Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 55: Muốn Ta Cút, Thì Ta Sẽ Cút.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Điểu Điểu đi ngủ, nhìn avatar QQ của nàng thành màu xám, đóng lại, chờ đợi, đi tới nhà bếp lấy một lon Coca, vừa uống vào miệng cảm thấy có chút lạnh buốt, chất lòng màu đen vị ngọt cay độc cùng với luồng hơi gas mãnh liệt trượt vào cổ họng, cảm thấy thoải mái.

            Điện thoại vang lên, không mở đèn phòng khách, chạy vào vài bước, tìm ống nghe, cầm lấy... Có thể là Coca vừa lấy ra khỏi tủ lạnh, cái lon đều đầy những giọt nước, nước thấm ở trên tay, cầm lấy ống nghe tay bị trượt, không , ống nghe dừng lại ở đâu, "ầm" một cái rơi khỏi ghế sofa.

            "Này?" Nghe được thanh âm gấp gáp trong ống nghe, là Cẩn.

            Vội vàng cầm điện thoại lên, "Ta ở đây, sao vậy?"

            "Ngươi không sao chứ?" Cẩn bên kia điện thoại tựa hồ rất khẩn trương.

            "Không, trượt tay thôi." Ta dựa lưng vào sofa, chậm rãi ngồi xuống đất, trong bóng tối nghe điện thoại sẽ cảm thấy nghe được rất rõ, thậm chí ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng cũng nghe được.

            "Nga, đang làm gì vậy?"

            "Không làm gì a... Đọc sách, lên mạng, nghe nhạc một chút." Ngẩng đầu muốn nhìn đồng hồ trên tường, chợt nhớ tới đèn không có bật... Ai, ta thực sự là não co rút lại rồi.

            "Đêm nay... Đem nay ta không về. Ngày mai trở lại lấy mấy bộ quần áo qua đây..." Trong điện thoại, Cẩn dừng lại một chút, rồi nói: "Có thể ta sẽ ở nhà một khoảng thời gian!"

            "Ngày mai ta đưa cho ngươi, ngươi cũng đừng đi đâu!" Câu nói này ta đã chuẩn bị kỹ càng thật lâu trước đó, thời điểm thật sự nói ra khỏi miệng, trái lại không có khổ sở như trong tưởng tượng. Ta không có giác quan thứ sáu, nhưng ta dự đoán khá chính xác, càng ngày ta càng mãnh liệt cảm giác được, chúng ta sắp có một cái phiền toái, hơn nữa phiền toái này sẽ cực nhanh mà kéo đến với chúng ta.

            "Có thể ta muốn ở nhà một trận, ngươi..."

            Điện thoại mở thông, Cẩn đều muốn nói rồi lại thôi. Tựa hồ như nàng muốn giải thích với ta cái gì đó, nhưng khó có thể mở miệng. Ta không biết là do nàng không tìm được từ ngữ thích hợp hay là suy nghĩ hỗn loạn không tìm được mở đầu thích hợp. Ta cũng không miễn cưỡng nàng, có một số việc nàng không cần phải nói, nhưng ta biết.

            Mà thường thường không phải một câu "biết" thì có thể làm cho tất cả ủy khuất với thương cảm nhất thời đều hóa tro bụi. Để điện thoại xuống, một người ngồi ở chỗ đó. Sàn nhà có chút lạnh, khí lạnh dưới thân lan tràn ra, nhưng đầu óc lại có chút nóng, có thể là do ta hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại ép mình trở nên tỉnh táo.

            Hỗn hỗn độn độn một buổi tối, rạng sáng hôm sau, ta liền đem túi hành lý đem đi đưa cho Cẩn.

            Có thể Cẩn không nghĩ ta đến sớm như vậy, lúc nàng mở cửa còn hơi ngạc nhiên. Thấy ta hai tay cầm theo đồ, liền nhanh chóng đón lấy. Chạm vào tay nàng, thật ấm áp, ngón tay của nàng vuốt ve đến mu bàn tay của ta, nhưng đem ấm áp ấy tới trong lòng của ta.

            "Làm sao mà tay lạnh thế?" Cẩn không đón lấy hành lý, mà là lúc chạm mu bàn tay của ta thì liền nắm lấy tay ta, "Để xuống trước đi, làm sao mà mới sáng sớm đã tới a, không khí buổi sáng lạnh nha!" Nói, nàng liền phủ lấy tay ta.

            Ta không nói gì, chỉ khẽ cười. Nhìn… từ trên xuống dưới… nàng, nàng mặc đồ ngủ màu vàng nhạt, hình như là đồ cũ, có thể là đồ mặc lúc nàng ở nhà đi... Dù sao đây mới là nhà của nàng, là nơi nàng lớn lên, người ở nơi này mới là thân nhân của nàng.

            "Tới đây bằng gì vậy?" Cẩn giơ một tay lên, sờ mặt của ta. Lúc này trùng hợp a di từ trong phòng đi ra, trong tay cầm món gì đó. Một lát nàng liền nhìn thấy hai ta, tựa hồ cảm thấy tình cảm như thế có chút thân mật và ám muội, nàng dừng lại một chút, rồi xoay người đi sang phòng khác.

            "Đi bộ!"

            "Không lái xe sao?" Cẩn nhíu nhíu mày...

            "Ân..." Ta ngốc, sững sốt một chút, "Ta quên rồi!"

            Thật sự là ta quên. Từ ra ngoài một khắc đó bắt đầu, ta cũng chỉ nghĩ nhìn thấy cẩn muốn nói gì, một đường đi tới, cũng là đi tới.

            Đang nói, cửa phòng mở ra, hài từ vuốt mắt từ trong phòng đi ra, vừa thấy ta, con nở nụ cười, vội chạy tới cửa.

            Ta vừa muốn mở miệng nói một câu với hài tử, trong phòng truyền ra thanh âm già nua, "Ai tới a?"

            Cẩn gãi đầu, nhìn cửa phòng kia một chút, rồi quay đầu lại nhìn ta.

            A di từ phòng khác đi ra, mở cửa, nhỏ giọng nói: "Tiểu Minh đến tặng đồ!"

            "Cút đi, làm cho nàng lập tức cút đi!"

            Ta nghe ra đó là thanh âm của Đỗ bá bá, mặc dù là nói lời như vậy, nhưng ngữ khí của hắn cũng có vẻ vô lực. Ta biết, hắn thật sự bị bệnh, bệnh đến mức so với ta tưởng tượng còn muốn nặng hơn nhiều.

            Hài tử sửng sốt, Cẩn cũng sửng sốt, bọn họ đều nhìn ta, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng giống nhau.

            Ta cười cười, hết sức làm cho mình cười ra vẻ không phải miễn cưỡng. Vỗ vai Cẩn một cái, sau đó xoay người mở cửa, đi ra ngoài.

            Ta cho rằng ta sẽ khóc, nhưng không có.

            Bước nhanh ra cửa tiểu khu, cái cảm giác này, phảng phất có chút hoảng loạn mà đi. Có mấy chiếc taxi đậu ở cửa tiểu khu, tùy tiện lên một chiếc, ngồi vào lại đột nhiên không muốn về nhà. Gian phòng trống rỗng, trở về để làm gì đây?

            "Công viên Hoàn Thành!"

            Quá sớm, không có cách nào đi đến tường thành. Điện thoại di động vẫn không reo lên, ta biết nhất định là Cẩn không tiện gọi cho ta, chứ không phải là nàng không lo lắng, không nhớ ta. Ta cực lực khuyên chính mình đừng tức giận, đừng thương tâm, nhưng mà tâm cứ phảng phất như bị một loại acid nào đó làm thấm vào.

            "Công viên Hoàn Thành lớn như vậy, đi nơi nào a?" Tài xế bỗng nhiên mở miệng, có thể hắn có chút buồn bực, sáng sớm tinh mơ lại đánh xe đi công viên Hoàn Thành...

            "Ngươi đến ngoài cửa Nam thì dừng được rồi!" Mắt nhìn ngoài cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, đột nhiên ta cảm thấy rất mệt... Nhất định là do buổi sáng đem hành lý đi xa đến như vậy nên mới mệt, ta cảm thấy chân đau, não nhanh chóng liền biến thành gỗ...

            Lòng ta đau. Sau khi Đỗ bá bá nói như vậy, rồi một ánh mắt của Cẩn, liền làm cho ta cảm thấy lòng đau như cắt. Trong ánh mắt của nàng có kinh ngạc, thậm chí còn có một tia hoảng sợ. Lúc không có mặt ta, nàng sẽ mang theo khó xử với thấp thỏm đối mặt cùng phụ thân cáu kỉnh mang bệnh của mình thế nào đây. Ta không có cách nào đem Đỗ bá bá hiện tại tính khí thay đổi lớn liên hệ với lão nhân hiền lành từng cùng ta chơi cờ kia. Hắn cũng từng cho người ta thấy được sự nghiêm khắc, nhưng dù sao cũng có lễ độ. Mà hiện tại, ta cảm thấy hắn thật xa lạ.

            Ta đi rồi, nhưng không biết cơn giận của hắn sẽ kéo dài bao lâu, mà người gánh chịu cơn giận của hắn, chính là nữ nhân mà ta nghĩ hết phương thức để bảo vệ. Nữ nhân, vỏn vẹn cũng chỉ bởi vì hai ta đều là nữ nhân. Cho nên chuyện hai ta trở thành tội ác không thể tha thứ. Ta không nghĩ được, cũng không cách nào thông suốt vấn đề này...

            Đến nơi, nhìn thấy tường thành, ngước nhìn... Thời điểm này trong lòng ổn định. Ta tự thấy đối với thành Tây An này đã hiểu biết triệt để, nơi này đối với ta có một ý nghĩa tượng trưng quá mức mạnh mẽ.

            Đi vào công viên Hoàn Thành, mấy lão nhân đang tập thể dục buổi sáng. Nhìn bọn họ, ta chợt nhớ tới gia gia. Rời khỏi người thân mới biết cái gì là sủng ái, ta là một đại hài tử được sủng ái, gia gia, bà nội... Sau đó là cha mẹ... Rồi sau đó nữa, là Cẩn. Ta cười, tự hỏi mình: "Chu Minh a Chu Minh, làm sao vậy? Một chút ít chuyện như thế đều không chịu được?" Một lần rồi lại một lần hỏi, làm cho mình gặp phải loại chất vấn này mà kiên cường lên.

            Không biết thất thần bao lâu, ta chợt nhớ tới ta còn phải đi làm. Vỗ một cái lên trán, nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay cảm thấy vẫn có thể đến kịp, chỉ là không thể về nhà thay quần áo...

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đấu Phá Thương Khung Chi Vô Thượng Chi Cảnh