Saved Font

Trước/107Sau

Chấp Niệm Tam Sinh

Chương 21: Nỗi Oan Cẩu Huyết 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
-Có ngon không...

Phù Thiên Băng thút thít hỏi. Nàng là bỏ công bỏ sức nấu cho hắn ăn, hắn có giỏi thì chê thử xem. Đời này đừng mong nàng nấu cho hắn thêm lần nào nữa.

-Ừm, rất ngon!

Nghe câu hỏi kia, giọng nói đáng yêu kia, tiếng thút thít khóc kia... Sao quá chọc thương hắn... Hắn không nỡ để nàng buồn, mà cũng không dám chê món nàng nấu... Vì nó thật sự ngon.

-Hắc hắc, ta đã ra tay thì làm sao có thể không ngon a...

Nụ cười tuy có chút "không hợp thời" nhưng phải nói, nhờ nụ cười này mà Phù Thiên Băng đã chiếm hơn một nữa vị trí trong trái tim sắt đá của Sở Giả Thần...

Sở Giả Thần nhìn nàng, nhìn như muốn xuyên qua. Cảm giác nhận được khi ở bên "hắn" vô cùng mới mẻ, vô cùng thoải mái, mà cũng thật êm ả...

Không ồn ào, không phiền phức cũng không mệt mỏi... Đó là cảm giác đến hắn cũng không thể giải thích!!

Nếu "hắn" cứ như vậy mà ở bên hắn... Như vậy sẽ thật rốt...thật rất tốt...

Một đêm thật nhiều tiếng cười, những tiếng cười giòn tan cứ thay nhau vang lên từ ngôi đình Tuyết tuyệt đẹp. Ở đó, hai con người, hai tính cách nhưng cùng niềm vui như đang hòa tan vào nhau cho nhau cảm xúc mau vui mà khó phai mờ...

Vậy là, một đêm lại trôi qua yên bình ở chốn thâm cung hỗn độn...

______

Sáng hôm sau.

-Aaaa!!!

Trong căn phong xinh đẹp bỗng vang lên tiếng thét chói tai.

Phù Thiên Băng nhíu nhíu hàng mày xinh đẹp khó chịu ngồi dậy. Nhưng khi còn chưa hiểu gì thì ngoài cửa đã có một toán thái giám chừng mười người tiến vào vây kín nàng lại.

Lướt mắt nhìn xung quanh.

-Hạ tiểu thư?? Người....

Còn chưa kịp nói hết câu, Hạ Quan Vy đã khóc lớn tiếng cắt ngang. Lại nhìn xuống, nàng ấy tại sao lại quấn chặt chăn, còn bị ôm bởi một nữ tỳ khác.

Cúi đầu nhìn chính bản thân mình. Phù Thiên Băng khó hiểu, nàng vẫn còn bộ quần áo trên người, nhưng chỉ khác là mỏng hơn, ít hơn bình thường... Cũng may nàng hay nịch ngực nên xem ra chẳng ai phát hiện nàng là nữ nhân.

Nhưng khoan đã. Đây là đâu?! Hôm qua sau khi uống say cùng Sở Giả Thần thì nàng đã về và ngủ đúng căn phòng của nàng cùng Tiểu Đường Tử mà... Tại sao bây giờ lại ở đây... Còn Hạ tiểu thư?!!

-Người đâu, bắt tên thái giám kia lại cho bổn cung.

Hạ Quan Vũ vừa chân vào đã tức giận hét chói tai.

Tên thái giám này, kể từ ngày bệ hạ gặp hắn thì đã hoàn toàn bỏ quên nàng. Nếu như trước kia một tuần bốn bữa chàng sẽ ghé cung nàng thì hiện tại, chàng chỉ ở trong tẩm cung của chàng. Không hề ngó ngàng tới nàng.

Đúng lúc muội muội đang thích hắn thì tống hắn ra khỏi cung, trả lại cho nàng địa vị đi...

-Khoan đã, ta đã làm gì mà bắt ta?

Phù Thiên Băng kinh hãi, nàng làm sao lại lâm vào tình cảnh này? Đáng ra, hôm nay nàng sẽ được về nhà, tại sao lại như vậy...

-Dám dụ dỗ thiên kim Hạ Gia, thân là một thái giám lại không yêm để thành thái giám, dám ngang nhiên vào cung mà sắc dụ nữ nhân trong cung... Ngươi đáng tội gì!

Hạ Quan Vũ từng câu từng chữ vô cùng rõ ràng. Nhưng khi lọt vào tai Phù Thiên Băng thì trở thành một màu trắng.

Cái gì "không yêm"? Cái gì "sắc dụ nữ nhân"? Nàng đường đường là nữ nhân, không phải người thuộc "thế giới thứ ba"... Làm sao "sắc dụ"?

Phù Thiên Băng thống khổ nói không nên lời. Nếu hiện tại nói nàng là nữ nhân, con gái Phủ Thừa Tướng thì người ngoài sẽ nghĩ gì?

Là cha nguyên chủ có âm mưu đoạt vị nên sai con gái cải trang vào cung "thám thính"? Hay cha nguyên chủ có âm mưu giết vua chiếm ngôi??

Tính qua nghĩ lại, cuối cùng người chịu lại là cha nguyên chủ... Nàng mới xuyên được một tháng, mặt mũi ông ấy ra sao nàng còn chưa kịp thấy qua, làm sao có thể hại người như vậy...

Cứ thế im lặng để mặc sự lôi kéo của đám nô tài. Họ kéo nàng đến một khoản sân rộng. Trên cao là ghế ngồi của Hạ Quan Vũ cùng một số cung phi khác.

Hạ Quan Vũ cười thầm, lần này để xem Tiểu Sơ Tử ngươi còn có thể thoát được không. Một là cưới muội muội, hai là chịu chết....

-Hoàng Thượng giá lâm!

Từ xa truyền đến khẩu hiệu gai nhọn của thái giám tổng quản.

Phù Thiên Băng khẽ mỉm cười, nàng có phải sắp được cứu rồi... Nàng sẽ không bị đánh hay bị chém đầu đúng không...

Ánh Mặt Trời có lẽ quá chói chang nên nàng không nhìn thấy sắc mặt khó coi của Sở Giả Thần.

-Ái phi, đây là chuyện gì xảy ra.

-Bẩm bệ hạ. Tên nô tài này mang danh thái giám vào cung nhưng lại không làm tròn bổn phận, dám câu dẫn, làm nhơ nhuốc tấm thân trong sạch của Vy nhi... Tội này phải xử như thế nào.

Hạ Quan Vũ mặt hơi rũ xuống tỏ vẻ oan khuất, đau thương thay cho muội muội. Nhưng ánh mắt nàng lại hiện lên sự ngoan độc ác tâm khó lường...

Trước/107Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tiên Y Đế Phi