Saved Font

Trước/120Sau

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 72

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Khoan đã, cậu… cậu đừng có qua đây. Chúng ta… chúng ta có thể nói chuyện được không? Tôi… tôi thật sự có thông tin liên quan đến sự mất tích của mẹ câu vào mười sáu năm trước!”

Tưởng rằng mấy lời này của mình có thể để cho Tô Hỷ Lai thay đổi ý định. Nhưng lúc này, toàn bộ cơ thể của anh đều tràn ngập lửa giận, nào có chú ý đến mấy lời nhảm nhỉ của bà ta.

“Các người còn đứng đó làm gì? Mau tới đây ngăn cậu ta lại. Chỉ cần ai có thể đem cậu ta ngăn lại, tôi sẽ thưởng cho mỗi người hai chục triệu. Không, là năm chục triệu, mỗi người sẽ được thưởng thêm năm chục triệu!”

Advertisement

Thấy lời nói của mình hoàn toàn không có một chút tác dụng gì, Trương Tuyết Mai chỉ có thể hướng về phía đám vệ sĩ vẫn còn đứng ở phía sau lưng của Tô Hỷ Lai, hô lên với một ít hy vọng cuối cùng.

Quả nhiên, nghe đến có tiền thưởng, tức thì ánh mắt của mấy tên vệ sĩ này liền sáng bừng lên. Trong lòng của bọn họ, mặc dù bị khí thế của Tô Hỷ Lai hù dọa. Nhưng thực chất, bọn họ cho rằng quân số bên phía mình đông hơn. Cùng lắm, mỗi người chịu một chút vết thương ngoài da. Sau đó đem kẻ này bắt được, như vậy chẳng phải là sẽ kiếm được một món hời lớn hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, liền có người nhịn không được, xông lên phía trước, hướng về phía Tô Hỷ Lai vung quyền.

Nhưng mà, toàn bộ hành động của bọn họ, ở trong mắt Tô Hỷ Lai lúc này chẳng khác nào trò đùa trẻ con. Chỉ thấy, thân hình của Tô Hỷ Lai hơi lóe lên một cái. Sau đó, mấy tiếng hét thảm liền vang lên không ngừng.

Advertisement

Đợi cho Trương Tuyết Mai lần nữa nhìn lại, bà ta đã thấy năm tên vệ sĩ lực lưỡng, lúc này đang nằm bẹp dưới mặt đất, ngay cả khí lực để bò lên cũng không có cách nào bò nổi.

Quá sợ hãi, cả hai mẹ con của Trương Tuyết Mai đều không nhịn được, vội vàng co rụt lại phía sau, trốn tránh đi ánh mắt của Tô Hỷ Lai đang quăng đến.

“Bà còn có di ngôn gì nữa không?”

Trong ánh mắt sợ hãi của hai mẹ con Trương Tuyết Mai, vẻ mặt của Tô Hỷ Lai bình tĩnh đi tới. Trên môi của anh, còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cậu… rốt cuộc cậu muốn như thế nào? Tôi, tôi có thể đem toàn bộ cổ phần của công ty giao hết cho cậu. Nhưng mà, cậu… cậu có thể hứa với tôi một việc được không?”

Nhìn bộ dáng thảm hại của Trương Tuyết Mai, trong lòng của Tô Hỷ Lai không khỏi cười lạnh. Chẳng qua, anh luôn có cảm giác, người đàn bà này dường như đang cố ý che giấu một bí mật nào đó. Mà nó rất có thể, sẽ liên quan đến sự mất tích của mẹ anh.

Chỉ có điều, hiện tại Tô Hỷ Lai cũng không muốn thỏa thuận với bà ta. Anh muốn dùng thủ đoạn của mình, để ép buộc bà ta giao ra hết tất cả mọi thứ.

“Mặc dù hiện tại cậu rất lợi hại, ngay cả vệ sĩ của tôi cũng không thể làm gì được cậu. Nhưng mà, trước khi đến đây tôi đã có chuẩn bị từ trước. Chỉ cần tôi có chuyện gì xảy ra, thì toàn bộ bí mật liên quan đến cái chết của mẹ cậu sẽ vĩnh viễn chôn vùi vào trong lòng đất. Hơn nữa, tôi còn cất giữ một thứ. Mà thứ này, sẽ khiến cho cậu phải nghe theo mệnh lệnh của tôi!”

Cho đến lúc này, thái độ của Trương Tuyết Mai vẫn không hề thay đổi chút nào. Bà ta còn dám ở trước mặt, dùng lấy lời lẽ để đe dọa anh. Điều này, để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy vô cùng im lặng. Chẳng lẽ, người đàn bà này không rõ thực tại của bản thân mình hay sao?

Nhưng mà, Tô Hỷ Lai lúc này lại thay đổi chủ ý. Anh cũng không muốn trực tiếp ra tay với bà ta. Anh mắt của anh khẽ đảo qua thân hình của đứa em trai cùng cha khác mẹ của mình. Trước mặt anh, rất nhanh liền hiển thị một tấm màn hình 3D, phía trên chính là toàn bộ thông tin liên quan đến Tô Thiên Long.

Thế nhưng, vừa nhìn đến thứ này, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi khẽ biến một cái. Sau đó, ánh mắt của anh mang theo mấy phần thâm thúy, nhìn về phía hai mẹ con bọn họ.

“Nếu như tôi đoán không nhầm, thì con trai của bà hiện đang bị ung thư giai đoạn cuối. Tình hình sức khỏe của nó, sợ rằng cũng không chịu đựng nổi quá nhiều tổn thương. Nếu như bà cảm thấy, tôi có thể bị uy hiếp, vậy thì bà cứ nói thử xem nào?!”

Nói ra lời này, trên người của Tô Hỷ Lai cũng không tản mát ra bất kỳ khí thế nào. Nhưng từ sâu trong ánh mắt của Tô Hỷ Lai, Trương Tuyết Mai luôn cảm giác như toàn bộ cơ thể của mình đều bị anh nhìn thấu. Cảm giác này để cho bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu lẫn sợ hãi.

Nhưng mà, người phụ nữ này quả thật không phải tầm thường. Bà ta rất nhanh liền lấy lại bình tĩnh, cùng với con trai của mình đứng thẳng người dậy, đi về phía trước mặt của Tô Hỷ Lai, nói.

“Tôi không biết là cậu đang nói cái gì. Con trai tôi chẳng có bệnh tật gì cả, nó chẳng qua là bị hù dọa một chút mà thôi. Tôi gọi cậu đến đây, là muốn để cậu trao đổi tủy xương. Chỉ cần cậu đem tủy xương của mình giao ra, thì tôi sẽ đem toàn bộ cổ phần mà hiện tại con trai tôi đang đứng tên, đều chuyển qua hết cho cậu. Hơn nữa, những chuyện liên quan đến bí mật cái chết của mẹ cậu năm đó, tôi cũng có thể bàn giao hết cho cậu.”

Nghe được mấy lời này của bà ta, Tô Hỷ Lai thật sự chỉ muốn cười. Bà ta còn không biết rằng, anh đã thông qua hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo, biết rõ bệnh trạng của con trai bà ta. Mặc dù không rõ bà ta làm sao biết được, tủy xương của anh lại có thể phù hợp với con trai của bà ta. Nhưng chuyện này, thì có liên quan gì đến anh?

Nói xong, nhìn thấy vẻ mặt của Tô Hỷ Lai không có một chút dao động nào. Hơn nữa, trên mặt của anh còn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Nhất thời, trong lòng của Trương Tuyết Mai hơi có phần rối loạn. Mọi chuyện từ lúc Tô Hỷ Lai xuất hiện đến nay, dường như không theo toàn bộ kế hoạch của bà ta?

“Được, tôi đồng ý với lời đề nghị của bà. Nhưng mà, một khi tôi phát hiện ra bà dám lừa gạt tôi, thì không chỉ bà không cách nào thoát khỏi bàn tay của tôi. Mà ngay cả con trai của bà, cũng đừng nghĩ rằng có hy vọng sống tiếp.”

Đang lúc Trương Tuyết Mai cho rằng kế hoạch của mình đã hoàn toàn thất bại, thì âm thanh của Tô Hỷ Lai lại đột nhiên vang lên. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của Tô Hỷ Lai đồng ý vô cùng sảng khoái, hoàn toàn không giống như những gì bà ta vừa mới tưởng tượng ra. Tức thì, vẻ mặt của Trương Tuyết Mai trở nên vô cùng sinh động.

Thế nhưng, còn không để cho bà ta kịp phản ứng lại, Tô Hỷ Lai đã nhanh chóng xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua đám vệ sĩ, ánh mắt của anh khẽ liếc qua bọn họ một cái, sau đó bước chân cũng biến mất phía sau hành lang.

“Phù!”

Đợi cho bóng lưng của Tô Hỷ Lai đã đi xa, Trương Tuyết Mai lúc này mới vô lực ngã xuống ghế ngồi, hơi thở cũng trở nên hổn hển, ánh mắt không ngừng nhìn về phía hành lang.

“Mẹ, con không muốn ở đây nữa, con muốn được về nhà!”

Lúc này, Tô Thiên Long giống như một đứa trẻ con, không ngừng sợ hãi, nhào vào trong lồng ngực của mẹ mình bật khóc.

Trương Tuyết Mai nhìn thấy bộ dáng con trai của mình như vậy, ánh mắt của ba ta nhất thời lộ ra dáng vẻ đau lòng. Vừa ôm lấy con trai của mình, vừa đưa tay lên vỗ nhẹ trên lưng của nó để an ủi. Trong lòng bà ta đồng thời cũng hiện ra ý nghĩ ác độc.

“Tô Hỷ Lai, cậu hãy cứ chờ đi, tôi nhất định sẽ để cho cậu vĩnh viễn biến mất, giống như mẹ cậu năm đó vậy!”

Lúc này, Tô Hỷ Lai đã rời khỏi khách sạn. Anh cũng không trở về bệnh viện, mà lái xe đi thẳng về phía chỗ phòng thí nghiệm do nữ bác sĩ Suri thành lập cách đây không lâu. Hiện tại, ở trong phòng thí nghiệm người đến, kẻ đi vô cùng tấp nập. Nhưng tất cả những người có mặt ở đây, ngoại trừ những chuyên gia y tế hàng đầu thế giới, trong trang phục chiếc áo blue màu trắng. Thì đứng ở xung quanh, cũng đều là những quân nhân, với trang bị vô cùng tối tân, ánh mắt chăm chú, quan sát bốn phía xung quanh.

Đây là tòa căn cứ bí mật do tổ chức bí mật thành lập. Những quân nhân đang canh giữ ở trong phòng thí nghiệm, tất cả đều là thành viên được tổ chức huấn luyện từ nhỏ. Bọn họ đều trải qua thực chiến ở Vùng Vịnh, từng tham chiến trên các chiến trường Trung Đông. Có thể nói, đây là một đội quân vô cùng tinh nhuệ, lại tuyệt đối trung thành với tổ chức.

Hiển nhiên, những người này đối với Tô Hỷ Lai càng thêm kính trọng. Bọn họ vừa trông thấy anh xuất hiện, liền cực kỳ nghiêm túc, đưa tay lên chào hỏi theo kiểu quân nhân. Đây đều là những người do mẹ anh tự tay đào tạo, nên có thể nói, bọn họ so với Lương Tài còn đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Bước vào trong phòng thí nghiệm, Tô Hỷ Lai rất nhanh liền nhìn thấy nữ bác sĩ Suri. Cô đang làm thí nghiệm, động tác vô cùng chăm chú. Ngay cả khi nghe được tiếng bước chân của Tô Hỷ Lai, động tác của cô chỉ hơi ngừng lại một chút, sau đó liền tiếp tục công việc của mình.

Thấy dáng vẻ tập trung này của cô, Tô Hỷ Lai cũng không lên tiếng làm phiền. Đợi chừng hơn nửa tiếng, rốt cuộc Suri cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Tô Hỷ Lai, mỉm cười.

“Ông chủ, anh đến đây tìm tôi có việc gì?”

Mặc dù trên danh nghĩa, nữ bác sĩ Suri là con gái nuôi của mẹ anh. Nhưng mỗi lần gặp mặt, cô đều xưng hô với anh theo phong cách giống như vậy. Đối với việc này, Tô Hỷ Lai cũng không thèm để ý.

Ánh mắt của anh, lúc này chăm chú nhìn về phía đồ vật đang được đặt ở trong ống nghiệm.

“Đây là thứ gì?”

Nhìn theo ánh mắt của Tô Hỷ Lai, vẻ mặt của nữ bác sĩ Suri lúc này liền bắt đầu trở nên nhiệt tình, giới thiệu.

“Đây là Long Cốt Thảo. Theo cách gọi của người dân bản địa, thì nó có tên là Cỏ Xương Rồng. Loại thực vật này cực kỳ đặc thù, trong cơ thể của nó ẩn chứa rất nhiều năng lượng. So với thực vật thông thường, phải gấp đến mấy trăm lần. Nếu như có thể tận dụng đặc điểm năng lượng của nó, đem điều chế thành nước thuốc. Thì thứ này, có thể trợ giúp cơ thể con người tiêu diệt tế bào ung thư, tăng cường tuổi thọ, miễn dịch với các loại tật bệnh. Hơn nữa, công hiệu quan trọng nhất của nó chính là, có thể đào tạo ra vô số dị nhân!”

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Kinh Thế Y Phi, Xấu Bụng Cửu Hoàng Thúc