Saved Font

Trước/51Sau

Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 21

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Khụ khụ—”

Lý Thiên Dương cực kỳ giận dữ, tức đến nỗi ho sù sụ.

Châu Mỹ Ngọc vội vàng đi tới vuốt lưng của Lý Thiên Dương: “Ông cẩn thận một chút, mới vừa khỏi xong, không chịu nổi tức giận.”

Châu Mỹ Ngọc biết tính khí của Lý Thiên Dương, chuyện đã tin thì chín trâu cũng không kéo lại được, vì vậy trước tiên dùng kế hoãn binh.

“Thiên Dương, Tiểu Nhất ấy, chắc chắn sẽ quay lại, nhưng chuyện quan trọng bây giờ là buổi đấu thầu chiều này, ông nghĩ ra sẽ phải sao chưa?”

Lời này nói đến trọng điểm, nhất thời, những người khác của nhà họ Lý đều đồng loạt nhìn sang Lý Thiên Dương.

Biết rõ đây là tránh nặng tìm nhẹ, nhưng buổi đấu thầu quả thật là chuyện cấp bách hiện nay của nhà họ Lý.

Vì vậy, Lý Thiên Dương chỉ có thể đanh mặt hừ một tiếng: “Bộ dạng này của tôi là không đi được rồi, như vậy đi, Mỹ Ngọc, bà dẫn Mộng Đình cùng đi.”

“Một mặt bà là tổng giám thiết kế của công ty chúng ta, vốn là phải đi, một mặt khác Mộng Đình cũng phải tìm công việc, vừa hay dẫn con bé đi mở mang.”

Sau khi mua tòa nhà Quốc Tế, Vương Nhất không nói gì nữa, nhắm mắt dưỡng thần, Lãnh Nhan cũng chuyên tâm lái xe.

Chiếc Rolls Royce màu đen đang chạy trên con đường đông đúc, những phương tiên xung quanh đều vô tình hay hữu ý mà tránh ra, nhường đường cho nó.

Lúc này, sự trầm mặc trong xe bị một tiếng rên phá vỡ.

“Tôi đây là đang ở đâu…” Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Kim Thành Phong từ từ tỉnh lại, lắc cái đầu có hơi choáng.

“Vương, Vương Nhất? Là anh!”

Rất nhanh thì anh ta phát hiện Vương Nhất ngắm mắt ngồi ở bên cạnh anh ta, anh ta bị dọa mất hết hồn vía.

Vương Nhất mở mắt ra, lạnh nhạt liếc nhìn anh ta: “Tỉnh rồi sao?”

“Vương Nhất, anh muốn như thế nào? Động vào tôi, nhà họ Kim sẽ không tha cho anh.”

Kim Thành Phong nhìn Vương Nhất như gặp phải kẻ địch mạnh, trán toát mồ hôi.

“Động vào cậu sao? Cậu cảm thấy cậu đủ tư cách sao?”

Nghe vậy, Vương Nhất mỉm cười.

“Tôi nói rồi, mục tiêu của tôi chỉ có Kim Thúy Như, cậu chỉ là một tiểu tốt không quan trọng, tôi không có rảnh đối phó với cậu.”

Lời này khá tổn thương người, nhưng Kim Thành Phong vẫn thở phào.

Mặc kệ như thế nào, cái mạng nhỏ của mình giữ được rồi.

Có điều, anh ta vẫn lắp bắp hỏi: “Ông, ông nội Vương, nếu anh đã khinh thường động vào tôi, tại sao không thả tôi đi?”

Đôi mắt sâu thẳm đó của Vương Nhất nhìn qua, chỉ một ánh mắt này đã khiến Kim Thành Phong trở lên căng thẳng.

Trước/51Sau

Theo Dõi Bình Luận