Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 33: Điên Cuồng, Suy Nghĩ.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Trên quảng trường có rất nhiều bậc thang, mấy đôi tình nhân ngồi ở đó nghỉ ngơi. Mấy nữ hài dáng dấp như sinh viên đại học cũng ngồi ở đấy, tíu ta tíu tít thảo luận gì đó. Tìm một góc ngồi xuống, cuộc sống, có lúc thật sự rất mỉa mai.

            Không có thời gian để hối hận, còn cần tìm ra biện pháp để giải quyết sự tình. Nhưng lúc này đây, ta xin tha thứ cũng không thể, ta chỉ sợ vừa thấy ta, Đỗ bá bá sẽ đại phát cơn giận, kết quả... có thể sẽ không có việc gì, nhưng cũng có thể, sẽ thật sự xảy ra vấn đề.

            Ta chỉ đau lòng Cẩn, đã nửa tháng nay, chuyện nhà nàng nàng không nói một lời, hết thảy tin tức đều là Lễ ca gọi điện thoại nói cho ta. Ở trước mặt ta, nàng đều dung ánh mắt sủng nịch mà chằm chằm nhìn ta, có mấy lần, ta cảm thấy, chính mình nhanh chìm đắm vào bên trong cỗ nhu tình ấy.

            Người đi đường qua lại, nếu như có một thợ chụp ảnh ở đây, tình cảnh này, cũng có thể xem là một màn kịch tình. Có thể thần sắc ta quá mức cô đơn, không xứng với trung tâm thành phố rực rỡ này...

            Điện thoại di động vang lên, lấy ra mới phát hiện chỉ còn có một nấc pin. Nếu một người mà xui xẻo, cố gắng thì sẽ như thế nào?

            Là Lễ ca.

            "Mẹ nói các ngươi trở về rồi!"

            "Ân!"

            "Cha ta hắn..."

            "Không có sao đâu!"

            "Ai..."

            Ca ca bên kia điện thoại thở dài một hơi.

            "Ngươi..."

            "Ta không có chuyện gì!"

            "Ta hiện tại còn đang làm việc, như vầy đi, buổi tối điện thoại cho ngươi!"

            "Ân!"

            Cúp điện thoại, vẫn cảm thấy không có nơi để đi. Trước đây đều đem tiền để lung tung, Cẩn luôn chê ta đem tiền làm nhăn đi cũng không biết. Hiện tại, ta sửa tính lại... Đều đặt tất cả trong ví tiền... Ai... Lần này muốn kinh hỉ cũng không thể...

            Túi áo trống trơn, đứng lên, đi trên đường. Chợt thấy một người hành khất, cười nghĩ mình sẽ không biến thành như vậy đi. Mở miệng cầu cứu rất đơn giản, dù sao ở cái thành phố này, ta còn có một đám bằng hữu. Chỉ là, chưa ai từng thấy ta như vậy... Có thể vẫn có điểm tham hư vinh, hoặc là lúc này, chỉ muốn ở một mình, lười nói chuyện, chẳng muốn trả lời, trong đầu có chút loạn... Thật giống như ở trong nồi canh của người Hồi...

            Chậm rãi đi dọc theo đường Trường An, từ từ suy nghĩ, đi đến đâu, làm gì đây...

            Lúc điện thoại vang lên lần nữa mới phát hiện đường đều đã lên đèn, vẫn là Lễ ca.

            "Ở đâu?"

            Nhìn xung quanh, giống như từ trên trời rơi xuống, trở lại nhân gian.

            "Nam Giao!"

            “… Đến Nam Giao làm gì?"

            "Tùy tiện đi thôi!"

            "Buổi tối ở nhà ta đi!"

            "Quên đi!"

            "Nói cho ta vị trí chính xác của ngươi, bây giờ ta lái xe đến đón!"

            "Sắp đến khu vực chính quyền Trường An”

            "Được, đừng đi đâu!"

            "Ngươi đừng đến, Cẩn nàng..."

            "Ta thế nào cũng phải đem ví tiền đến cho ngươi!" Lễ ca có điểm bất đắc dĩ.

            Lễ ca không nói, ta ngược lại thật sự sẽ quên mất.

            Ngồi ở ven đường, lúc này mới cảm thấy chân có chút đau nhức. Bên cạnh là gian hàng vỉa hè của một cụ bà, ngồi ở nơi đấy bán lót giày. Nhìn thấy bà, bỗng nhiên liền nghĩ tới bà nội, nước mắt kiềm nén một ngày, rốt cục chảy xuống. Ngửa mặt nhìn lên bầu trời, có lẽ bầu trời đều tối đen, không nhìn thấy được mấy ngôi sao, hoặc là, ở thành thị đèn đuốc huy hoàng này, căn bản là không thể nhìn thấy được những vì sao... Lần này, ta đi lang thang.

            Lễ ca tới rất nhanh, gào thét bảo ta lên xe.

            "Ai... Ngươi chạy thế nào đến đây? Để ta phải đi tìm!"

            "Đi bộ một chút..."

            "Đi? Từ nhà ba đến đây? Ạch... Ngươi lợi hại!"

            Lễ ca quen sử dụng "Nhà ba chúng ta" lúc đang nói chuyện với ta, làm ta cảm thấy thân thiết.

            Quay đầu lại hướng ca ca đang chạy, những tòa nhà xung quanh bắt đầu xa dần về sau.

            "Đi đâu?"

            "Đi ăn cơm!"

            Nhìn thấy một bàn đồ ăn, mới đột nhiên cảm thấy đói bụng. Ăn vài miếng, lại đột nhiên cảm giác thấy no rồi.

            "Buổi sáng đến sao?"

            "Hơn mười giờ đi!"

            "Lúc đến tới giờ vẫn chưa ăn gì sao?"

            "Ân!"

            "Ai..." Lễ ca cầm ly, uống cạn nửa ly bia, lập tức lấy đồ ra từ túi áo.

            "Đây, ra ngoài cũng không mang ví tiền... Làm muội muội ta sốt ruốt!" Nói, đem ví tiền ném cho ta.

            "Cẩn nàng?" Ta một hồi sốt ruột, thật giống như chính mình đang từ trong thế giới mộng du mà nhảy ra ngoài."Nàng không sao chứ!"

            "Nàng không sao, nàng có thể có chuyện gì nha!" Lễ ca nhìn ta một cái."Ba hắn vẫn còn khó tiếp thu chuyện này, hơn nữa, ai ngờ đột nhiên lại sinh bệnh, người ta lúc bị bệnh tâm tình đều không tốt, tâm tình càng kém càng làm mấy việc không vui kia, khục... Ta đều khuyên bao nhiêu lần. Ngươi nói xem, các ngươi đến đây rồi, mọi việc phỏng chừng sẽ không sao đâu, nhưng nếu không đến, ba hắn rất nhớ Tiểu Cẩn, có điều người bị bệnh tính khí cũng lớn hơn, ngươi..."

            "Ta không có chuyện gì!" Ta có thể có chuyện gì? Việc đều là do ta mà ra...

            "Buổi tối ở đâu?"

            "Tìm cái khách sạn đi!"

            "Nếu không thì, ở nhà ta đi!"

            "Quên đi, nhà ngươi cũng không có thừa chỗ! Ta cũng không thể đến ở với ngươi, còn con trai của ngươi? Vợ của ngươi? Được sao?"

            Lễ ca nở nụ cười, đúng là không thể nào... Mặc kệ là với ai, sẽ có chút bất tiện và lúng túng.

            "Việc này..." Lễ ca cầm bia đã uống xong trong tay, lại bắt đầu nói lần nữa, "Không vội vàng được! Ai? Ngươi có biện pháp gì tốt không?"

            "Có!"

            "Nói nhanh lên!"

            "Nói cũng vô dụng, từ từ đi. Ngược lại, ta biết mình nên làm thế nào!"

            Điên cuồng hơn nửa ngày, nếu như không tìm ra được biện pháp, ta mới đúng là ngớ ngẩn!

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Rừng Dương Tô Nhan