Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 25: Điện Thoại Từ Phương Xa.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
        Ta biết cuộc sống sẽ không phải lúc nào cũng bình yên, đặc biệt là của một đôi giống hai chúng ta vậy. Giữa suy nghĩ và hiện thực luôn có khoảng cách, dù cho có khi chỉ là một bước.

            Có một bước, ta từ đầu đến cuối không bước qua được. Là thái độ của gia đình , không chối bỏ, nhưng cũng không có giống như chấp nhận. Cản trờ này đến từ gia đình ở thành thị vừa quen thuộc vừa xa lạ, là nơi ta dùng thời gian ba năm nỗ lực thân cận một người lớn tuổi.

            Lễ ca gọi điện thoại cho Cẩn, nói phụ thân thân thể không tốt, gần đây tính khí có chút lạ, ca ca rất chiếu cố chúng ta, từ lúc chúng ta cùng nhau đến hiện tại, trước sau như một.

            Nội dung cuộc điện thoại ta không có dò hỏi, chỉ là từ vài câu nói của Cẩn mà biết được một chút. Rất nhiều chuyện, Cẩn nếu không chính mình biết rõ thì sẽ không nói ta nghe. Đối với tất cả mọi chuyện, nàng đều rút ra quyết định sau khi cùng ta thảo luận, thương nghị. Ta biết, nàng là không muốn cho ta bất kỳ áp lực, mà ta lại không có biện pháp theo ý nàng để mình thoải mái một chút, mọi thứ ta đều phỏng đoán, suy đoán, ta muốn giúp nàng, nhưng lại cảm giác mình hết cách.

            Lão gia tử tự mình gọi điện thoại đến, điện thoại nhà rất ít khi reo lên, ngoại trừ người nhà của chúng ta, cũng không có người nào khác biết được số điện thoại này.

            Thuận tiện nhận điện thoại, đối phương đột nhiên cúp máy. Cầm điện thoại sửng sốt một lát, điện thoại hiện ra dãy số ta quen thuộc, chỉ là đột nhiên gián đoạn, làm ta có chút tay chân luống cuống, không lĩnh hội tới dụng ý.

            Một lát sau, điện thoại lại vang lên, lần này, ta không bắt máy.

            Cú điện thoại này, Cẩn hàn huyên hồi lâu. Ta chỉ lặng lẽ bưng chén nước đưa cho nàng, sau đó yên lặng mà đi trở về phòng.

            Trong thư phòng, QQ không ngừng thông báo. Cầm chuột trong tay, nhưng không biết nên xem gì. Đột nhiên cảm thấy có chút sợ sệt, là một loại hoảng sợ bắt nguồn từ vô lực. Ta không biết sẽ xảy ra cái gì, chỉ hơi cảm thấy tựa hồ sẽ có chuyện phát sinh. Ta tự trấn an chính mình, nhưng tay cầm chuột có chút run run. Người ta thường hoảng sợ vì những thứ không báo trước, mặc kệ là người thông minh, hay là ngu dốt, ở việc này đều giống nhau.

            Những tháng ngày cùng nhau thực sự ngắn đến đáng thương, khó khăn không kết thúc, thậm chí ngay cả thời gian kết thúc đều không thể nào đoán trước. Tình yêu như chúng ta nhất định vấp phải nhiều chướng ngại, nếu lựa chọn tình yêu, lựa chọn cuộc sống như thế này, ta hề không có hối hận, chỉ là ta không muốn để cho nàng khổ cực, để cho nàng khổ sở.

            Vấn đề gia đình chúng ta rất ít khi nói với nhau, chỉ quý trọng từng ngày được ở bên nhau. Ta, Cẩn, nhi tử... Gia đình nho nhỏ này của chúng ta không thể làm cho đại gia đình của cả hai đứng về một phía, như cha mẹ nàng không hiểu tại sao cha mẹ ta không ngăn cản chúng ta, mà cha mẹ ta không hiểu cha mẹ nàng tại sao nhất định phải ngăn cản chúng ta.

            Ta không muốn nàng vì ta mà đánh mất gia đình nàng yêu quý, lại phát hiện hiện thực không như mong muốn...

            Hơn một giờ điện thoại, mơ hồ nghe được phòng khách im lặng, ta đi ra thư phòng.

            Cẩn tựa trên ghế sofa, từ từ uống nước. Không có một cái đèn nào trong phòng được mở lên, một cái đèn khác đặt dưới sofa, ánh sáng mờ mờ, ta chỉ cảm thấy, ly thủy trinh trong tay Cẩn rất sáng.

            "Nên ngủ đi!" Ta đi tới bên cạnh Cẩn, vỗ vỗ bờ vai của nàng. Đem cái chén nàng uống cạn đặt lên khay trà.

            "Ngươi, không hỏi gì sao?" Cẩn cười tựa hồ có hơi mệt mỏi, nữ nhân khờ khạo, nếu như vậy, không bằng đem ngươi quấy nhiễu để ngươi nói cho ta nghe, để ta giúp ngươi chia sẻ một chút.

            "Khi nào ngươi muốn nói thì hãy nói!" Đem nàng từ trên ghế sofa bế lên, không ép buộc nàng nói bất kỳ từ nào. Thói quen là một loại sức mạnh đáng sợ, cùng nữ nhân này một chỗ đã nhiều năm, phải cho nàng một ít thời gian, làm cho nàng chậm rãi quen thuộc tất cả mọi chuyện —— bất luận là chuyện tốt hay là chuyện xấu, bên người nàng đều sẽ có một bờ vai không bao giờ rời đi.

            Tắt đèn, nằm ở trên giường. Đêm quá yên tĩnh, thật giống như sẽ xảy ra chuyện gì, lại thật giống như chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì xảy ra.

            "Ba ba ngày hôm nay nói chuyện với ta rất lâu!" Ta linh cảm Cẩn sẽ nói gì đó với ta, vì lẽ đó vẫn mở mắt trong bóng tối mà chờ đợi. Cho dù trước khi nàng nói, ôm nàng vào trong lòng, cũng cảm giác được nhịp tim cùng hô hấp của nàng, ta liền biết nàng đang bị tâm sự làm phiền lòng.

            "Nhớ ngươi thôi!"

            "Ừm!"

            "Có muốn hay không về thăm!"

            "Trở về?"

            "Đúng! Bất cứ lúc nào, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ theo ngươi về!"

            Im lặng một lút.

            Lần này, ta đánh vỡ trầm mặc.

            "Ta là một người ưa im lặng, không quen biểu đạt tình cảm của chính mình, chỉ có thể đem tất cả hết thảy đều để ở trong lòng, nhìn sao trên trời, sáng lấp lánh, đột nhiên cảm thấy, đẹp như con mắt cười của người yêu."

            Cẩn nở nụ cười, "Ngươi cái gì nha!"

            "Ngươi không vui, sẽ dễ gặp ác mộng. Sáng tác để hống ngươi thôi!" Ta kéo chăn, vẫn đem nàng ôm vào trong người.

            "Ngủ đi, suy nghĩ kĩ rồi nói cho ta. Đương nhiên, đừng quá lâu!" Ta hôn nhẹ lên trán Cẩn, nói.

            "Ta nghĩ thương lượng với ngươi một chuyện!"

            "Ta đồng ý!"

            "..., ta còn chưa nói!"

            "Nếu như cuối tuần không kịp, kỳ nghỉ gần nhất chúng ta có mười một ngày. Ta cùng ngươi đi Tây An!"

            Cẩn không nói, chỉ là đem đầu tựa ở trên vai ta, khẽ thở dài một cái.

            Tác giả có lời muốn nói: Có mấy chương có chút ngược...

            Đồng hài, bình tĩnh...

           Xin mời tiểu quái vật đồng học hồi trước năm 2010 giao bài tập chương 23…

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hào Môn Trùng Sinh: Ác Ma Thiên Kim Trở Về