Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 43: Chuẩn Bị Của Tiên Hành Quan [1]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đến chết vẫn muốn yêu,

Không lâm li tẫn trí sẽ không vui sướng,

Tình cảm có bao nhiêu sâu đậm, chỉ có như vậy

Mới biểu lộ đầy đủ...

Điện thoại đột nhiên rung lên làm ta giật mình, ngồi một hồi mà không hề nhúc nhích, mới xác định là điện thoại của chính mình rung.

Sao lại có giai điệu này? Ta nhớ rõ ràng chuông điện thoại của mình là《 Tròn Một Năm 》... mà

"Alô? Nha, đến rồi, đang ở trên xe bus của sân bay!" Là gia gia gọi đến, xem giờ một chút, trả lời gia gia: "Phỏng chừng 10 giờ có thể đến nội thành, sau đó ta sẽ đón taxi... Ngài cũng đừng bận tâm, được rồi. Ân..."

Ghét nhất gọi điện thoại nơi công cộng, làm cho mọi người đều biết chuyện nước chuyện nhà của mình, vội vã nói vài câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại, nghiên cứu một chút điện thoại bị hỏng cái gì...

Mẹ tặng cho ta điện thoại, là iPhone, dùng cảm thấy không tốt cho lắm... Cảm ứng, dùng làm sao cũng cảm thấy khó chịu, lúc gọi điện thoại không dám để sát vào mặt, nhỡ đụng vào liền ngắt ngay cuộc gọi...

Người ta nói ta được tiện nghi, có món đồ này, vật này không rẻ, đáng tiếc không phải là thứ tốt...

Quên đi, để tránh bị fan iPhone mắng, tốt nhất không nói ra, thời đại này fan gì cũng có...

Nghĩ một hồi, có lẽ là do lúc con chơi game trên điện thoại không cẩn thận thiết lập đi, bên trong điện thoại ta lưu không ít nhạc chuông, nên chắc lúc hài tử chơi đùa làm loạn...

Nhi tử, bỗng nhiên bắt đầu thấy nhớ con trai.

Mấy tiếng trước, ta còn ở vùng Đông Bắc của Tổ Quốc, vậy mà mấy tiếng sau, ta đã chạy đến Tây Bắc Tổ Quốc.

Mấy tiếng trước, bên cạnh ta còn có vợ và con trai, vậy mà mấy tiếng sau, ta liền thành kẻ một thân một mình.

Mấy tiếng trước, ta còn ở nhà tắm nước nóng, vậy mà mấy tiếng sau, ta cũng không biết cái nhà như thế nào...

Cho nên nói, con người vĩnh viễn không thể nào đoán trước được chuyện tương lai... Đi được tới đâu hay tới đó đi!

Xuống xe, lên xe, rồi lại xuống xe, đến trường học.

Mấy ngày tiếp theo, tìm nhà, xem nhà, đính nhà, dọn dẹp nhà, phần lớn thời gian đều dồn vào căn nhà.

Căn nhà này, không lớn như ở bên kia. Lưỡng thất nhất thính, trống rỗng.

Lúc trước tốt nghiệp xong rời khỏi Tây An, đồ đạc trong phòng đều mang đi mang đi, quăng đi quăng đi, hiện tại thấy hối hận rồi, kế hoạch quả nhiên thay đổi thật nhanh, vào lúc ấy, ta làm sao nghĩ ta sẽ có ngày hôm nay...

Đơn giản dọn dẹp một phen, ít nhất được cái dáng vẻ có người ở. Đồ vật còn phải đi mua thêm, chỉ là, ta bắt đầu do dự, không quyết định được.

Không biết lại phải ở đây bao lâu... Một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, hai năm? Hoặc là... thật lâu đi...

Phỏng chừng lâu đến độ ta không cách nào đi được nữa.

Ta nên đi thăm Đỗ bá bá, cho dù ta biết, ta là người cả cửa cũng không được bước vào.

Lấy điện thoại gọi cho Lễ ca, nói cho hắn biết, ta đã trở về.

Một lúc sau, Lễ ca liền chạy tới. Nhìn thấy nhà có chút trống rỗng, ta thì lại đứng nơi đó, đối mặt với một cái rương lớn mà đờ ra, Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, châm điếu thuốc.

"Nàng đâu?" Lễ ca hỏi ta.

"Xong việc sẽ đến ngay, chân trước chân sau nha!" Ta tính toán đem cái rương lớn trống trơn này đặt ở nơi nào... Nhìn một vòng, không tìm được nơi thích hợp, xem ra chỉ có thể ném đi.

"Liền như thế mà trở về sao?"

"Ân, có thể không trở về sao?"

Ta cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mạng ta là do người định mà không phải là do ta nha...

"Tiểu Minh!" Lễ ca bỗng nhiên kêu tên ta.

"Ân?"

"Xin lỗi, không giúp gì được các người! Ba..., cái kia, ta có thể khuyên đều đã khuyên hết rồi!" Lễ ca cau mày, vẻ mặt có chút khó xử.

"Ca, không phải ta đã trở về rồi sao?" Đi tới phủi phủi khói bụi trên người ca ca, "Đi thôi, ăn một bữa cơm đi, ta đói rồi!"

Ca ca đang rất khó khăn, tình hình mà hắn phải đối mặt, ta có thể hiểu.

"Công tác bên kia của ngươi, đều xử lý tốt?" Một bên ăn cơm, một bên tán gẫu, Lễ ca thuận miệng hỏi.

"Ân! Đã sớm xong rồi. Mấy ngày trước đại ca ta kết hôn, ta thế nào lại đi dự hôn lễ của đại ca lần nữa chứ!" Đại ca cũng không phải đây là lần đầu tiên đám cưới, ta cũng không xác định được đây có phải là lần cuối cùng không, nhưng mà theo hắn, đó là chuyện của hắn.

"Đại ca ngươi? Con của cô cô đi, ta nghe Tiểu Cẩn nói rồi!"

"Nàng nói? Còn nói cái gì nữa không?" Ta thuận miệng hỏi.

"Không có!" Lễ ca dùng vẻ mặt ngạc nhiên nhìn ta, thần tình kia tựa hồ đang hỏi: "Còn nên nói cái gì nữa?"

"Nàng không nói, ca ta không muốn cho nàng dự hôn lễ?" Ta biết Cẩn sẽ không nói với ca ca nàng những chuyện này, những chuyện này dưới quan điểm của nàng chỉ là những chuyện nhỏ nhặt nhưng cũng sẽ làm nàng khổ sở.

"Cái gì? Không… Tại sao không cho nàng dự?" Lễ ca cau mày hỏi.

"Ha ha, có thể nói, nguyên nhân giống như việc Đỗ bá bá không cho ta vào nhà đi. Trước hôn lễ đại ca ta gọi điện cho ta, hắn nói, thân phận của Cẩn khá bất tiện, vạn nhất có người hỏi đến, hắn trả lời không được. Lại nói, thành thị nhỏ bé như vậy, khó bảo toàn được bằng hữu ca ca không ai nhận thức Cẩn, vạn nhất bằng hữu nào là học sinh của Cẩn, chỉ sợ càng phiền phức..." Nhớ tới mấy ngày trước bởi vì chuyện kết hôn của đại ca mà náo động một hồi, vẫn cảm thấy khó chịu.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, sau đó ta nói, nàng là vợ của ta, nàng không đi, ta cũng không đi. Hơn nữa từ nay về sau, tất cả những gì của đại ca đều không liên quan với ta!"

"A! Ngươi cái tên này!" Lễ ca ngồi thẳng người, lắc đầu, lại châm điếu thuốc. Nhìn dáng dấp Lễ gần đây có vẻ nghiện thuốc càng nặng, từ nãy đến giờ mới bao lâu, mà đều châm mấy điếu rồi...

"Kỳ thực ta không phải nhằm vào ca ta, mà là đại tẩu, ... Nha, không phải, là tân đại tẩu. Nàng nói quá khó nghe, đồng tính luyến ái cái gì a, kiêng kỵ cái gì a, mất mặt gì a, lúc đó ta liền hỏi nàng, ta nói chị dâu a, ta là đồng tính luyến ái, nhưng ta là đường đường chính chính mà đồng tính luyến ái, ta không phải mang thai hài tử rồi nhất định đòi gả cho người đó, ta nếu như bị người khác làm ra như vậy, còn kết hôn? Ta đi Shi a. Nói xong, đại tẩu kia của ta liền vuốt cái bụng hơi nhô lên của nàng mà không nói lời nào!"

Nói đến đây cũng không phải là chuyện gì đắc ý, ở nhà, ta là hỗn thế ma vương, sống như thổ phỉ. Ta có thể không để ý cái gì, thế nhưng không được đụng đến địa lôi trong lòng ta, một khi đụng đến, liền nhất định thịt nát xương tan, thương tích đầy mình.

Ta có thể gầm thét với người nhà, có thể dùng cách đoạn tuyệt quan hệ để bức bách đại ca, thế nhưng, ở đây, trước mặt Cẩn, ta cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể im lặng chờ đợi, chờ sự tình một giây sau sẽ đến trên đầu ta.

Ta không muốn gì nhiều, chỉ cần một sự cho phép. Vì cái này, ta nguyện trả giá nhiều hơn...

Bữa cơm này ăn rất lâu, Lễ ca nói rồi rất nhiều. Lời nói của hắn làm ta cảm thấy, lần này trở về là đúng. Ta không thể thay Cẩn chăm sóc cha nàng, thế nhưng, ta có thể vì nàng chăm sóc tốt chính mình, chăm sóc tốt cho nàng.

Chấp nhận cùng không chấp nhận chỉ hơn kém nhau một chữ, rời đi với ở lại cũng chỉ kém nhau một cái xoay người... Trong lòng bàn tay ta đan xen hai tuyến, sẽ có sức mạnh nào phân khai được sao?

Ta không tin, là bởi vì ta vững tin. Giống như Lễ ca nói với ta, cái chúng ta cần, chỉ là thời gian...

---------

[1] Tiên hành quan: quan đi trước; người dẫn đầu; đi hàng đầu (vốn chỉ võ quan chỉ huy trong hí khúc, nay chỉ người hoặc việc tiên phong).

---------

Tác giả có lời muốn nói: Nhanh viết đến thời kỳ kháng chiến…

Viết đến thời kỳ kháng chiến thì phải dừng lại...

Ta không thích lúc sự tình chưa có kết quả mà đi trần thuật, giải thích,

Cũng không thích nghe ý kiến cùng kiến nghị của người đứng ngoài quan sát.

PS: Nhắn lại là không muốn ở đây xuất hiện gì bất kính với Đỗ bá bá, có người nhìn thấy sẽ không vui. Nếu như có, ta nhất định sẽ xóa đi.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cái Thế Thần Y