến một phút trước, Trì Minh Nghiêu anh đây đại từ đại bi, có lòng tốt kéo tài nguyên cho Lý Dương Kiêu, vậy mà trong lúc đó Lý Dương Kiêu chặn anh?!

Trước/81Sau

Theo Dõi Bình Luận