Saved Font

Trước/120Sau

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 88

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn thấy phía trên chiến trường chỉ lưu lại mấy bộ thi thể, mà đám sát thủ vẫn còn đứng tản ở xung quanh tạo thành hình thế cánh quạt, dự định đem ba người vây chặt. Nhất thời, hai đầu lông mày của Tô Hỷ Lai không khỏi nhíu lại. Đồng thời, ánh mắt của anh cũng lướt qua, nhìn về phía bác sĩ Suri.

“Suri, trên người cô còn có khí độc hay không?”

Nghe Tô Hỷ Lai hỏi đến, vẻ mặt của bác sĩ Suri lúc này lại hơi có vẻ xấu hổ, lắc đầu nói ra.

Advertisement

“Xin lỗi, vừa rồi trên người chỉ còn lại hai bình thủy tinh. Hiện tại, tôi cũng không có cách nào điều chế ra được khí độc!”

Nghe vậy, sắc mặt của Tô Hỷ Lai liền trầm xuống. Thật sự, anh cũng không có nắm chắc, mình có thể đem những người này lưu lại hay không.

Hơn nữa, tình thế lúc này thật sự rất bất lợi. Anh cũng không biết rõ, vì sao bọn họ có thể phục kích ở đây.

“Ha ha ha, bác sĩ Suri, tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tự nguyện đi theo bọn tôi, đem bí mật về loại thuốc biến dị đã được cải tiến mà các cô đang điều chế giao ra cho tổ chức. Tôi sẽ thay mặt bọn họ, đảm bảo cho cô một con đường an toàn rời khỏi nơi này.”

Advertisement

Lúc này, âm thanh của gã đội trưởng đột nhiên vang lên, để cho sắc mặt của Tô Hỷ Lai càng thêm âm trầm. Mà vẻ mặt của bác sĩ Suri cũng không tốt hơn chút nào. Thế nhưng, cô vẫn tiến lên phía trước, cùng với gã đội trưởng đối thoại.

“Thì ra các anh là người của tổ chức? Thế nhưng, anh ấy mới chính là ông chủ của chúng ta. Chẳng lẽ, các anh muốn phản bội tổ chức hay sao?”

Vừa nói, ánh mắt của bác sĩ Suri vừa cố ý nhìn về phía Tô Hỷ Lai. Nhưng gã đội trưởng lúc này xem như không thấy, còn vô cùng khinh bỉ, cười to lên một trận.

“Ha ha ha, ông chủ? Thật sự là buồn cười. Chỉ là một tên oắt con miệng còn hôi sữa mà thôi, hắn ta có quyền gì làm ông chủ của chúng tôi? Suri, đây là cơ hội cuối cùng của cô. Cô phải biết rõ, trong tổ chức cũng không chỉ một mình mẹ nuôi của cô là người quyết định.”

Nói ra những lời cuối cùng, âm thanh của gã đội trưởng đột nhiên trầm xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía bác sĩ Suri.

Thế nhưng, bác sĩ Suri không có ý định đem phương thuốc cải tiến của mình giao cho mấy người bọn họ. Hơn nữa, đây còn là phương thuốc mà Tô Hỷ Lai đưa cho. Thế nên, cô cũng không có được quyền hạn này.

Với lại, mục đích của những người này hoàn toàn không chỉ vì phương thuốc cải tiến mà mình mới nghiên cứu ra được. Bọn họ đến đây, chắc chắn là có chuẩn bị từ trước. Nếu như cô đem phương thuốc giao ra, sợ rằng tính mạng của mình cũng rất khó đảm bảo.

“Đội trưởng, cần gì phải nói nhảm với bọn họ nhiều như vậy? Trực tiếp xông lên, đem tên oắt con kia làm thịt. Sau đó, đem cả hai ả đàn bà đó lưu lại. Nếu như hai ả không chịu giao ra phương thuốc cải tiến cho chúng ta, hắc hắc, thì chúng ta có thể kiểm tra một chút, thân thể của một vị viện trưởng đứng đầu tổ chức cùng với một nữ sát thủ số một thế giới, thì sẽ có mùi vị như thế nào. Hắc hắc!”

Trong lúc bác sĩ Suri còn đang do dự, không biết dùng đến phương pháp gì để bàn điều kiện với gã đội trưởng. Thì lúc này, đứng ở phía sau gã, đột nhiên vang lên một tiếng cười vô cùng âm hiểm. Nghe được âm thanh của người này, sắc mặt của bác sĩ Suri liền tái lại.

Mà Rose giống như nhận ra được giọng nói của hắn ta, tức thì nổi giận mắng lên.

“Lưu Bình? Hóa ra tên khốn kiếp nhà anh trốn ở chỗ này?”

Mặc dù không nhận ra được giọng nói của Lưu Bình. Nhưng tên của hắn, Tô Hỷ Lai đã từng có nghe qua vài lần. Kẻ này là một trong những thủ hạ đắc lực của Lương Tài. Nhưng sau lần phản bội, để cho Quách Ngọc Hưng trốn thoát, Lưu Bình liền bị Lương Tài điều đi, làm một thành viên ở vòng ngoài.

Hiện tại, nhìn thấy Lưu Bình xuất hiện ở đây, lại nhìn đến cái xác của Quách Ngọc Hưng vẫn còn đang nằm ở dưới mặt đất. Rốt cuộc Tô Hỷ Lai cũng nghĩ ra, vì sao tung tích của mình lại bị tiết lộ ra ngoài.

Hơn nữa, trong lòng của Tô Hỷ Lai vô cùng nghi ngờ. Rốt cuộc, chuyến hành trình đến hòn đảo lần này, có phải là do có người cố ý sắp đặt, để cho anh tiến vào cái bẫy của bọn họ hay không?

Nếu không, anh cũng không có cách nào nghĩ ra, vì sao bên trong thành viên của thủy thủ đoàn lại lọt vào một tên khủng bố. Hơn nữa, trên tàu còn gắn theo rất nhiều thuốc nổ.

Trong lúc Tô Hỷ Lai đang phân tích tình huống lúc này của mình, thì âm thanh vô cùng đắc ý của Lưu Bình lại lần nữa vang lên.

“Ha ha ha, phản bội? Đây là một câu chuyện buồn cười nhất mà tôi đã từng nghe được từ trước đến nay. Rose, cô đừng cho rằng mình có thể ở bên cạnh của ông chủ đứng sau tổ chức, liền cho rằng mình hiện tại đã hơn người. Tôi nói cho cô biết, ở trong tổ chức hiện tại, thế lực của các cô và Lương Tài đều bị cô lập. Nếu như cô không ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh của tôi, đem bác sĩ Suri cùng với phương thuốc cải tiến giao ra đây, thì kết cục của cô, nhất định sẽ rất thê thảm!”

Gã Lưu Bình này vừa nói, vừa cười liếm môi vài cái, để cho Rose cảm thấy hết sức buồn nôn. Thế nhưng, lúc này tình thế của bọn họ thật sự rất nguy hiểm. Vị trí bia đá đã bị đám người áo đen chiếm giữ. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này, dường như vẫn còn hậu thủ ở phía sau.

“Ông chủ, chúng ta phải làm như thế nào bây giờ? Hay là, để tôi xông lên phía trước, tạo ra cơ hội cho anh khởi động pháp trận, rời khỏi nơi này được không?”

Biết rõ không có cách nào thoát khỏi đối phương, Rose lúc này đánh liều, muốn đem bản thân làm mồi dẫn, kéo giãn khoảng cách của bọn họ.

Thế nhưng, Tô Hỷ Lai là người thế nào? Anh làm sao có thể để cho người phụ nữ ở bên cạnh mình gặp phải nguy hiểm.

Chính vì thế, không hề do dự một chút nào, Tô Hỷ Lai trực tiếp đem cả hai người bọn họ đều kéo ra phía sau. Sau đó, anh bước dần về phía đám người áo đen, vẻ mặt không hề lộ ra một chút hoảng sợ nào.

“Mục đích của các anh không chỉ là phương thuốc cải tiến kia thôi đúng không?”

“Ừm?!”

Cả Lưu Bình và gã đội trưởng đều không nghĩ tới, Tô Hỷ Lai lại dám tiến vào vòng vây của mình. Nhất thời, biểu hiện trên khuôn mặt của hai người bọn họ đều hết sức đặc sắc. Chỉ đáng tiếc, bởi vì khuôn mặt bị che kín, thế nên Tô Hỷ Lai cũng không nhận ra một chút biến đổi này.

“Nếu các anh đến đây là vì tôi. Vậy thì hãy tới đi, trong đầu tôi vẫn còn lưu giữ phương pháp cải tiến thuốc biến dị mà các anh mong muốn. Hơn nữa, tôi còn có cách, để cho các anh có tỷ lệ thành công biến dị lên tới chín mươi phần trăm trở lên. Chỉ cần, các anh đồng ý đem hai người bọn họ bỏ qua, tôi cam đoan sẽ thực hiện theo yêu cầu của các anh!”

Vừa nói, Tô Hỷ Lai vừa làm động tác buông tay, giống như không hề quan tâm chút nào đến sự an toàn của mình. Trong lòng của gã đội trưởng hơi có mấy phần do dự. Quả thật, hắn cũng không có nắm chắc sẽ đem Tô Hỷ Lai chế phục.

Thế nhưng, Lưu Bình lúc này lại có chút gấp. Hắn nhanh chóng lớn tiếng quát lên.

“Không được! Tuyệt đối không thể buông tha bọn họ!”

Người khác có thể không biết địa vị của hai người phụ nữ ở trong lòng của Tô Hỷ Lai, nhưng Lưu Bình thì vô cùng rõ ràng. Nếu như đám người bọn họ dám để cho bác sĩ Suri và Rose rời đi. Sợ rằng, đến lúc đó bọn họ sẽ bị Tô Hỷ Lai xử lý.

Hơn nữa, trước đây từ trong miệng của Lương Tài, Lưu Bình còn nghe được, sở dĩ thực lực của Tô Hỷ Lai mạnh lên nhanh chóng như vậy là có liên quan đến một nghiên cứu bí mật của tổ chức, chỉ có chủ nhân đời trước, cũng chính là mẹ của Tô Hỷ Lai mới có thể nắm giữ.

Hiện tại, mục tiêu của Lưu Bình không chỉ là phương thuốc biến dị đã được cải tiến của bác sĩ Suri, còn có liên quan đến bí mật ở trên người của Tô Hỷ Lai. Đương nhiên, chuyện này ngoài một số cao tầng của tổ chức có thể biết được, thì đám người áo đen cũng không có cách nào hiểu rõ.

“Ừm?!”

Nhìn động tác phản ứng lúc này của Lưu Bình, sắc mặt của gã đội trưởng liền trở nên nghiêm túc, quay đầu nhìn về phía hắn ta.

Thế nhưng, lúc này thân hình của Tô Hỷ Lai đột nhiên chuyển động. Hơn nữa, tốc độ của anh còn nhanh hơn trước đây gấp mầy lần, chỉ so với vận tốc âm thanh thua kém mấy phần trăm giây.

“Không tốt, đội trưởng cẩn thận!”

Đám sát thủ áo đen đứng ở phía sau lưng Lưu Bình cùng với gã đội trưởng, lúc này đều đồng loạt hô lên. Nhưng mà, tốc độ của Tô Hỷ Lai thật sự là quá nhanh, đợi bọn họ phản ứng lại kịp, thân hình của anh đã xuất hiện ở phía trước mặt.

“Chết tiệt, hắn làm sao lại nhanh như vậy?”

Trong đầu của hai người bọn họ lúc này chỉ kịp hiện lên một cái ý nghĩ như vậy. Đồng thời, gã đội trưởng cũng là một người dị năng. Thế nên, trước khi nắm tay của Tô Hỷ Lai kịp vung đến, toàn bộ cơ thể của hắn đều bắt đầu hóa thành tượng kim loại, tỏa ra ánh kim hết sức rực rỡ.

Đùng!

Rầm!

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nuốt Linh Đại Đế