Saved Font

Trước/71Sau

Chàng Trai Khôi Ngô Trầm Lặng

Chương 47

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Truyền nước xong, thân nhiệt của Lâm Mộ An rốt cuộc hạ xuống, Mộc Miên nhìn đồng hồ quả quýt trên tường, đã gần 12 giờ, cô động thân muốn trở về.

Lâm Mộ An lập tức nắm lấy tay cô, đáy mắt kinh hoảng, “Em muốn đi đâu?”

“Về ký túc xá a”, Mộc Miên đương nhiên đáp.

Lâm Mộ An cố chấp mà nắm lấy tay cô không buông, hơi nước tràn ngập trong mắt cứ như vậy nhìn cô, cũng không nói lời nào.

Như một đứa trẻ dùng phương thức vô lại, muốn lấy được đồ vật mình âu yếm.

Mộc Miên nhẹ nhàng cười.

“Buông ra.”

“Ngày mai anh đi rồi…” Anh ủy khuất mở miệng.

“Cùng em có quan hệ gì.” Mộc Miên đẩy tay anh ra.

“Miên Miên ——” đáy mắt anh hiện lên một tia bi thương, nhẹ giọng kêu tên cô muốn nói lại thôi.

“Trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Mộc Miên nhàn nhạt dặn dò, gật đầu với Triệu Địch bên cạnh, kéo cửa đi ra ngoài.

Thân ảnh của cô biến mất trong tầm mắt, không chút nào lưu luyến, Lâm Mộ An suy sụp gục đầu xuống, tóc mái che khuất đôi mắt, thần sắc không rõ, Triệu Địch quan sát anh vài giây, cẩn thận tiến lên.

“Chúng ta trở về đi…”

Lâm Mộ An trầm mặc không nói, Triệu Dịch đành phải đứng đấy, nửa ngày, lại nhịn không được lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu ngồi ở chỗ này cũng vô dụng a ——”

Người cũng sẽ không quay về.

“Câm miệng!” Lâm Mộ An nhăn mày lạnh lùng liếc mắt nhìn anh, sắc mặt lạnh nhạt lại không kiên nhẫn, hoàn toàn không còn bộ dáng như trước mặt Mộc Miên vừa rồi nữa.

Triệu Địch hậm hực rũ mắt xuống, không dám mở miệng nữa.

Mộc Miên trở lại ký túc xá, hiếm thấy chính là bọn họ còn chưa ngủ, cô mới vừa đẩy cửa ra, ba người nằm ở trên giường lập tức nhảy nhót lên, kinh hô: “Cậu đã về rồi!”

“Ân?” Mộc Miên nghi hoặc nhìn qua.

Ba người nhanh như chớp xuống giường, đem cô vây quanh, Tống Đường nhìn lại đây, vẻ mặt cao thâm khó đoán.

“Cậu đoán nam thần hiện tại của cậu hôm nay cùng mình nói cái gì? ——”

“A…” Mộc Miên sửng sốt một chút, sau đó lập tức phản ứng lại, hơi hơi nhíu mày: “Anh ấy sao lại nói chuyện với cậu?”

“Đúng rồi! Mình cũng thấy kỳ quái đây, lần đầu tiên cùng minh tinh nói chuyện thật kích động đâu!” Đôi tay Tống Đường nắm chặt trong mắt như toát ra ngôi sao nhỏ.

“Ổn định ổn định, Tống ca, người sắt không thể sụp đổ ”, Lý Quân vội vàng đi thuận ngực cô.

Tống Đường hít sâu một hơi bình tĩnh xuống dưới.

“Cậu ta nói ——”

“ Anh không phải đã có bạn gái sao? Vì sao còn ở nơi này cùng cô gái khác lôi lôi kéo kéo.”

“Phốc ha ha ha ha ha”

Tống Đường cười đến ngã trước ngã sau, thở hổn hển hỏi: “Cậu biết mình trả lời hắn như thế nào không?”

Mộc Miên vẻ mặt lạnh nhạt, “Không biết.”

“Mình nói, ha ha ha tôi là nữ nha!”

“Nga.”

“Di, cậu sao lại là cái biểu tình này”, Tống Đường cười đủ rồi, mới phát hiện cô không thích hợp, dưới ánh đèn, Mộc Miên mặt vô biểu tình đứng ở nơi đó, đáy mắt một mảnh đen tối.

Ba người liếc nhau, Lý Quân nhịn không được giải thích.

“Chính là bọn họ ở trường học lấy cảnh kia, Tống Đường ôm lấy hai người tụi mình ở một bên xem náo nhiệt, Lâm Mộ An không biết thế nào đột nhiên đi tới, tụi mình đều chấn kinh luôn ——”

“Đúng rồi đúng rồi, sau đó Tống ca lại còn truy vấn bạn gái là ai, anh ta không nói một lời liền đi rồi, sắc mặt kia rất kém, cảm giác như ngay sau đó liền sẽ ngất xỉu vậy.” Tô Trà mở miệng bổ sung.

“Miên Miên, Miên Miên?”

Ba người lo lắng nhìn cô nhẹ gọi. Mộc Miên đứng ở nơi đó, cùng biểu tình của Lâm Mộ An hồi chiều không có khác nhau mấy, cảm giác như ngay sau đó cũng muốn ngất xỉu.

“Mình không có việc gì, đi ngủ đi.” Mộc Miên thấp thấp mở miệng, thần sắc chinh lăng, có chút đờ đẫn cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Cửa vừa đóng lại, tiếng nước tí tách vang lên, đem tất cả âm thanh đều dấu ở bên trong.

Mộc Miên dựa vào trên tường che miệng nhỏ giọng nức nở, trong đầu hiện lên bộ dáng của Lâm Mộ An không lâu trước đây.

Anh vùi thân mình ở trong xe khóc đến thương tâm muốn chết, lúc ấy cô không hiểu, chỉ nghĩ là bị bệnh tra tấn thân thể, hiện tại ngẫm lại, thật là đau lòng,

Nếu cô không đoán sai, năm ngoái lúc Lâm Mộ An về nước, nhất định là thấy được bộ dáng Tống Đường cùng cô ở bên nhau.

Mộc Miên nhìn người trong gương vừa khóc vừa cười, trên chân đầy nước, làm ướt dép của cô, vòi hoa sen còn đang tí tách tí tách tưới nước, cô ngồi xổm xuống, gắt gao ôm lấy chính mình.

Hôm sau lúc tỉnh lại, đôi mắt của Mộc Miên có chút đau nhức, nhưng tâm tình đã bình phục không sai biệt lắm, cô giống như ngày xưa rời giường đi học, thần sắc nhìn không ra một tia khác thường.

Như là thủy triều sau khi bình tĩnh, trừ bỏ một chút dấu vết ở ngoài, còn lại đều đã không có dấu vết để tìm.

Khác nhau chính là, Mộc Miên không hề chú ý đến bất luận tin tức gì về anh, có đôi khi không cẩn thận thấy được, cũng là hờ hững bỏ qua.

Lâm Mộ An thường xuyên gọi điện cho cô, Mộc Miên mỗi lần tiếp, cũng là nhàn nhạt đáp lời, nghe anh ở kia đầu nói những việc vặt thực nhỏ.

Dường như đã nhận ra sự lãnh đạm của cô, Lâm Mộ An có mấy lần ở trong điện thoại đều muốn nói lại thôi, Mộc Miên mỗi lần đều lẳng lặng chờ một lát, sau đó cúp điện thoại.

Hai người dường như giằng co một hồi, ngươi không nói, ta cũng không nói, cứ như vậy tiêu dần theo thời gian, một chút một chút vơi đi.

Tháng 11, thời tiết chợt hạ nhiệt độ, chăn bông còn chưa kịp thay, ban đêm đã bị đông lạnh làm tỉnh vài lần, buổi sáng dậy, đầu choáng váng não căng lên.

Rửa mặt xong ra cửa, bên ngoài cũng là gió lạnh hiu quạnh, Mộc Miên quấn chặt áo gió trên người, vượt qua gió lạnh thấu xương đi đến phòng học.

Chạng vạng tan học thì đại di mụ đột nhiên đến thăm, không bao lâu thân thể liền bắt đầu kháng nghị, có thể là hàn khí tàn lưu trong cơ thể quấy phá, mỗi lần đến đều đau đớn hơn lần trước.

Mộc Miên ôm bụng ở trên giường đau chết đi sống lại.

Lâm Mộ An điện thoại đột nhiên ở ngay lúc này gọi tới.

“Alo, Miên Miên…”

“Ừ.”

“Em tan học chưa…?” Anh thử hỏi.

“Ừ.” Mộc Miên nhíu mày lại, thấp thấp trả lời, so với lãnh đạm lúc trước còn thêm hờ hững vài phần.

“Vậy em… Hiện tại đang làm cái gì?” Ngữ khí của anh mang theo chút cẩn thận, khiếp nhược lại cẩn thận. Cm giác bực bội nháy mắt dâng lên, làm lý trú suy sụp.

Ác tâm dâng lên, cô lạnh lùng nói: “Lâm Mộ An anh không cần phải gọi điện thoại cho em.”

Nói xong, lập tức bang một tiếng ngắt điện thoại, oán hận nhắm mắt lại, di động lại vẫn đang gắt gao niết ở trong tay, hồi lâu đều không có vang lên.

Mộc Miên tự giễu cong cong khóe miệng, buông lỏng tay ra, quay người đi.

Trong phòng từ từ tối lại, ba người Lý Quân các nàng hôm nay có hoạt động xã đoàn, hẳn là khuya mới có thể trở về.

Mộc Miên hôn hôn trầm trầm ngủ, không biết qua bao lâu, túi chườm nóng trong tay sớm đã lạnh.

Cơn đau vẫn không biết mệt mỏi từ bụng nhỏ truyền đến, tra tấn cô đên tâm thần tan rã, bên môi nhịn không được tràn ra một tiếng rên rỉ.

Mộc Miên cứng còng thân mình muốn động cũng không dám động.

Tiếng chuông đột nhiên vang lên, ở trong căn phòng an tĩnh phá lệ chói tai, Mộc Miên nhắm hai mắt tìm loạn, rốt cuộc ở dưới mép gối, nơi âm thanh phát ra.

Màn hình lấp lánh chiếu sáng một mảnh không gian nhỏ, Mộc Miên nửa híp mắt còn chưa thấy rõ tên người gọi, điện thoại trong tay cũng tự nghe rồi.

Cô đem điện thoại để bên tai, mệt mỏi lên tiếng.

“Alo…”

“Miên Miên ——”

Thanh âm quen thuộc xâm nhập vào trong óc, đáy lòng đột nhiên toát ra từng chút kích động vui sướng bí ẩn, giờ phút này thân thể đau đớn dường như đều giảm bớt vài phần.

“Anh ở dưới ký túc xá của em.”

Trong đầu rắc một tiếng như tiếng cây gỗ nháy mắt đứt gãy, Mộc Miên bỗng nhiên mở to mắt.

“Cái gì?”

“Anh ở dưới lầu, em có thể… Xuống dưới một chút không?”

Lời nói ở trong miệng lặp lại hai lần, cuối cùng vẫn là hóa thành một lời nói thầm, Mộc Miên ngắt lên điện thoại nhanh chóng ngồi dậy nhảy xuống giường.

Nhíu mày cố nén cơn đau nơi bụng nhỏ, Mộc Miên hơi hơi cong người đi xuống dưới lầu, trước ký túc xá có vài ba học sinh đi qua.

Dưới tàng cây cách đó không xa, một bóng người quen thuộc đang dứng, ánh sáng tối tăm, không thấy rõ mặt, dựa vào trực giác, Mộc Miên từng bước đi qua.

Theo khoảng cách kéo gần, khuôn mặt của anh dần dần rõ ràng, một thân hắc y cơ hồ muốn hợp thể cùng bóng đêm, mũ lưỡi trai ép tới cực thấp, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.

Anh cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân, hình như có thần giao cách cảm, khi Mộc Miên đến gần bỗng nhiên ngẩng đầu, sau đó nhíu mày.

Lâm Mộ An tiến lên đỡ eo cô.

“Em không thoải mái sao?” Anh lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới.

“Buông ra”, Mộc Miên thấp giọng nói, nhìn chằm chằm cái tay trên eo kia, sắc mặt không vui.

Lâm Mộ An nghe lời buông ra.

“Em không thoải mái à???”, Anh hỏi lại lần nữa.

“Anh tới đây làm gì?” Mộc Miên trực tiếp chất vấn.

Anh trầm mặc, một lát, mới thấp thấp mở miệng: “Em không để ý tới anh, anh có chút sợ hãi.”

Làn gió thổi qua, lá cây rào rạt lay động, ánh trăng yếu ớt từ giữa tán lá chiếu xuống, Lâm Mộ An cúi đầu đứng ở trước mặt cô, như là đang nhận sai.

Bả vai mảnh khảnh hơi rũ, lộ ra một đoạn cần cổ trắng ngần, đường cong khuôn mặt tinh xảo lại hoàn mỹ.

Mộc Miên lẳng lặng nhìn, hồi lâu, mới chậm rãi lên tiếng.

“Vậy anh muốn em làm thế nào?”

“Em đừng không để ý tới anh”, Anh ngẩng đầu, trong đôi mắt đen nhánh đều là sợ hãi.

“Được.” Mộc Miên nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh từ nơi nào tới đây?” Cô hỏi.

“Bắc Kinh.”

“Người đại diện của anh biết không?”

“Biết.”

Anh giương mắt trộm đánh giá cô một cái, bổ sung: “Anh ấy có chút tức giận.”

“Ừ.” Đến cô cũng tức giận.

Thời gian dài đứng thẳng làm đau đớn trở nên càng thêm rõ ràng, Mộc Miên không muốn cùng anh dây dưa nữa, cô hơi hơi nhăn lại mày hỏi: “Vậy anh đợi lát nữa có thể trở về sao?”

Trên mặt Lâm Mộ An nháy mắt lại xuất hiện cái loại biểu tình, như là bi thương, lại mang theo nhè nhẹ yếu ớt, lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, trong mắt mang theo một chút ám hạ.

Anh mấp máy môi, thanh âm nhỏ không thể nghe thấy, giống như ngập ngừng, “Anh đây… Nhìn thử có vé không.”

Lâm Mộ An lấy di động ra gọi cho Triệu Địch, Mộc Miên ở một bên chờ, giây lát, anh kết thúc trò chuyện, nhìn chằm chằm cô mở miệng.

“Còn có chuyến bay lúc 10 giờ 45, Bây giờ anh gọi xe chạy đến… Khả năng còn kịp.”

Anh nói xong, thân mình lại cũng không động, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, bên trong lập loè tia chờ đợi thật nhỏ.

Cả khuôn mặt đều bởi vì đôi mắt kia mà sinh động lên.

Mộc Miên gật gật đầu: “Được, em đưa anh đi.”

Trước/71Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Độc Y Cuồng Phi: Tà Đế Thỉnh Tiết Chế