Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 23: Lễ Vật Của Chúng Ta.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
        Bữa tối, ta nhận được lễ vật của Cẩn, nhi tử ầm ĩ muốn ta mở ra xem, nhẹ nhàng mở ra, ta nở nụ cười, dưới ánh đèn, vật nhỏ này sáng chói mắt, đó là một bộ dây đồng hồ châu Âu Garci.

            "Đây là cái gì nhỉ?" Nhi tử từ trong tay ta tiếp nhận, tỉ mỉ mà xem xét, "Dây đồng hồ nha, dây đồng hồ của dad hỏng rồi sao?" Nhi tử vừa nói, một bên kéo tay ta qua muốn nhìn dây đồng hồ của ta.

            "Lần trước ta phát hiện hoa văn dây đồng hồ ngươi có chút mờ đi!" Cẩn cười, xem như là giải đáp nhi tử nghi hoặc.

            "Gặp may nhỉ!" Ta đem hộp đóng kín lại lần nữa, cười nói.

            "Cái gì là gặp may nhỉ?" Nhi tử một mặt không rõ, rất nhiều lúc, ta cùng cẩn nói chuyện hắn nghe được như rơi vào trong sương mù, vấn đề này, nhi tử không chỉ một lần kháng nghị phương thức ngôn ngữ của hai ta, tuyên bố cấm nói chuyện nửa vời...

            "Gặp may là... mẹ ngươi không có đem tóc đi bán nha!" Ta đem miếng bò bít tết được cắt gọn nhét vào trong miệng, cười nhìn nhi tử một chút.

            "..." Nhi tử không nói gì, giải thích thế này, chẳng bằng không giải thích tốt hơn...

            Ta kể cho con một chuyện xưa, đó là tác phẩm tiêu biểu của O.Henry , tên là《Món quà Giáng sinh 》. [1]

            Trước Giáng sinh một ngày, ở khu nhà trọ nghèo nàn, Della muốn cho người chồng tên James của mình một niềm vui bất ngờ, nhưng là nàng chỉ có 1 đô la 87 xen, nàng biết chút tiền này căn bản không đủ mua được lễ vật gì tốt, nàng liền đem mái tóc nâu tựa thác nước đầy tự hào của nàng cắt đi, đem bán, đổi lấy 20 đồng. Tìm khắp các cửa hàng, Della với 21 đồng, rốt cục mua được một cái dây đeo đồng hồ bạch kim giản dị, cái này có thể đeo chung với đồng hồ vàng của James. Mà James cũng muốn cho vợ mình một niềm vui bất ngờ, chàng cũng bán đi đồ hồ vàng đáng tự hào của chính mình, mua cho Della bộ lược chải tóc đẹp đẽ mà nàng ước ao đã lâu để làm quà giáng sinh.

            Nhìn dây đeo trong tay, ta tự nhiên biết tâm ý Cẩn, bởi vì biết, cho nên cảm động...

            Nhi tử không nói gì thêm, chỉ cười cười, gật gù, ta tin tưởng hắn hiểu phần tình cảm như thế, ở trong mắt hắn, ta tựa hồ nhìn thấy hắn cảm động.

            Bữa tối ăn rất lâu, vừa về đến nhà, nhi tử liền vội vã tắm rửa rồi đi ngủ. Tiểu tử ngày mai còn phải đi học, thức đêm không phải là việc khôn khéo gì. Ta đi vào thư phòng, mở đèn bàn làm việc lên, ngồi ở trên ghế, nhìn lễ vật Cẩn tặng ngây người. Nhìn nhìn, chính mình không khỏi nở nụ cười.

            Đứng lên, ánh mắt ở trên giá sách tìm kiếm, 《Truyện ngắn O.Henry 》đọc lúc trước không biết ở đâu. Khẽ vuốt dây đồng hồ trong tay, ta đương nhiên không nỡ lòng mang nó. Kéo ngăn kéo thấp nhất ra, bên trong chứa toàn là hồi ức của ta. Một tờ giấy, bức ảnh, bút máy... Lễ vật Cẩn tặng ta, ngoại trừ chuỗi Phật châu nhiều năm ta vẫn đeo trên cổ tay, còn lại đều đặt ở nơi này. Quà sinh nhật, lễ vật ngày lễ, lễ vật ngày kỷ niệm... Bất tri bất giác, tích lũy rất nhiều, thời gian đúng là có một loại sức mạnh đáng sợ, nguyên lai bất tri bất giác, đã qua lâu như vậy.

            Lúc này, Cẩn hẳn là đang trong phòng ngủ đọc sách đi. Nữ nhân này, tối nay không soạn bài, chuyện như vậy nàng tuyệt đối không cho phát sinh. Vừa tiến vào phòng ngủ thay áo ngủ, Cẩn lật xem sách giáo khoa trong tay, không để ý đến ngày lễ, điều ta có thể làm, chỉ có đem áo ngủ khoác lên người nàng, sau đó lặng lẽ đi ra, không quấy rầy nàng.

            Đi đến phòng khách, trong lúc lơ đãng thoáng nhìn những chai rượu được bày biện chỉnh tề kia. Brandy, Vodka, Whisky, còn có vài loại rượu làm cocktail. Ta vẫn muốn sưu tầm một tủ rượu nho nhỏ rồi đặt trong phòng khách, nhưng vẫn không có thời gian. Cuộc sống cần chút ít lãng mạn —— mặc dù là ta giống như người không hiểu được thế nào là lãng mạn.

            Rót một chút nước chang, bỏ vào vài viên đá, không đến một ounce Absolut Vodka, cocktail này có tên gọi là Screwdriver, mùi rượu nhàn nhạt, mùi vị của nước chanh hòa với Vodka bù trừ cho nhau, trong mấy loại cocktail, ta đặc biệt thích loại này.

            Đáng tiếc không tìm được ly rượu, không thể làm gì khác hơn là dùng bình lắc, ngược lại thấy có chút không ra ngô ra khoai. Không giống như người có phẩm vị, giống như bartender kém chất lượng. Nhớ tới trước đây làm thêm ở quán bar, cách đây cũng rất lâu rồi. Vẫn luôn thấy tuổi mình không lớn lắm, mỗi lần nhớ tới chuyện của quá khứ thì luôn cảm thấy lúc đó ta rất trẻ, mà hiện tại, ta lại già rồi...

            Giống như đã từng nghe người nói rằng, người già rồi sẽ dùng thời gian để nhớ lại quá khứ.

            "Làm gì vậy?" Không biết từ lúc nào, Cẩn đi tới phía sau ta. Hai cánh tay nàng vòng qua eo ta, cảm giác hơi thở nhàn nhạt của nàng cùng mái tóc ướt sũng, xung quanh tựa như không hề có gì liên quan đến chanh, ta lại tựa hồ như ngửi được một tia mùi vị của nó.

            "Screwdriver!" Ta giơ giơ bình lắc trong tay, "Uống hết rồi!"

            "Ngươi còn uống..." Cẩn ngắt ta một hồi, đem đầu tựa ở trên lưng của ta.

            "Ta lại không uống say, không giống người nào đó..." Ta nhỏ giọng cười, sợ đánh thức nhi tử.

            Cẩn giơ cánh tay lên, nắm lấy bình lắc trong tay ta, cười đem nó đặt lên bàn.

            "Muốn uống sao?" Ta xoay người, từ chính diện ôm lấy nàng, nhỏ giọng hỏi, "Có điều, nếu như ngươi muốn uống, ta thêm rượu vang đỏ vào!"

            "Rượu vang đỏ?"

            "Đúng rồi!" Ta đứng thẳng người, "Ta vẫn luôn cảm thấy, rượu vang thuộc về nữ nhân, đặc biệt là nữ nhân thành thục. Không đỏ diễm lệ, nhưng vui tai vui mắt, hương không quá nồng, nhưng mùi thơm nhẹ nhàng, có một chút chát, nhưng về sau lại ngọt... Có điều... nữ nhân tửu lượng thấp nên thôi đi!" Ta đem cánh tay khoát lên trên vai Cẩn, tắt đèn, chậm rãi đi vào phòng ngủ.

            "Ngày hôm nay ngươi chưa nhận được lễ vật của ta nha!" Ta ngồi ở bên giường, kéo Cẩn qua làm cho nàng ngồi ở trên đùi của ta, cười nói.

            "Chưa nhận được thì chưa nhận được thôi!" Cẩn cười nhéo nhéo mũi của ta, "Ta không muốn cây lược gỗ đâu!"

            Khẽ khom người, ta lấy ra một cái hộp ở trên đầu giường, màu đỏ sậm, trên nắp có cái nơ bướm nho nhỏ. Ở trong cửa hàng kẹo, chiếc hộp này làm ta vừa ý, có chút đáng yêu, còn có chút lãng mạn.

            Trên nắp hộp vẽ hai bông hoa, đường nét có chút thô ráp, Cẩn nở nụ cười, nàng nhìn ra được, là ta vẽ lên.

            "Bên trái chính là cẩm chướng, bên phải chính là hoa hồng! Rất lâu không vẽ vời, có chút xấu!" Ta cười chỉ cho Cẩn xem.

            "Cũng còn tốt!" Cẩn trả lời, xem như là an ủi đối với tác phẩm sứt sẹo của ta.

            "Khặc khục..." Ta hắng giọng một cái, giả vờ đứng đắn nói rằng: "Đây là hoa cẩm chướng, làm thuộc hạ của ngươi đồng thời là hậu bối của ngươi, biểu đạt kính nể của ta với trưởng bối..." Cẩn nở nụ cười, đại khái là dáng vẻ ta quá nghịch ngợm, rõ ràng là trêu chọc mà còn giả bộ nghiêm túc...

            "Còn đây..." Ta cử động cánh tay, đem Cẩn ôm càng chặt hơn chút, chỉ vào hoa hồng vẽ xâu xấu kia nói "Cái này, biểu thị yêu thương của lão công với lão bà... Lão bà cực khổ rồi!"

            Cẩn cảm động, mỗi lần nàng cảm động đều sẽ trầm mặc nhìn ta, trong đôi mắt óng ánh trong suốt. Nàng ôm lấy cổ của ta, đem mặt kề sát gương mặt của ta. Ôm quá chặt, ta thậm chí cảm giác được nhịp tim đập của nàng.

            "Tiểu cô nương nha, trước tiên đừng cảm động nha, vẫn chưa xong đâu!" Ta nhẹ nhàng xoa xoa lưng Cẩn, "Mở ra nhìn đi!"

            Trong hộp, kẹo đầy tràn. Mấy ngày gần đây chạy khắp các cửa hàng kẹo trong thành phố, mới tìm được những vật nhỏ đầy màu sắc này. Này cảm hứng vẫn là bắt nguồn từ một ca khúc của Chu Đổng —— "Ta nhẹ nhàng cảm nhận từng phút giây quyến rũ nồng nàn, mẫu người con gái ta yêu thích ngươi đều có đủ!" [2]

            "Ta lại không phải tiểu hài nhi, đưa kẹo cho ta làm gì..." Cẩn nở nụ cười, ai nói không phải trẻ con, nhìn nàng cười, căn bản là như tiểu hài tử.

            "Ừm... Ta đột nhiên phát hiện này hộp thật lớn nha! Ai nha, ta nói sao xếp vào nhiều như vậy!" Ta nhìn chằm chằm hộp, đột nhiên nói với Cẩn.

            "..." Cẩn sửng sốt, không biết ta đây là từ bài hát nào nói ra.

            "Đổ ra nhìn, bên trong còn có kẹo khác đây! Đều hết rồi sao, ồ? Ta nhớ còn có cái kẹo kia rất đẹp đẽ nha..."

            Thân trọng nghe ta, nhẹ nhàng lấy cái hộp kia, vừa dốc xuống, kẹo ào ào đổ xuống.

            Một túi nhỏ màu tím nhạt chồng lên mấy viên kẹo nho nhỏ, Cẩn cầm lấy, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn một chút, lập tức liền rõ ràng đây là ta diễn trò.

            Kẹo là pháo đài huyền ảo, cửa mở ra, công chúa bên trong pháo đài sẽ đi ra.

            Mở túi ra, Cẩn lấy đồ vật bên trong ra. Xếp gọn gàng, mở ra, mềm mại...

            Cẩn đột nhiên đỏ mặt, giống như dự liệu của ta. Trừng ta một chút, nghiêng đầu không nói lời nào.

            "Thích không?" Ta ôm nàng, cố ý chọc cười nàng nói.

            "Cái gì nha!" Cẩn lầm bầm, thật giống bị người bắt nạt như thế... Ai, được rồi, xem như là ta bắt nạt nàng.

            "Áo ngủ nha, tơ tằm, có người nói rất thoải mái!" Ta tiếp tục trêu chọc nàng.

            Trong túi là một áo ngủ nhỏ bằng tơ màu trắng, nói nó nhỏ... Thực sự là bởi vì một số địa phương hơi thiếu vải một chút...

            "Ngươi còn nói!" Cẩn đánh ta một hồi, lần này triệt để mặt đỏ, hừ hừ, ta đắc ý nha!

            "Thử xem đi!" Ta õng ẹo nhúc nhích một chút, nói.

            "Không được!"

            "Thử ~ thử ~ đi mà!"

            "... ? ?"

            "Đi mà đi mà..."

            "... ? !"

            "Đến đây, ta giúp ngươi thử!"

            "... ! !"

            Ta nhẹ nhàng cảm nhận… từng phút giây quyến rũ nồng nàn

            Tiếp tục không cần biết lý do...

[1] Thật ra cái này không có gì để chú thích cả, chỉ là truyện này của O.Henry hay lắm, các vị tìm đọc thử sẽ thích, nhẹ nhàng, tình cảm <3

[2] Ta phát hiện Chu Tài Tài là fan của Jay Chou nha, đây là bài Ngọt Ngào – Châu Kiệt Luân. Các vị hãy tìm nghe, rất hay. <3

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận