Saved Font

Trước/120Sau

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 67

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từ trong căn phòng bị khóa trái, âm thanh của Lý Mỹ Kỳ vang vọng ra bên ngoài. Đồng thời, giọng nói tràn đầy tức giận của Trần Đức Minh cũng vang lên.

“Con khốn, mày dám cắn tao?!”

Lúc này, trên lỗ tai trái của Trần Đức Minh lộ ra vết răng cắn vô cùng rõ ràng. Hơn nữa, vết thương từ trên lỗ tai không ngừng nhỏ xuống máu tươi. Trần Đức Minh phải đưa một tay lên che đậy, vết máu mới không có chảy xuống vạt áo. Thế nhưng, trạng thái của Trần Đức Minh hiện tại vô cùng tồi tệ.

Vừa rồi, hắn còn đang muốn hăm dọa để cho Lý Mỹ Kỳ hoảng sợ, sau đó thuận theo ý mình mà làm việc. Nhưng Trần Đức Minh lại không nghĩ đến, sau khi tỉnh lại, vừa đối mặt với mình thì Lý Mỹ Kỳ đã hét to lên một tiếng. Sau đó nhân lúc hắn không kịp phòng bị, trực tiếp đeo lỗ tai của hắn cắn mạnh.

Advertisement

Nếu như không phải hắn phản ứng kịp thời, thì lúc này một bên lỗ tai đã bị Lý Mỹ Kỳ cắn đứt. Chính vì thế, trong lòng của Trần Đức Minh cực kỳ phẫn nộ, chỉ muốn đem Lý Mỹ Kỳ đánh chết.

“Anh muốn làm gì? Anh mau thả tôi ra! Nếu không, lát nữa anh họ của tôi xuất hiện, anh ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!”

Nhìn thấy khuôn mặt đã bắt đầu trở nên vặn vẹo của Trần Đức Minh càng lúc càng tiến gần về phía mình, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ không khỏi trở nên hoảng sợ. Nhưng nghĩ đến, trước lúc bị đám tay chân của Trần Đức Minh bắt đi, cô đã kịp thời gửi một phần tin nhắn đến cho Tô Hỷ Lai, trong lòng của Lý Mỹ Kỳ lại bắt đầu lóe lên hy vọng.

Cũng không biết từ khi nào, mỗi lần gặp phải nguy hiểm, chỉ cần có Tô Hỷ Lai xuất hiện, Lý Mỹ Kỳ luôn cảm thấy mình nhất định sẽ có thể vượt qua.

Rầm!

Advertisement

Ngay khi bàn tay ác độc của Trần Đức Minh dự định vươn ra, đem cổ họng của Lý Mỹ Kỳ bóp chặt. Phía bên ngoài kho hàng, đột nhiên vang lên một tiếng động mạnh.

Sau đó, từ bên ngoài bắt đầu vang lên những tiếng thét thất thanh.

“Người điên, chạy mau!”

“Mẹ kiếp, chiếc xe điên này từ đâu xông vào đây?!”

Một chiếc xe Audi màu đen, với phần đầu đã bị móp méo bởi một cú va chạm mạnh, vẫn không ngừng lao thẳng về phía kho hàng bị bỏ trống, dọa cho mấy tên thanh niên đang đứng ở bên ngoài vô cùng kinh hoảng, liên tục chạy trốn.

“Mẹ nó, tụi mày sợ cái gì? Mau đem đồ ra ngăn lại. Tao muốn nhìn xem, chiếc xe này có thể chạy được bao lâu!”

Lúc này, Trần Hổ từ một chỗ ẩn nấp nhảy xổ ra, trên tay còn cầm theo một thanh mã tấu, hướng về phía mấy tên thanh niên đang chạy loạn, hô lên.

Nhất thời, mấy gã thanh niên cũng trầm tĩnh lại, lật đật chạy đi lấy đồ đạc, dự định đem người trên chiếc xe Audi kia ngăn cản. Thế nhưng, bọn chúng vừa mới tản đi, một thân hình nóng bỏng, bị bó chặt trong một lớp áo khoác màu đen, từ trên chiếc xe Audi bước xuống.

Vừa xuống xe, người phụ nữ này đã tức giận, mắng to một tiếng.

“Đám khốn kiếp này, dám làm hỏng xe của bà!”

Âm thanh thô tục từ trong miệng của một người phụ nữ xinh đẹp phát ra, thật sự làm cho mấy gã thanh niên đứng bên cạnh Trần Hổ cảm giác vô cùng mới mẻ.

Nhưng mà, đám người này rất nhanh liền nhận ra, người phụ nữ này chính là một thứ ma quỷ, cũng không phải người.

“Dàm làm hỏng xe của bà, tụi mày chết chắc rồi!”

Đột nhiên, trên khuôn mặt kiều diễm trước mặt, lộ ra một nụ cười vô cùng quái dị. Sau đó, thân hình của người phụ nữ này nhanh chóng lướt đi, hướng về phía một gã thanh niên đang cầm lấy một cái thùng hàng trống rỗng, dự định ném về phía chiếc xe Audi.

Đùng!

Chỉ thấy, thân ảnh của người phụ nữ này hóa thành một cái bóng mờ. Một cái chân thon dài, từ trước mặt vung lên. Gã thanh niên còn chưa kịp lên tiếng phản ứng, thân hình đã bị đá văng ra ngoài, lao thẳng về phía một gã thanh niên ở gần đó đổ nhào tới.

Ừng ực…

Tiếng nuốt nước bọt từ trong cổ họng vang lên. Mấy gã thanh niên lúc này hai mắt đều trừng lớn, nhìn lấy hai tên đồng bọn của mình. Một gã thì trước ngực lõm xuống, hơi thở trở nên vô cùng yếu ớt, không có một chút sức lực. Gã còn lại, không biết có phải bị động tác vừa rồi của người phụ nữ áo đen dọa sợ, mà lúc này đã trực tiếp hôn mê, ngất xỉu.

“Nhanh… làm sao lại nhanh như vậy?”

Cho dù là Trần Hổ, lúc này cũng cảm giác sống lưng lạnh run. Người phụ nữ này, hoàn toàn không phải là người thường. Cô ta so với siêu nhân, dường như không có khác biệt gì bao nhiêu.

“Lên, lên hết cho tao!”

Trong lòng run sợ, nhưng ngoài miệng Trần Hổ vẫn cố lấy hết dũng khí, mà hét to lên một tiếng. Thế nhưng, lúc này mấy tên thanh niên đi theo, tên nào còn dám xông lên phía trước.

Đây không phải là đánh nhau, rõ ràng chính là tự đi tìm chết. Cho dù ngày thường bọn họ đều rất kính sợ trước thực lực của Trần Hổ. Nhưng lúc này, không có kẻ nào lại ngu ngốc, tự cầm tính mệnh của mình đem ra đùa giỡn.

Chỉ có điều, bọn hắn không động, người phụ nữ mặc áo đen lại động. Dù sao, đám lưu manh này dám chọc giận ông chủ của cô, quả thật là không biết chữ chết viết như thế nào.

“A, đau quá!”

“Mau cứu tôi!”

“Đừng đánh, đừng đánh! Tôi muốn đầu hàng!”

“Anh Hổ, cứu em!”

Từ trong miệng của đám lưu manh, liên tục vang lên những tiếng hoảng sợ. Lúc này, ngoại trừ hai tên thanh niên xui xẻo, ban đầu bị đá văng ra ngoài suýt chút nữa là phải bỏ mạng. Thì đám còn lại, mặc dù bộ dáng càng thêm thê thảm, nhưng tính mạng tạm thời vẫn còn được bảo đảm.

Chỉ có điều, liếc mắt nhìn quanh một vòng, Rose rất nhanh liền phát hiện ra thiếu mất một người. Nhất thời, lông mày của cô khẽ nhíu chặt lại. Thế nhưng, chỉ qua một lúc, trên khóe môi của cô liền lộ ra một nụ cười khinh thường.

Đối với một sát thủ nổi tiếng thế giới như cô, chỉ là một tên thủ lĩnh của một đám lưu manh, hoàn toàn không có một chút lực uy hiếp nào. Nếu như không phải sợ tình huống ngoài ý muốn xảy ra, cô còn chẳng thèm để ý đến hắn.

“Muốn trốn, cũng không có trốn dễ dàng như vậy đâu!”

Lúc này, ở trong phòng giam giữ Lý Mỹ Kỳ, sắc mặt của Trần Đức Minh trở nên vô cùng khó coi. Vừa rồi, sau khi nghe được tiếng ồn ở bên ngoài, Trần Đức Minh liền muốn liên hệ với Trần Hổ, hỏi thăm tình huống như thế nào. Nhưng ngay khi hắn vừa quay lưng rời đi, một cái bóng đen đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, dọa cho hắn suýt chút nữa là giật mình, tim đều muốn rớt ra ngoài.

“Anh… anh Hỷ Lai!”

Người xuất hiện ở trong phòng lúc này, hiển nhiên là Tô Hỷ Lai. Chỉ có điều, sự xuất hiện bất ngờ của anh, lại để cho Lý Mỹ Kỳ có chút ngơ ngác, cảm giác hoàn toàn không phải chân thật.

Phải biết, kho hàng này mặc dù chỉ có một cái tầng trệt. Nhưng khoảng cách từ lỗ thông gió, cũng chính là cửa sổ được làm bằng thép ống của nó, cũng phải cao tới hơn bốn mét. Một người bình thường, đừng nói là mở cửa sổ leo vào. Cho dù muốn trèo lên vị trí cao như vậy, cũng vô cùng khó khăn. Huống hồ, cái lỗ thông gió này, vốn cũng không phải để cho người chui lọt. Muốn đem nó mở ra, người thường có thể làm được sao?

Thế nhưng, sự thật lại chứng minh rằng, cho dù là thép ống, ở trước mặt của Tô Hỷ Lai cũng không có một chút tác dụng nào. Bằng vào sức mạnh của cơ thể hiện nay, anh ta hoàn toàn có thể trực tiếp dùng tay đem chúng bẻ gãy.

“Anh… anh làm sao lại xuất hiện ở đây?!”

Đối mặt với Tô Hỷ Lai, trong lòng Trần Đức Minh vẫn còn mang theo một tia sợ hãi. Trong lúc nhất thời, hắn vậy mà nhịn không được, bước lui về phía sau mấy bước.

Nhưng ngay khi trong lòng dâng lên hoảng hốt, ánh mắt của Trần Đức Minh bỗng nhiên trở nên lăng lệ ác liệt. Cũng không biết từ đâu, từ trong người của Trần Đức Minh, lôi ra một khẩu súng lục, hướng về phía Tô Hỷ Lai, run rẩy nói ra.

“Mày… mày không được lại đây. Nếu không… nếu không tao nhất định là sẽ nổ súng!”

Nhìn thấy nòng súng đen ngòm hướng về phía Tô Hỷ Lai nhắm tới, sắc mặt của Lý Mỹ Kỳ liền trở nên hoảng sợ, vội vàng hét lên một tiếng.

“Anh Hỷ Lai, chạy nhanh đi!”

Ở trong lòng của cô bé, mặc dù đối với khẩu súng rất sợ hãi. Nhưng nghĩ đến Tô Hỷ Lai sẽ vì mình mà bị thương, lòng dũng cảm đột nhiên mạnh mẽ tuôn ra. Cũng không cần Tô Hỷ Lai đáp lại, thân thể của Lý Mỹ Kỳ vốn đang bị trói buộc trên một chiếc ghế gỗ. Lúc này, cô bé dùng hết sức mạnh của bản thân, cố gắng nhổm người xông tới, đem thân thể của mình chắn ở trước mặt của Tô Hỷ Lai.

“Anh Hỷ Lai, anh hãy chạy nhanh đi!”

Vừa ngăn cản ở phía trước, trong miệng của cô đã hô to lên một tiếng. Cũng không biết có phải vì động tác của Lý Mỹ Kỳ hù dọa hay không. Lúc này, khẩu súng ở trên tay của Trần Đức Minh cũng không cách nào giữ vững. Cò súng lúc này liền bị siết chặt.

“Đừng có qua đây!”

Đoàng!

Tiếng súng nổ lên vang trời, một dòng máu tươi bắn ra ở trước mặt của mọi người.

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Phúc Hắc Cửu Hoàng Thúc