Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 52: Bận Rộn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Rửa tay không thành, bị Cẩn tức giận kéo trở lại, hai người ở trong phòng náo loạn một hồi. Buổi chiều Cẩn với con ở trong nhà nghỉ ngơi, còn ta phải chạy đi làm.

            Buổi tối, có chút làm càn…

            Ngày hôm sau, dậy muộn. Một sự tình trong dự liệu của ta đã phát sinh, chính là việc ta sẽ đến muộn. Vội vội vàng vàng thay quần áo, rửa sơ mặt mày, điểm tâm cũng không kịp ăn, nhanh chóng lái xe đến công ty. Mặc dù là như vậy, nhưng ta cũng đã muộn rồi.

            Quản lý cười một mặt xấu xa mà nhìn ta, làm ta sợ đến mức hoài nghi có phải trên cổ hay trên mặt lưu lại ấn ký nào hay không. Dù sao cũng từng tiền lệ như này, buổi sáng vội vàng, cũng không cẩn thận soi gương.

            Xú quản lí, cười đến mức trong lòng ta bất an. Trở lại phòng làm việc soi gương, không có gì dị thường, mới an tâm.

            Đến công ty cũng không có chuyện gì làm, đoán là Cẩn tuyệt đối cũng chưa thức dậy —— có lần nàng “vận động” xong ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau. Ôm sách đọc, chỉ trong chốc lát lại lan man. Cầm điện thoại di động trong tay, trong lòng ngứa ngáy. Trong đầu một hồi ngẫm cái này, một hồi ngẫm cái kia, hơn phân nửa là những thức không trong sáng... Thực sự là sắc lệnh trí hôn [1]...

            Ngây người, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, làm ta giật cả mình, tay run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống đất.

            "Tiểu Chu, cùng nhau ăn cơm đi!" Là kế toán đại tỷ.

            "Ăn cơm?" Ta buồn bực, "Mới hơn giữa trưa ăn cơm cái gì a?" Chẳng lẽ đại tỷ này biết ta chưa ăn điểm tâm sao?

            "Cái gì mà mới hơn giữa trưa? Lúc này đã là giờ nghỉ rồi!" Đại tỷ kia dùng ánh mắt quái đản nhìn ta một hồi, nói.

            "A?" Ta đứng vọt lên khỏi ghế, sách để trên đùi rơi xuống mặt đất “ba” một cái.

            Nhìn đồng hồ đeo tay, mười một giờ rưỡi, đúng vậy, là giờ nghỉ trưa rồi.

            Hóa ra ta phát ngốc giữa trưa nha... Điên rồi, không phải chứ, còn có chút tiền đồ nào không đây?

            Bữa trưa cũng có chút mất tập trung, kế toán đại tỷ ngồi đối diện với ta, đột nhiên hỏi:

            "Tiểu Chu, làm sao mà hôm nay ngươi là lạ?"

            "A?" Ta mờ mịt, không hiểu rõ ý nàng là gì.

            "Ngươi tối hôm qua làm gì? Hôm nay đến muộn..."

            "A! Tối hôm qua a! Bận rộn, thật bận rộn, ta bận đến hỏng rồi!" Nói xong, ta tự phát lên cười.

            "Bận cái gì vậy? Ngươi không có áp lực gì đi, là chuẩn bị cho cuộc thi sao?"

            "Ân! Chuẩn bị a, lo trước khỏi mang hoạ mà!" Thật sự là ta mất tập trung, nàng nói cái gì thì ta liền nói theo nàng, chẳng muốn suy nghĩ.

            "Ai, ngươi cũng vừa phải một chút đi, nếu không, buổi tối gọi thêm mấy người, chúng ta đi ra ngoài chơi một chút?"

            "Không được!" Nói tới chuyện này, ta dĩ nhiên phải phản ứng lại, "Ta buổi tối có hẹn rồi!"

            "Bằng hữu?"

            "Ân!"

            "Bạn trai?"

            "Bạn trai là cái gì vậy nhỉ?"

            Nhất thời kế toán đại tỷ cười vang lên, thật lo lắng nàng sẽ phun cơm lên mặt ta.

            "Vậy thì là bạn gái đi!"

            “Ân!"

            "Bên nhau bao lâu rồi?"

            "7 năm!" Kỳ thực thời gian ta với cẩn “chính thức” bên nhau cũng không tới một năm đi... Có sao đâu? Ta thích nói bảy năm, ai làm khó dễ được ta? Có tiền cũng không mua được đồng ý của ta nha!

            Lúc này đến phiên kế toán đại tỷ mở to mắt vô tri, mỹ lệ nhìn ta.

            "Lâu như vậy sao?"

            "Còn có thể lâu hơn!" Ăn một miếng rau mầm, ạch... Có chút khó ăn. Ta nói rau mầm khó ăn, không phải nói đầu bếp công ty làm khó ăn, đầu bếp không nên oán trách ta, đó là lỗi rau mầm nha, không phải của chúng ta.

            "Là người ở đây sao?"

            "Ân."

            "Ở cùng nhau?"

            "Ân!" Ta có chút thiếu kiên nhẫn, đại tỷ ngươi muốn điều tra hộ khẩu sao?

            "Lúc nào cho ta gặp mặt đi!" Kế toán đại tỷ hoàn toàn không phát hiện ra ta thiếu kiên nhẫn rồi.

            "Không được! Phật Xá Lợi [2] ở Pháp Môn Tự [3] một tháng chỉ có mồng một với mười lăm là có thể xem, vợ ta, cũng tinh quý như Phật Xá Lợi. Không có thiện duyên ngàn năm không thể gặp!"

            Nói xong, nhìn kế toán đại tỷ một mặt dáng vẻ phiền muộn, ta đắc ý nở nụ cười.

            Ta muốn nói, tinh quý bảo bối của nhà ta được so với Phật Xá Lợi lại đang làm Thụy Mỹ Nhân nha…

            Buổi chiều đúng là có thể đọc được sách, mơ mơ hồ hồ làm chút bài tập, thật vất vả cầm cự đến giờ tan sở, mau mau chạy về nhà.

            Con ở phòng khách chơi điện tử, thấy ta trở về, lôi kéo ta cùng nhau chơi Indiana Jones, liếc mắt nhìn về phòng ngủ, tay ra dấu, nhi tử nói, buổi trưa mẹ hắn mới ngủ dậy, xế chiều đi siêu thị mua đồ, còn chưa có về.

            Thay quần áo xong liền ngồi trong phòng khách bồi nhi tử chơi trò chơi, thuận miệng nói chuyện phiếm. Hình như sau khi ta rời nhà, tiểu tử này cùng mẹ hắn nháo mấy trận không vui. Cẩn luôn luôn khẩn cấp đối với chuyện học của nhi tử, vừa thấy con chơi game liền cau mày. Còn con đây... Muốn là chỉ cần thành tích của ta tốt, chuyện khác ngươi hãy mở một mắt, nhắm một mắt đi...

            Ạch... Ý nghĩ này, làm thế nào mà lại giống như ai đó?

            "Việc chuyển trường của ngươi ta đã sớm lo xong rồi, không đúng, nói như vậy không chính xác, không phải ta làm, là ông cậu của ngươi làm!" 囧, quan hệ này thật phức tạp, "Thứ hai ngươi có thể đi học."

            "Hảo!" Nhi tử không rời mắt khỏi trò chơi, miệng đáp ứng.

            "Hảo hảo học tập! Trong nhà gần đây có chuyện, đừng làm cho mẹ ngươi bận tâm!" biu~ ta dừng lại nhân vật của ta... Ai, cũng thật là không thể một tâm hai việc.

            "Ta có thể không đến nhà ông ngoại được không?" Nhi tử xoay đầu về phía sau, nhìn ta một chút, hỏi.

            "Chìa khóa trong tay ngươi, gian phòng cũng chuẩn bị cho ngươi rồi. Ngươi tùy ý ở đây được mà!"

            Nhi tử trầm mặc một hồi, bỗng nhiên lại mở miệng hỏi, lần này, hắn do dự một chút.

            "Ngươi sẽ đánh nhau với ông ngoại ta sao?"

            "Hắn đánh ta, có thể... Còn ta chắc chắn sẽ không. Làm sao mà lại hỏi như vậy?"

            "Ngày đó cậu ta nói với mẹ, việc này không dễ xử lí!"

            "Cậu ngươi?"

            "Họ gọi điện thoại mà, trong thư phòng của ta cũng có điện thoại!" Nói xong, nhi tử nhìn ta một cái, nhanh chóng giải thích "Không phải ta cố ý nghe trộm nha, là ta muốn gọi điện thoại, mới vừa cầm lên liền nghe bên trong nói chuyện này!"

            "Đây là chuyện của ta, ta khẳng định sẽ xử lý tốt! Còn ngươi, lo việc của ngươi đi, chờ ta xử lý xong, nếu như ngươi muốn nghe đầu đuôi câu chuyện, ta sẽ nói cho ngươi! Chuyện này, chưa có kết cục, nghe cũng không hài lòng được đâu!" Ta sờ sờ đầu con, nói.

            "Nga!" Nhi tử trả lời một câu, rồi quay đầu, tiếp tục chơi. "Ta không đến ở nhà ông ngoại đâu!"

            Vốn cho là đề tài kết thúc, không nghĩ tới, cuối cùng nhi tử lại bồi thêm một câu.

            Một hồi sau, Cẩn mang theo một đống đồ trở về. Đồ trong nhà ta mua đều gần đủ rồi... Không biết người này lại mua gì về nữa đây.

            Quả nhiên, vừa thấy nhi tử chơi game, chân mày Cẩn liền cau lại. Nói ba câu xong, liền lệnh cho nhi tử về phòng học bài.

            Vội vàng nghĩ trăm phương ngàn kế kéo Cẩn vào phòng ngủ, nhìn chân mày nàng còn nhăn lại, một bộ dáng vẻ khó chịu, đột nhiên cảm thấy nàng thật đáng yêu... Thật giống như con thỏ bên trong Q trừng hai mắt...

            "Ngoạn một chút thôi, xem ngươi kìa!" Giúp nàng cởi áo khoác, sẵn tiện giúp nàng xoa bóp vai.

            "Sắp đi học rồi, thay đổi hoàn cảnh, vạn nhất không theo kịp thì sao?"

            "囧, mẹ là ngữ văn lão sư, lão công của mẹ là sinh viên tốt nghiệp tiếng Anh hệ chính quy không đáng giá, hắn còn có thể theo không kịp sao? Ngươi đây là không tự tin với bản thân, không tự tin với ta, hay là không tự tin với hài tử đây?"

            "Cái gì mà lão công nhà mẹ hắn [4] không đáng giá... Loạn thất bát tao!"

            "Ai nha, ngươi mắng người!" Ta lập tức bắt được nhược điểm của Cẩn.

            "Nào có..." Cẩn suy nghĩ một chút, "Ngươi... Ngươi lại quấy phá ta!"

            "Nhất định là ngươi thấy ta với nhi tử ngoạn, không cùng ngươi chơi đùa nên ghen tị, sau đó ngươi liền bảo nhi tử đi học bài, để ta chơi với ngươi!" Ta bắt đầu không nói lý.

            Cẩn xem thường ta một cái, không để ý tới ta, đứng thật đi thay quần áo.

            "Vậy ta đùa với ngươi có được không?" Ta bĩu môi nói. "Ngươi nằm lên giường đi!"

            "Làm gì vậy?" Cẩn bỗng quay đầu, một mặt mờ mịt nhìn ta.

            "Chơi a, chúng ta chơi trò bệnh viện, ta đóng vai hộ sĩ, ngươi làm người sống đời sống thực vật..."

            Nói còn chưa dứt lời, tay Cẩn liền đưa đến đây rồi.

[1] Sắc lệnh trí hôn: Không thể giữ vững lý trí được trước sắc đẹp, trước dục vọng

[2] Phật Xá Lợi: Xá-lị hay xá-lợi (tiếng Phạn: शरीर sarira; chữ Hán: 舍利) là những hạt nhỏ có dạng viên tròn hình thành sau khi thi thể được hỏa táng hoặc thân cốt sau khi chết của các vị cao tăng Phật giáo. "Xá-lị" còn có nghĩa là những hạt nhỏ trông giống ngọc trai hay pha lê được tìm thấy trong tro hỏa táng của một số vị cao tăng Phật giáo, mà khoa học hiện đại chưa giải thích thuyết phục được nguyên lí hình thành của các hạt này. Đây là các bảo vật của thế giới Phật giáo. Nguồn: Wikipedia.

[3] Pháp Môn Tự: Chùa Pháp Môn nằm ở thị trấn Pháp Môn huyện Phù Phong, TP Bảo Kê, Tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc. Được xây dựng vào năm Hằng Linh đời Đông Hán cách đây đã hơn 1.800 năm, được xưng là “ Quan Trung Tháp Miếu Thủy Tổ” – Đọc thêm ở: http://www.thegioiphatgiao/tuvien/chuanuocngoai/phap-mon-tu-1-trong-nhung-cai-noi-cua-phat-giao-trung-quoc#sthash.OyOAZgeb.dpuf.

[4] Đoạn này để mình giải thích một chút :3 Cái này trong QT dịch là “Cái gì mẹ nhà hắn lão công không đáng giá”… Nên Minh mới kêu là Cẩn mắng người, nhưng ta để nguyên vậy sợ mọi người lại không hiểu, nên edit lại, chịu khó đọc chút thích nha ^^

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Thần Y Độc Phi Không Dễ Chọc