Saved Font

Trước/120Sau

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 81

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ầm!

Ầm!

Ầm!

Không biết đánh ra bao nhiêu quyền. Đợi cho đến lúc thân thể của Băng Sương Cự Mãng ầm ầm đổ xuống mặt đất, Tô Hỷ Lai lúc này mới ngừng lại động tác. Đồng thời, trên người anh phát ra một trận khí tức cuồng bạo, để cho rất nhiều binh sĩ sợ hãi, vội vàng lui lại phía sau mấy bước.

Advertisement

“Ha ha ha, thoải mái! Thật sự là quá thoải mái!”

Mặc dù vừa rồi chiến đấu để cho Tô Hỷ Lai cảm thấy tiêu hao không ít thể lực. Nhưng không hiểu vì sao, cảm giác tinh thần của Tô Hỷ Lai lúc này lại vô cùng hưng phấn, giống như bản thân của anh vừa mới được giải phóng, khiến anh điên cuồng cười to lên một trận.

Mà tiếng cười này của Tô Hỷ Lai, cũng triệt để tạo ra cho đám binh sĩ cùng với những thành viên còn lại bên trong tổ chức có một loại cảm giác kính sợ, đồng thời mang theo mấy phần sùng bái, nể phục.

Tuy rằng đây không phải là thời đại chiến tranh, thường xuyên có người chém giết lẫn nhau. Nhưng anh hùng, hầu như thời đại cùng được mọi người kính ngưỡng, tôn sùng. Mà Tô Hỷ Lai lúc này, chẳng khác nào một vị Chiến Thần xuất hiện ở ngay trước mặt của mọi người.

Advertisement

Thế nên, vừa rồi ánh mắt của Rose mới phát ra dáng vẻ si mê như vậy.

“Ông chủ, anh không sao chứ?”

Mặc dù quanh người của Tô Hỷ Lai tỏa ra một mùi máu tanh vô cùng nồng đậm, để cho rất nhiều cảm thấy khiếp sợ. Nhưng lúc này, bác sĩ Suri vẫn bước lên phía trước, quan sát trên người anh một hồi, sau đó mới cất tiếng chào hỏi.

Đến lúc này, Tô Hỷ Lai mới bình phục lại tâm tình kích động của mình. Anh vừa nhìn bác sĩ Suri, vừa nhìn lấy những thành viên còn lại của tổ chức. Trong ánh mắt của Tô Hỷ Lai, hiện ra mấy phần thản nhiên.

“Đem thịt trăn phân phát ra đi. Tối hôm nay, chúng ta sẽ làm một bữa tiệc lớn!”

Lời này của Tô Hỷ Lai vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều không khỏi sáng lên. Mặc dù vừa rồi bọn họ trông thấy con trăn khổng lồ này đã đem Đinh Ngọc Mai nuốt chửng. Nhưng hiện tại, ai cũng không có nghĩ nhiều như vậy.

Từ lúc bị trôi dạt đến hòn đảo này, bọn họ đã có một khoảng thời gian rất lâu còn chưa ăn uống thứ gì. Hơn nữa, bầu không khí trên hòn đảo này thật sự lộ ra quá mức quỷ dị, ai cũng không biết sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Mà thịt của Băng Sương Cự Mãng không chỉ tươi mới, còn ẩn chứa rất nhiều năng lượng.

Chính vì thế, nghe được mệnh lệnh của Tô Hỷ Lai, mấy binh sĩ đều vô cùng hưng phấn, hướng về phía thân thể khổng lồ của Băng Sương Cự Mãng lao tới.

Ban đầu, mọi người đều cho rằng mình sẽ phung phí không ít thời gian mới có thể xử lý được thịt trăn. Nhưng lúc các binh sĩ mang theo dao găm đi tới, đem lớp vảy ở trên da của Băng Sương Cự Mãng gỡ xuống. Lúc này, bọn họ mới phát hiện ra tầng phòng ngự trước đây không có cách nào phá hỏng được. Hiện tại, chỉ cần chém nhẹ một cái, liền có thể dễ dàng mở ra.

Hơn nữa, vết thương trên người của Băng Sương Cự Mãng rất lớn. Bọn họ có thể tận dụng những chỗ trống này, đem thịt trăn tháo xuống. Đối với động tác của các binh sĩ, Tô Hỷ Lai hoàn toàn không có để ý đến. Ánh mắt của anh, hơi khẽ đảo qua hai người Rose cùng bác sĩ Suri một chút. Sau đó, anh ra dấu cho bọn họ đi theo mình, hướng về phía một chỗ ẩn nấp ở trong băng động đi tới.

Vừa rồi, mặc dù đã cho người đi kiểm tra qua một lần, không ai có phát hiện ra sự bất thường ở trong băng động. Nhưng Tô Hỷ Lai rất rõ ràng, nơi này nhất định tồn tại một cái bí động nào đó. Nếu không, với thân hình khổng lồ của Băng Sương Cự Mãng, nó làm sao không có một chút tiếng động nào, lặng yên tiến về phía bọn họ, còn đem Đinh Ngọc Mai giết chết?

Thế nên, lúc này Tô Hỷ Lai cùng với Rose vừa mới hồi phục thương thế, kết hợp với bác sĩ Suri cẩn thân tìm kiếm bốn phía xung quanh. Nhất là những nơi lưu lại vết tích của Băng Sương Cự Mãng đi qua.

Chỉ có điều, cho dù ba người bọn họ liên tục tìm kiếm hơn nửa giờ, nhưng không ai phát hiện ra có chỗ bất thường nào.

“Thật kỳ lạ? Con trăn lớn vừa rồi, làm sao có thể chui vào trong này được chứ?”

Bác sĩ Suri nói ra nghi hoặc của mình. Ngay sau đó, âm thanh của Rose khe khẽ kêu lên.

“Hai người lại đây mà xem, nơi này có phải phát ra vết tích gì không?”

Nghe tiếng hô của Rose, cả Tô Hỷ Lai và bác sĩ Suri đều xoay người chạy vội tới. Thế nhưng, ngoài mấy vết hằn do Băng Sương Cự Mãng trườn trên mặt đất lưu lại, thì hai người bọn họ cũng không có phát hiện ra điều bất thường gì.

Thấy rõ được sự nghi hoặc ở trong ánh mắt của hai người bọn họ, Rose lúc này mới chỉ về phía vách băng ở trước mặt Tô Hỷ Lai và bác sĩ Suri, nói ra.

“Hai người không có phát hiện ra, dấu vết của con trăn kia lưu lại, bắt đầu từ chỗ này hay sao?”

“Ừm?”

Bác sĩ Suri vẫn một bộ nghi hoặc, nhìn về phía Rose. Trong khi đó, Tô Hỷ Lai giống như nghĩ đến một thứ gì đó, anh không khỏi giật mình. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của hai người phụ nữ, bàn tay của Tô Hỷ Lai không khỏi đưa lên, đặt ở trên tường bằng.

Ngay lúc này, âm thanh máy móc của hệ thống Siêu Trí Tuệ Nhân Tạo lại lần nữa vang lên trong đầu của anh.

“Tích tích tích… phát hiện ra năng lượng không xác định. Xin hỏi, ký chủ có hấp thu hay không?”

Nghe được âm thanh quen thuộc này từ hệ thống, hai mắt của Tô Hỷ Lai không khỏi sáng lên. Đồng thời, trong lòng của cũng anh âm thầm tiếp nhận, để cho hệ thống tự động hấp thu năng lượng ở trên tường băng.

Nhìn động tác của Tô Hỷ Lai, trong đầu của hai người phụ nữ đều không khỏi hiện lên vô số những dấu hỏi chấm. Nhưng thấy Tô Hỷ Lai không có lên tiếng nói gì, cả hai người bọn họ chỉ có thể yên lặng, đứng chờ đợi ở một bên.

Chỉ có điều, ánh mắt của bác sĩ Suri lại hiện lên mấy phần bất thường. Bởi vì, cô biết rõ trên người của Tô Hỷ Lai ẩn giấu rất nhiều bí mật của tổ chức. Mà những bí mật này, ngoài mẹ nuôi của cô ra, thì cũng chỉ có người đàn ông trước mặt này là có thể nắm giữ.

Nhưng mà, bác sĩ Suri cũng không có làm ra động tác gì đi quá giới hạn của mình. Cô chỉ chăm chú, nhìn lên bóng lưng của Tô Hỷ Lai, trên khuôn mặt còn lộ ra một chút nụ cười nhàn nhạt.

Đứng ở một bên, Rose dường như rất khó chịu. Cô khẽ liếc mắt lườm bác sĩ Suri một cái, sau đó trong miệng cất tiếng hừ lạnh. Cuối cùng, toàn bộ tinh thần đều tập trung ở trên người của Tô Hỷ Lai. Đồng thời, trên tay cô lúc này còn giấu lấy hai thanh dao găm, sẵn sàng tập kích bất kỳ kẻ nào dám đến gần “ông chủ” của mình bất cứ lúc nào.

Mà Tô Hỷ Lai hiển nhiên cũng không có thời gian để ý đến hai người phụ nữ đứng ở bên cạnh mình. Lúc này, năng lượng ở trong cơ thể của anh đang không ngừng cuộn trào. Phía trên tường băng cũng dần dần lộ ra dấu hiệu tan rã. Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Suri và Rose, vách tường băng cứ như vậy biến mất, chỉ lưu lại một cái pháp trận.

“Đây… đây là cái gì?”

Cả hai người phụ nữ đều cảm thấy sững sờ. Bọn họ không thể nào tưởng tượng ra được, ẩn đằng sau phía bức tường bằng băng lại xuất hiện một dạng đồ vật cổ quái như vậy. Hơn nữa, phía trên pháp trận lúc này, dường như đang có thứ gì đó chuyển động, để cho toàn bộ trận pháp không ngừng xoay chuyển. Mà Tô Hỷ Lai là ngươi đang đứng gần ngay pháp trận. Hơn nữa, bàn tay của anh còn đặt ở phía trên để hấp thu năng lượng.

Thế nên, sau khi trận pháp xoay chuyển, một cỗ lực hút khổng lồ đột ngột kéo tới, đem toàn bộ cơ thể của Tô Hỷ Lai hút vào bên trong. Mà khi hai người bác sĩ Suri cùng với Rose kịp phản ứng lại, thì Tô Hỷ Lai đã hoàn toàn biến mật ở ngay trước mặt bọn bọn. Cái pháp trận lưu lại ở phía trên vách tường, lúc này cũng không thấy đâu. Mà vách tường cũng bắt đầu bị mọt lớp băng dày bảo phủ. Giống như, toàn bộ những chuyện trước đó chưa hề xảy ra.

“Ông chủ, ông chủ ở đâu rồi?”

Lúc này, Rose cảm thấy vô cùng hốt hoảng, cô không khỏi cất tiếng gọi to liên tục. Đồng thời, hai tay của cô không ngừng cào lên trên vách tường, dự định đem một tầng mặt băng vừa mới bao phủ lên kéo xuống. Nhưng không biết vì sao, tường băng lúc này rất dày và cũng vô cùng cứng rắn.

Cho dù Rose tự đem ngón tay của cào rách, thậm chí là dùng lấy dao găm đâm lên phía trên liên tục. Nhưng ngoài mấy mảnh vụn băng bị dao găm kéo rớt xuống, thì bức tường băng trước mặt vẫn không có một chút động tĩnh gì.

“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy? Ông chủ, anh ấy làm sao lại biến mất được chứ?”

Rose lúc này giống như phát điên, cô cầm lấy cổ áo của bác sĩ Suri nhấc lên, trong miệng thì không ngừng hét lên.

Sắc mặt của bác sĩ Suri lúc này cũng tỏ ra vô cùng khó coi. Nhưng cô so với Rose vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều.

“Khụ khụ… cô nhanh chóng buông tay xuống. Cho dù cô có siết chết tôi, thì cũng không thể nào tìm ra được anh ấy đâu.”

Nhưng mà, Rose lúc này giống như không có nghe thấy. Toàn bộ khuôn mặt của cô đều trở nên dữ dợn, hướng về phía bác sĩ Suri hét to.

“Nếu như tôi không thể tìm thấy anh ấy, thì cô cũng đừng nghĩ sống sót rời khỏi nơi này!”

Sau đó, mặc kệ cho bác sĩ Suri khuyên nhủ như thế nào, Rose vẫn một mực đem bức tường băng đào ra. Nghe thấy tiếng động ở phía bên này, mấy binh sĩ cũng vội vàng chạy tới. Cuối cùng, trước bức tường băng mà Tô Hỷ Lai vừa mới biến mất, mọi người không ai nói với ai, đều liên tục hướng về phía mặt băng đào bới.

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Mạnh Nhất Cao Thủ Ở Đô Thị