Saved Font

Trước/1350Sau

Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 827

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 827

Tôn Mạc chỉ cười không nói gì, nụ cười có phần ngượng ngùng.

Cô có thể nói gì chứ, nói rằng kỹ thuật châm cứu thần kỳ kia không phải là do ba cô sáng tạo mà là do Trình Kiêu sáng tạo ra?

Nhớ đến Trình Kiêu, nội tâm đang bình tĩnh của Tôn Mạc bỗng dưng nổi sóng gió.

Sau chuyện lần trước xảy ra ở tiệc mừng thọ của Tôn Đại Hải, giữa Tôn Mạc và Lưu Tào Khang đã xuất hiện những rạn nứt.

Chuyện tình cảm một khi đã có rạn nứt thì rất dễ phát sinh những hiềm nghi.

Tôn Mạc có thể nhạy cảm nhận ra rằng Lưu Tào Khang đã có những hiềm nghi với cô.

“Đều trách tên Trình Kiêu khốn kiếp kia, nếu không phải do anh ta thì giữa mình và anh Tào Khang sẽ không đi tới bước đường như hôm nay.”

Lúc trước Tôn Mạc luôn cảm thấy Trình Kiêu là một tên vô dụng, coi thường anh. Cho dù những thành tựu trong y thuật của Trình Kiêu khiến Tôn Mạc không thể đuổi kịp nhưng trong lòng cô vẫn luôn bị mê mẩn về quyền thế và địa vị.

Cho dù Trình Kiêu có đạt được những thành tựu lớn hơn nữa trong y thuật thì trong lòng cô, anh vĩnh viễn không bao giờ có thể so sánh được với Lưu Tào Khang.

Trừ khi Trình Kiêu có quyền thế hơn hẳn Lưu Tào Khang.

Một lúc sau, giáo viên tới thông báo danh sách một số học sinh, bảo bọn họ tới phòng học tạm thời.

Đám học sinh đều hiểu đây là chuyện gì, ngay sau đó những học sinh được gọi tên bị bao quanh bởi ánh mắt ngưỡng mộ và đố kỵ của những học sinh khác.

Đương nhiên Tôn Mạc cũng có trong số đó.

Một nam sinh khá lắm mồm, hỏi nhỏ giáo viên: “Thầy Vương, lần này những thiên tài của Đại học Y Thủ đô đến chỗ của chúng ta nghe giảng thì ai sẽ phụ trách giảng bài ạ?”

“Người này nhất định có thể áp đảo được những thiên tài đó phải không ạ? Là giáo sư Mạc? Hay là hiệu trưởng Tô tự mình ra tay vậy ạ?”

Giáo viên nhìn cậu ta một cái rồi liếc nhìn cả đám học sinh đều đang dỏng tai lên nghe, mỉm cười thần bí: “Vị thần y mà hiệu trưởng Tô đích thân mời tới lần này nghe nói vô cùng lợi hại.”

“Là vị thần y nào vậy ạ? Hà Tây của chúng ta lấy đâu ra thần y chứ?” Nam sinh kia vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp.

“Đừng hỏi nhiều vậy nữa, các em sẽ biết ngay thôi.” Giáo viên kia nói xong, dẫn theo người đi về phía phòng học mới.

Ở cách đó không xa, trong phòng học Châm cứu.

Có hai thanh niên đứng ở bên ngoài phòng học, nghe một giáo viên nữ ở bên trong giảng về mối quan hệ giữa huyệt vị và cơ thể con người.

Nghe được một lát, người đeo khuyên tai to ra vẻ khinh bỉ nói: “Những kiến thức này ở chỗ chúng ta đều là những kiến thức chúng ta phải tự học, vậy mà bọn họ còn cần giáo viên dạy.”

“Thật là nhàm chán, từ lâu tôi đã nghe nói trường học ở những nơi thế này toàn là rác rưởi, làm gì có chân tài thực học chứ!”

Trước/1350Sau

Theo Dõi Bình Luận