Saved Font

Trước/71Sau

Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 27

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Mộc Miên tức khắc bị giận mà cười, nhe răng trợn mắt ra vẻ uy hiếp.

“Lại không nghe lời, liền đem cậu quăng ra ngoài ném xuống!”

Anh kiêu ngạo hừ một tiếng, sau đó nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.

Mộc Miên cười lắc đầu, nhận mệnh đi nấu cơm.

Buổi tối, anh rất tự giác lấy bài tập ra ngồi xếp bằng ngồi ở bên cạnh cô vẻ mặt ngoan ngoãn.

Không biết vì cái gì, rõ ràng là một cái học tra, lại đối với loại chuyện làm bài tập này, không có quá kháng cự.

Cô nghiêng đầu kiên nhẫn tỉ mỉ giảng đề cho anh.

Lâm Mộ An nghiêm túc nghe, nhưng câu đơn giản anh đều sẽ làm, nhưng hơi khó một chút, liền thập phần làm người đau đầu, anh nhịn không được nhăn mày lại.

Kỳ thật anh cũng không thích làm bài tập, này so với chơi trò chơi nhàm chán nhiều, hơn nữa lại đau đầu.

Nhưng là anh thích bộ dáng Mộc Miên giảng đề cho anh, ôn nhu lại bao dung, làm anh cảm thấy phi thường vui vẻ.

Thật giống như là, chính mình trong lòng cô, chiếm cứ một cái địa vị quan trọng.

Cho nên nguyện ý vô điều kiện bao dung anh, sủng ái anh.

Lâm Mộ An thích được cô sủng.

“Uy, nghe hiểu không đó!”

Trên đầu đột nhiên bị gõ một cái, Mộc Miên cầm bút, bất mãn trừng mắt anh, Lâm Mộ An lặng thinh, trong mắt một mảnh hoảng loạn, anh cực nhanh rũ mắt xuống.

Thấy bộ dáng chột dạ này của anh, Mộc Miên bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục đem đề vừa rồi nói qua nói lặp lại một lần, lần này anh nghe còn tính nghiêm túc.

Mộc Miên có chút vui mừng.

Trước khi đi ngủ, anh ôm gối lại đây, cũng không nói lời nào, cứ như vậy đứng ở cửa, mở to đôi mắt đen bóng ướt át kia nhìn cô.

Trong mắt lộ ra tất cả đều là khát vọng.

Gần đây anh dính người càng thêm lợi hại, mỗi lần vừa đến buổi tối, liền tự giác chui vào trên giường cô, bị Mộc Miên đuổi về vài lần, nhưng thật ra trước kia còn không có làm càn như vậy.

Chỉ là vừa đến lúc sắp đi ngủ liền bắt đầu đứng trước cửa phòng cô, ôm gối, nhìn chằm chằm cô, cũng không nói lời nào.

Cứ như vậy đứng một hồi, nếu Mộc Miên không để ý tới anh, lại ủy khuất mà trở về.

Dựa theo tính tình lúc trước của Mộc Miên, là sẽ không để ý đến anh, nhưng là hôm nay.

—— sau khi biết được quá khứ của anh.

Mộc Miên luyến tiếc để anh chịu một tia ủy khuất.

Cô mới vừa rồi đang ngồi quỳ ở trên giường sửa sang lại chăn, nhìn đến anh, động tác ngừng lại, lúc này đối mặt cửa, trên mặt biểu tình phức tạp.

Nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đen đặc tựa mực, sâu không thấy đáy.

Lâm Mộ An có chút thấp thỏm.

Anh rũ mắt xuống, mất tự nhiên mà nhéo nhéo cái gối trong lòng.

Anh nghĩ, đêm nay sợ là lại ngủ một mình rồi.

Bên tai lại đột nhiên truyền đến thanh âm cô, ôn hòa thư hoãn, âm điệu không có quá lớn phập phồng.

“Đêm nay muốn cùng mình ngủ?”

Lâm Mộ An lập tức nhìn qua đi, vội không ngừng mà gật đầu.

Đáy mắt đều là vui sướng, không chút nào che dấu hưng phấn.

“Lại đây.”

Cô cong khóe miệng hướng anh vẫy vẫy tay.

Lâm Mộ An lập tức ôm gối nhảy nhót chạy qua, tinh thần phấn chấn chuẩn bị đi lên giường thì Mộc Miên vươn một ngón tay chống ở trán anh.

Anh động tác dừng lại, nỗ lực trợn tròn mắt nhìn cô.

“Lần này cho cậu ngủ, về sau phải nghe lời.”

Mộc Miên thừa cơ nói điều kiện.

Mắt thấy tanhg lợi liền ở phía trước, Lâm Mộ An đương nhiên là không chút do dự vội gật đầu, đôi mắt mở to hơn, trong suốt thấu triệt, bên trong phảng phất đựng đầy một vũng nước.

Bộ dáng kia, mạc danh làm người cảm thấy đơn xuẩn lại ngốc manh.

Mộc Miên cảm thấy mỹ mãn gật gật đầu, mới buông ngón tay xuống.

Anh lập tức bò đi lên, động tác nhanh chóng chui vào trong chăn, sau đó tràn ngập chờ mong nhìn cô.

Mộc Miên mím môi, chậm rì rì chỉnh gối xuống giường tắt đèn, phòng nháy mắt biến thành một mảnh hắc ám, cô thật cẩn thận đi đến mép giường, xốc lên chăn nằm đi vào.

Lập tức bị người từ phía sau ôm lấy.

Bên hông quấn lên một đôi tay, lưng kề sát thân thể ấm áp kia, cảm nhận được hơi hơi phập phồng ở ngực.

Mộc Miên mặt ở trên gối cọ cọ, khép lại mắt chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm khi đồng hồ báo thức vang lên, cô thực nhanh liền từ trong mộng bừng tỉnh, sau đó xoay người, đem đầu vùi trong lòng ngực Lâm Mộ An không ngừng cọ, sau đóvươn chân đi đá anh.

“Rời giường…”

Cô mơ hồ không rõ kêu la.

Lâm Mộ An ôm lấy cô, vươn tay còn buồn ngủ đi ấn tắt đồng hồ báo thức, bên tai khôi phục thanh tĩnh, anh tiếp tục ôm Mộc Miên, lại nặng nề ngủ.

Mộc Miên giãy giụa vài giây, sau đó từ trong lồng ngực anh bò dậy, xuống giường đi rửa mặt.

Trong lòng ngực tức khắc trống rỗng, Lâm Mộ An ôm chặt chăn, thân mình xê dịch, mơ mơ màng màng ngủ đến trên gối của cô, khuôn mặt bình yên điềm tĩnh.

Mộc Miên rửa mặt xong ra tới lại kêu anh vài tiếng, mới đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, mới vừa đánh trứng, trong phòng lại lần nữa truyền ra tới tiếng chuông báo thức the thé kêu to trong phòng.

Cô cong cong khóe miệng, nghiêm túc mà đổ trứng lên chảo.

Hai bên chiên hơi cháy, đặt vào đĩa, tiếp theo là chiên chân giò hun khói, cuối cùng để vào vài miếng bánh mì, chà bông, xếp lại rồi cắt theo đường chéo. Cùng lúc đó, lò vi ba truyền đến một tiếng tích thanh thúy.

Cách đó không xa có tiếng bước chân vang lên, Lâm Mộ An biếng nhác từ trong phòng đi ra.

Trên trán tóc hơi ướt, khuôn mặt sạch sẽ thoải mái thanh tân, trắng nõn giống với trứng gà mới vừa lột xác.

Anh kéo ghế ra, ngồi xuống trước bàn, ngửa đầu nhìn Mộc Miên đang bưng mâm ra, giống một ấu thú con gào khóc đòi ăn.

Mộc Miên đem sandwich cùng sữa bò để tới trước mặt anh.

Ăn xong bữa sáng, hai người ra cửa, đến trường vừa lúc trống đánh.

Lâm Mộ An lười nhác dựa vào trên ghế bắt đầu chơi di động, Mộc Miên lấy sách ra đoan chính đặt lên bàn, đọc thầm, đọc diễn cảm.

Đó là sáng sớm hằng ngày của hai người.

Mộc Miên từ lần đó bị Lý Nguyên gọi lên nói chuyện, liền không còn có đi trễ nữa.

Tiếng chuông vang lên, giáo viên tiết này ôm một đống bài thi đi đến.

Thứ năm và thứ sáu tuần trước là hai ngày thi giữa kỳ, thứ hai vừa lên tiết, các giáo viên liền bắt đầu phát, phê, chữa tốt bài thi.

Phía dưới học sinh sôi nổi duỗi dài cổ, gấp không chờ nổi muốn biết điểm mình.

“Lý Tần, 138 điểm”

“Phương Vân, 110 điểm”

“Mộc Miên…” Trên đài giáo viên tiếng Anh đẩy đẩy mắt kính, ánh mắt quét phía dưới một vòng, cuối cùng dừng mắt ở trên người Mộc Miên.

“148 điểm”

“Lần này thi không tồi, tiếp tục phát huy.” Cô gật gật đầu, cười khen nói.

Mộc Miên đứng dậy, mỉm cười nhận bài thi.

Tiếng Anh là môn cô cô học tốt chỉ sau Toán, nhưng ngày thường cũng sẽ không thi đến gần điểm tối đa như thế, có thể thấy được lần này thật sự là tiến bộ.

Mộc Miên nhìn chằm chằm con số đỏ tươi trên kia, âm thầm cảm khái.

Cũng không uổng công cô mỗi ngày khêu đèn đêm đọc.

Trên bục giáo viên còn đang tiếp tục, khi đọc đến cái tên quen thuộc kia, Mộc Miên nháy mắt chú ý tới.

“Lâm Mộ An, 48 điểm”

Mộc Miên phụt một tiếng, nhịn không được cười khẽ ra tiếng. Dù cho biết thành tích của anh không được tốt, nhưng khi chân chính nghe được điểm, vẫn là có chút buồn cười.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Mộc Miên ngửa đầu, vừa lúc đối mặt với gương mặt vô biểu tình kia, khóe miệng cô ý cười rộng hơn.

Lâm Mộ An thần sắc không rõ liếc cô một cái, sau đó từ trong tay lão sư nhận bài thi, hờ hững về chỗ.

Mộc Miên thu hồi gương mặt tươi cười.

Nhưng khóe miệng vẫn là hơi hơi hướng về phía trước nhếch lên.

Các môn thành tích lần lượt phát ra, Mộc Miên kiểm tra đều tương đối không tồi, toán học cũng gần điểm tối đâ.

Lý Nguyên sắc mặt hơi hoãn, nhìn thấy cô cũng không có nghiêm túc như ngày xưa, Mộc Miên mơ hồ cảm giác thân phận ái đồ của mình, giống như lại đã trở lại một chút.

Buổi tối trên đường trở về, Lâm Mộ An vẫn luôn vẫn duy trì trầm mặc, mí mắt nửa rũ, chuyên chú mà đường nhìn dưới chân. Nhớ tới sự tình ban ngày, Mộc Miên nhịn không được đi gọi anh.

“Lâm Mộ An ——”

Cô kéo dài thanh âm kêu anh.

Anh không có để ý tới cô.

Xem ra thật là tâm tình không tốt, bởi vì ngày thường liền tính là không muốn nói chuyện, lúc Mộc Miên kêu anh, cũng chỉ là thấp thấp ứng một câu.

“Hảo tốt nga! Điểm chúng ta tiếng Anh vừa lúc bên trong đều có cái 48 đâu!”

Mộc Miên cố ý cái hay không nói, nói cái dở.

Quả nhiên, sắc mặt của anh càng kém, môi đều mím thành một hàng.

Mộc Miên cười đến càng thêm sáng lạn, ngửa đầu tiến đến trước mặt anh, đôi mắt cong thành nữa vầng trăng khuyết.

“Cậu xem, tựa như tên cậu có hai chưc mộc, tên của mình cũng có hai chữ mộc ——”

“Cho nên chúng ta chính là nhất định phải ở bên nhau!”

Mộc Miên nói xong, sắc mặt của anh tức khắc có chút giữ không được, khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn là nhịn không được hơi hơi nhếch lên một chút.

Khuôn mặt lãnh lẽo nháy mắt như băng tuyết hòa tan, chỉ tàn lưu điểm điểm mảnh nhỏ, tỏ rõ trời đông gió rét trước đó.

Mộc Miên nhìn chằm chằm thấy cảm xúc của anh chuyển biến tốt đẹp, thì cảm thấy mỹ mãn mà đứng thẳng, đem đôi tay cắm trong túi á, tung tăng nhảy nhót đi tớinphía trước.

Lâm Mộ An nhìn chằm chằm bóng dáng cô, gục đầu xuống, chậm rãi cười lớn.

Đêm đó làm xong bài tập, Mộc Miên thần sắc như thường lấy ra một quyển từ điển tiếng Anh, bắt đầu dạy anhđọc từ đơn.

Lâm Mộ An sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi dấu đi phức tạp trong mắt, vẻ mặt nghiêm túc mà nghe cô giảng.

Bất tri bất giác đồng hồ trên tường đã chỉ hướng 10 giờ, Mộc Miên khép sách trước mặt lại, ôn nhu phân phó nói: “Được rồi, hôm nay liền đến đây thôi, cậu đi ngủ đi.”

Anh ngoan ngoãn gật gật đầu.

“Cậu đừng ngủ trễ quá, đi ngủ sớm một chút a…”

“Ừ.”

Mộc Miên từ trên bàn cầm lấy một bài thi toán mới, bắt đầu nghiêm túc đọc đề mục, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên lên tiếng.

Lâm Mộ An muốn nói lại thôi nhìn cô vài lần, sau đó chậm rì rì mà đi tới trong phòng cô, bò lên trên giường chui vào trong chăn.

Cửa phòng không khép, trong phòng không có bật đèn, ánh đèn phòng khách từ cửa tiến vào, mang theo nhu hòa ấm áp, xua tan vài phần hắc ám.

Trên gối còn có mùi hương của tóc cô, nhàn nhạt rất dễ nghe, Lâm Mộ An nhắm mắt lại cọ cọ, chậm rãi đi vào giấc ngủ.

Ở trên tường đồng hồ chỉ hướng 12 giờ, Mộc Miên rốt cuộc cất bào tập trước mặt, chớp chớp đôi mắt chua xót, đứng dậy tắt đèn.

Chớp mắt trong phòng liền tối đen, cô lấy di động ra, nương theo ánh sáng màn hình cùng ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chậm rãi đi tới phòng ngủ.

Nhìn trên giường phồng lên một đoàn, Mộc Miên giảm nhẹ động tác, thật cẩn thận bò lên trên giường, mới vừa chui vào trong chăn ấm áp, liền lập tức bị người từ phía sau ôm vào trong lòng.

Sau đó bên tai truyền đến vài tiếng nói mớ mơ hồ không rõ, đỉnh đầu bị cằm anh cọ vài cái, anh đem cô hướng vào trong thân thể xoa xoa, cuối cùng bình tĩnh lại.

Mộc Miên giật giật thân mình, ngủ.

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Trọng Sinh 1988: Quân Thiếu, Ta Không Gả!