Saved Font

Trước/120Sau

Chàng Rể Đào Hoa

Chương 94

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Tôi… tôi không biết, tôi thật sự xin lỗi anh chị. Xin anh chị hãy chờ một chút, để tôi gọi cho quản lý!”

Vừa nói, cô nhân viên lễ tân vừa vội vàng bấm số điện thoại nội bộ, gọi cho người quản lý của khách sạn. Đồng thời, ánh mắt của cô không khỏi len lén nhìn về phía Tô Hỷ Lai đang đứng ở phía đối diện.

Mà lúc này, Tô Hỷ Lai chỉ im lặng nhìn về phía nữ lễ tân khách sạn, trên khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Điệu bộ này của anh, nhất thời làm cho cô nhân viên lễ tân cảm thấy giật mình.

Nhưng bởi vì cả hai đều không có lên tiếng nói chuyện, thế nên cô nhân viên lễ tân chỉ có thể hoảng hốt chờ đợi. Qua khoảng chừng hơn mười phút, lúc này từ trên cầu thang nội bộ của khách sạn, một người đàn ông trung niên có thân hình mập mạp, vội vàng từ phía trên đi xuống. Trên tay của ông ta còn cầm lấy một chiếc khăn tay, đang nhanh chóng lau đi mấy giọt mồ hôi rơi ở trên mặt.

Advertisement

Vừa rồi nghe được lễ tân khách sạn báo cáo, có cảnh sát quốc tế đến truy bắt tội phạm truy nã, để cho ông ta vô cùng hoảng sợ. Phải biết, một khi cảnh sát phát hiện ở trong khách sạn chứa chấp tội phạm, ông ta sẽ gặp rắc rối rất lớn.

Thế nhưng, khi nhìn thấy một nam một nữ đứng ở quầy lễ tân, ánh mắt của ông ta không khỏi híp thành một đường. Sau đó, nhìn thấy nữ nhân viên lễ tân gật đầu, ông ta lúc này mới đi đến trước mặt của Rose và Tô Hỷ Lai, quét mắt nhìn lấy giấy chứng nhận đặt ở trên bàn.

“Xin hỏi, hai vị đồng chí đến đây là?”

Giọng nói của ông ta mặc dù rất khách sáo, nhưng nếu quan sát kỹ, có thể thấy được trên khuôn mặt của ông ta lộ ra một chút thở phào nhẹ nhõm.

Tuy rằng không thấy được biểu hiện trên khuôn mặt của người quản lý, nhưng Rose chẳng hề quan tâm, cô chỉ lạnh lùng cầm lấy giấy chứng nhận, giơ ra ở trước mặt của ông ta.

Advertisement

“Tôi là cảnh sát hình sự quốc tế. Theo xác nhận của địa phương, trong khách sạn của các ông có chứa chấp một nhóm tội phạm truy nã. Thế nên, tôi đề nghị phía các ông phối hợp, để cho chúng tôi tiến hành điều tra!”

Nhìn giấy chứng nhận ở trên tay của Rose, lại nhìn lấy hai người trẻ tuổi trước mặt. Sắc mặt của người quản lý đột nhiên lạnh xuống, giọng nói cũng có mấy phần âm trầm.

“Xin lỗi, khách sạn của chúng tôi từ trước đến nay đối với khách hàng của mình nắm thông tin rất kỹ. Theo tôi được biết, trong khách sạn của chúng tôi không hề có bất kỳ một tên tội phạm truy nã nào như lời của anh chị vừa nói!”

“Thật không?”

Vừa nói, Rose vừa cầm lấy một tấm ảnh chụp, phía trên còn đóng lấy một dấu mộc đỏ của bộ công an. Đồng thời, phía bên dưới bức hình chính là một tờ lệnh truy nã, có liên quan đến hai mẹ con của Trương Tuyết Mai.

Vừa nhìn thấy bức hình của hai mẹ con Trương Tuyết Mai, sắc mặt của người quản lý nhất thời khẽ biến. Thế nhưng, còn không đợi cho ông ta lên tiếng nói chuyện. Rose lúc này đã rút ra một cái còng tay, cùng với một khẩu súng ngắn, đặt ở trên quầy lễ tân.

“Nếu ông còn nghi ngờ về thân phận của chúng tôi, vậy thì tôi có thể mời ông về trụ sở công an để làm việc. Nhưng mà, hai tên tội phạm đang bị truy nã ở trong khách sạn, một khi chạy trốn. Thì toàn bộ trách nhiệm, đều do ông gánh chịu, ông có đồng ý hay không?”

Hành động của Rose quá mức đột ngột, cho dù là Tô Hỷ Lai cũng không cách nào phản ứng được. Đến lúc này, sắc mặt của người quản lý đã trở nên trắng bệch.

Mặc dù ông ta không có cách nào xác định được khẩu súng ở trên mặt bàn là thật hay giả. Thậm chí tờ giấy chứng nhận cùng với lệnh truy nã có hợp pháp hay không. Nhưng ở trước thái độ cường thế của Rose, ông ta chỉ có thể chấp nhận phối hợp.

Sau đó, nhân viên lễ tân cùng với quản lý khách sạn đi ở phía trước dẫn đường. Còn Tô Hỷ Lai và Rose, thì theo ở phía sau lưng. Mặc dù bốn người đều không ai nói với ai, nhưng bầu không khí lại hết sức căng thẳng.

Mà lúc này, Tô Hỷ Lai thật sự có chút khâm phục nhìn lấy Rose. Không biết, những thứ đồ chơi này, cô đã chuẩn bị từ khi nào. Thậm chí, anh còn nghi ngờ, đi bên cạnh mình thật sự chỉ là sát thủ hay không?

“Hai đồng chí, phòng của bọn họ ở trên tầng này!”

Đi lên tầng thứ năm của khách sạn, bước chân của lễ tân cùng với quản lý đều dừng ở trước cửa phòng số 503, đây là một phòng VIP, diện tích căn phòng khá lớn. Hơn nữa, hiện tại cửa phòng đã bị khóa kín, bên trong cũng không có bất kỳ âm thanh nào truyền ra ngoài.

Ánh mắt của Rose khẽ quay sang nhìn lấy Tô Hỷ Lai, thấy anh gật đầu, cô mới ra dấu cho nữ nhân viên lễ tân khách sạn, đem cửa phòng mở ra.

Lạch cạch!

Tiếng chốt cửa chậm rãi mở ra. Sau đó, cánh cửa phòng được đẩy vào. Thế nhưng, ngay khi thân hình của Rose cùng với Tô Hỷ Lai tiến vào bên trong, phía trong phòng lại không có bất kỳ một ai.

Với lại, đồ đạc ở trong phòng cũng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Điều này chứng tỏ, hai mẹ con Trương Tuyết Mai đã rời khỏi đây từ rất sớm. Nhất thời, sắc mặt của Tô Hỷ Lai không khỏi trầm xuống. Mà vẻ mặt của nữ lễ tân khách sạn thì tỏ ra sững sờ.

“Chuyện này… chuyện này làm sao có thể? Sáng hôm nay, tôi còn gọi giúp bọn họ hai phần thức ăn kia mà?”

Nhìn thấy trong phòng trong không, sắc mặt của quán lý khách sạn hơi hơi dịu xuống. Đồng thời, trong lòng của ông ta cũng nhẹ nhàng thở ra.

Thế nhưng, sắc mặt của Rose thì không thể nào tốt được. Cô có phần tức giận, trừng mắt nhìn lấy nhân viên lễ tân cùng với người quản lý.

“Vừa rồi chẳng phải các người nói bọn họ còn chưa rời khỏi khách sạn hay sao? Lúc này bọn họ đã đi đâu rồi? Nếu như để cho chúng tôi biết, các người cố ý đem tội phạm thả đi, thì hậu quả như thế nào, hai người cũng rõ rồi đó!”

Vừa nói, Rose vừa giơ súng cầm lên, dọa cho cả lễ tân khách sạn cùng với gã quản lý đều sợ run, vội vàng ngội bệt xuống sàn nhà.

Lúc này, Tô Hỷ Lai mới đi lên, quét mắt nhìn lấy gã quản lý đang ngồi run rẩy ở dưới mặt đất. Sau đó, ánh mắt của anh dừng lại ở trên người của nữ nhân viên lễ tân.

“Sáng hôm nay, thật sự bọn họ vẫn còn ở trong phòng, phải không?”

“Vâng, tôi có thể xác định! Người gọi điện đến cho tôi, chính là người phụ nữ ở trong bức hình của hai anh chị cần tìm!”

Đầu của nữ nhân viên lễ tân gật liên tục. Tô Hỷ Lai nhìn một hồi, rốt cuộc cũng không phát hiện ra điều khả nghi gì. Ánh mắt của anh chỉ có thể nhìn lại trong phòng, sau đó mang theo thanh âm lạnh lùng nói ra.

“Chuyện xảy ra ở đây, tôi hy vọng là không phải có người cố ý sắp xếp. Nếu không, không chỉ khách sạn của các ông phải đóng cửa. Mà ông, là quản lý của khách sạn nhất định cũng sẽ bị xử lý theo quy định của pháp luật!”

Nói xong mấy lời này, Tô Hỷ Lai lần nữa đánh mắt ra hiệu cho Rose. Sau đó, cả hai người mặc kệ nữ nhân viên lễ tân cùng với gã quản lý vẫn còn run rẩy chưa kịp đứng lên, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Ra khỏi khách sạn, Rose lúc này mới ngồi lên ô tô, ánh mắt nhìn về phía bên trong khách sạn, đồng thời quay sang nhìn Tô Hỷ Lai, hỏi.

“Vì sao anh lại không hỏi ông ta? Rõ ràng, người đàn ông đó biết chút gì đó. Nếu như truy hỏi ông ta, nhất định có thể tìm ra hướng đi của hai mẹ con bọn họ!”

Mặc dù biểu hiện của người quản lý khách sạn rất kín đáo, thậm chí còn một bộ sợ hãi, giống như không hề hay biết việc gì. Nhưng là một nữ sát thủ lâu năm, cô đối với biểu cảm trên khuôn mặt của ông ta, hoàn toàn thấy rõ, không bỏ sót một chút nào.

Nghe Rose hỏi đến, Tô Hỷ Lai chỉ lắc đầu, rồi mỉm cười.

“Không cần phải gấp gáp như vậy. Trò chơi của chúng ta cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi. Bà ta muốn chạy trốn? Nhưng đáng tiếc, bà ta không thể nào chạy trốn khỏi bàn tay của tôi được!”

Nhìn vẻ mặt tràn đầy tự tin của Tô Hỷ Lai lúc này, trong lòng của Rose hơi có chút giật mình. Sau đó, còn không đợi cô lên tiếng hỏi thăm, anh đã hối thúc.

“Đi, lái xe về hướng ngoại thành.”

Mặc dù không biết vì sao Tô Hỷ Lai chắc chắn như vậy. Nhưng nghe anh mệnh lệnh, Rose cũng không có do dự chút nào, liền trực tiếp lái xe chạy đi.

Mà lúc này, trên một chiếc ô tô chạy về phía ngoại thành. Một người phụ nữ trung niên, với vẻ mặt lo lắng, trên tay liên tục sờ lấy điện thoại. Ngồi ở bên cạnh bà ta, là một người thiếu niên khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi gì đó.

Chỉ có điều, sắc mặt của người thiếu niên này hơi có vẻ nhợt nhạt, bộ dáng giống như một người bệnh lâu năm, chưa được chữa trị. Hiển nhiên, hai người này chính là hai mẹ con Trương Tuyết Mai.

Sau khi nhận được tin tức, biết Tô Hỷ Lai đã an toàn trở về nước. Hơn nữa, tài chính của công ty cũng bị điều tra rõ ràng, trong lòng của Trương Tuyết Mai thật sự rất hoảng sợ. Bà ta nhanh chóng đem theo con trai của mình, hướng về phía ngoại thành chạy trốn.

Mấy năm này, bà ta có thể đem tập đoàn Tô Thị nắm ở trong tay. Kỳ thật đều do người ở phía sau lưng sắp đặt. Hơn nữa, bà ta là một kẻ tham lam, lại vô cùng ích kỷ. Nếu như không phải biết được thế lực ở sau lưng của Tô Hỷ Lai rất đáng sợ. Cho dù là người chóng lưng cho bà ta cũng không cách nào chống đỡ, thì bà ta cũng không đem con trai của mình chạy trốn.

Chỉ có điều, bà ta thật sự không nghĩ đến. Tô Hỷ Lai có thể tìm đến mình nhanh như vậy. Với lại, nghe người phía sau nói, hiện tại Tô Hỷ Lai đang muốn đem hai mẹ con của bà ta giết chết. Chính vì thế, bà ta chỉ có thể liên tục chạy trốn.

Trong đầu vừa nghĩ đến hình ảnh trước đó Tô Hỷ Lai đem đám vệ sĩ của mình xử lý, trong lòng của Trương Tuyết Mai liền lộ ra thấp thỏm không yên.

Nhưng lúc này, tiếng chuông điện thoại của bà ta đột nhiên vang lên, để cho bà ta cảm thấy hết sức giật mình.

“A lô, là tôi đây! Hiện tại hắn đã tìm ra tung tích của mẹ con bà. Hai mẹ con bà cần nhanh chóng rời khỏi thành phố, sau đó tạm trốn vào đâu đó. Đợi cho chuyện này qua đi, tôi sẽ thu xếp cho hai mẹ con bà ra nước ngoài định cư!”

Vừa đem điện thoại lên nghe, âm thanh của một người đàn ông trầm thấp truyền đến. Thế nhưng, ngay lúc Trương Tuyết Mai muốn hồi đáp lại, thì tiếng chuông điện thoại đã bị cắt ngang.

“A lô! A lô…”

Trước/120Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tam Thế Độc Tôn