Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 67: Chuyện Tình Trong Miệng Tiểu Hài Tử.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nói là về nhà ngủ, kết quả là hai người đều tỉnh ngủ, chỉ nằm trên giường tâm sự mà đã hơn một giờ. Cẩn còn phải về trường học, cho dù buổi chiều không tết, theo lời nàng nói, cũng là không ít chuyện lớn chuyện nhỏ. Chỗ nào giống ta, đi hay không đi về công ty cũng không có khác biệt quá lớn.

            Đưa nàng đến trường, thấy thời gian còn sớm, trùng hợp cách trường có một siêu thị cỡ lớn, liền một người chạy vào đó dạo. Ngẫm lại trong nhà thiếu cái gì... Tựa hồ cái gì cũng không thiếu, chỉ là không có Cẩn, thiếu, là thiếu trong lòng ta đi.

            Mua chút thịt bò để chuẩn bị tối về làm beefsteak, ngày thường Cẩn là người theo chủ nghĩa ăn chay, nhưng mà ta và con lại là những kẻ không thịt không vui. Về nhà thì con còn chưa tan học, trong gian phòng, bởi vì có Cẩn trở về mà không khí có chút thay đổi, cho dù, thời gian nàng về nhà cũng chỉ ngăn ngắn hơn một giờ.

            Đem thịt bò đã mua vào trong bếp, xử lý một chút, ướp một chút muối. Sau đó rửa tay, liền đi trở về phòng.

            Nằm ở trên giường đọc sách, cuộc thi càng ngày càng gần, nhưng trong lòng lại không có chút lo lắng nào. Kỳ thực thi được hay không cũng đều không có quan hệ, chuyện này không quan trọng, hiện tại đây không phải là sự tình mà ta chú ý nhất.

            Nghe được tiếng mở cửa, ta biết là con về. Chỉ trong chốc lát, cửa phòng bị gõ hai tiếng, ta chưa kịp lên tiếng, nhi tử liền chạy vào.

            "Về rồi." Ta đứng dậy, đem sách để trên tủ đầu giường.

            "Ân!"

            "Sách ngươi cần dùng ở trên bàn trà, tự mình thu thập đi!"

            "Đã đem vào phòng ta rồi. Khà khà!" Nhìn dáng dấp, hôm nay con có vẻ rất vui.

            "Có đồ của ngươi, ở trên sofa, túi giấy đó, tự mình xem đi!" Ta đứng dậy, vỗ vỗ vai con, sau đó đi nhà bếp làm bữa tối.

            Chỉ chốc lát, con liền từ trong phòng chạy ra, vừa nhìn chính là một bộ dáng vẻ vô cùng phấn khởi.

            "Đừng đắc ý sớm a, đi, lấy cái ghế, đem chai rượu trong ngăn tủ cao nhất mở ra cho ta đi!"

            Con rất nhanh đã đem ly đưa đến cho ta, ai, cũng thật là tiểu hài tử, mua một món quần áo mới làm cho hắn vui đến vậy.

            "Mặc vừa không?"

            "Hơi lớn một chút, có điều vóc dáng của ta sẽ lớn nhanh thôi! Hắc!"

            "Ân, mẹ ngươi cũng nói như vậy." Ta một bên nói, một bên tìm mỡ bò trong tủ lạnh, 囧, quá lâu không dùng, không biết có hết hạn hay không… Ai, vẫn là nên kiểm tra một chút đi, thứ này nếu không còn dùng được, đau bụng là chuyện nhỏ, ngộ độc thức ăn mới là phiền toái.

            "Mẹ ta?"

            "Đúng rồi, mẹ ngươi mua cho ngươi!"

            "Mẹ ta? Không thể nào! Mẹ ta chưa bao giờ đi dạo Ngũ Hoàn cả!"

            "Ta nói với mẹ ngươi là ngươi rất thích, mẹ ngươi liền mua cho ngươi đi, xem mẹ ngươi thương ngươi thật nhiều kìa, ngươi là tiểu vô lương tâm, ta thật ghen tị và ao ước nha!"

            Kiểm tra một hồi, có vẻ như không quá thời hạn, dùng đũa lấy một ít, liếm một chút... Phi, mùi này…

            Đem mỡ bò để qua một bên, lấy nồi nhỏ ra, châm nước, bật lửa.

            "Tiểu tử, beefsteak Riga hay là mì ống đây?"

            "Sao cũng được!"

            "Không cho chọn như thế, hai chọn một thôi, trẻ con to xác nên thẳng thắn”

            "Mì ống đi!"

            Ngất, đúng là nghe lời, làm cho hắn vui là hắn trực tiếp bớt nói lời vô ích cho ta, xú tiểu tử này.

            "Trứng chiên thì sao? Chiên một mặt hay hai mặt?"

            "Không muốn ăn trứng chiên."

            "Được rồi... Ta cũng bớt được việc." Ta một bên nói, một bên tìm mì ống lần trước mua về, bỏ vào nồi nhỏ chậm rãi luộc. Sau đó đem mỡ bò bỏ vào chảo, bật lửa cho dầu sôi.

            "Mẹ ta hôm nay về à?"

            "Đưa sách cho nhi tử vô lương tâm của nàng, không về đây thì làm sao bây giờ?"

            Con không nói gì nữa, ngồi trên ghế im lặng, không biết đang suy nghĩ cái gì đây.

            Mỡ bò tan ra rồi, bỏ miếng bò được cắt và ướp muối từ trước vào chảo, vặn lửa nhỏ chậm rãi chiên nó. Kỳ thực dạy cho con chiên beefsteak là một cái đạo lý, nếu chiên lửa lớn, bên ngoài chín còn bên trong sống, phải dùng lửa nhỏ mà từ từ chiên, tiểu dạng nhi, ngươi còn không quen sao?

            Liếc mắt nhìn con một cái, ta cười. Từ trong tủ lấy ra cái dĩa nhỏ, nhỏ vào giọt rượu vào, sau đó pha loãng bằng nửa muỗng nước.

            "Đến đây, tiểu tử, rượu này, lấy ở đâu thì trả về chỗ đó đi."

            Hài tử nhìn ta một cái, đi vài bước, đem chai rượu bỏ vào chỗ cũ.

            Trở beefsteak trong chảo, tắt lửa nồi mì ống đã nấu xong. Để nồi sang một bên, lấy cái chảo có cán, chờ cho nóng một chút rồi bỏ mì và gia vị vào, cộng thêm vài giọt rượu kia, rồi chờ thấm. Lúc đang làm, con đi ra, đứng bên cạnh ta, con mắt nhìn chằm chằm trong chảo.

            "Chín mấy phần?" Lại trở beefsteak, hỏi.

            "Năm phần."

            "Không còn kịp rồi, cùng lắm được bảy phần."

            "Vậy thì bảy phần đi!"

            "Được!" Nói, ta liền tắt lửa. Làm sốt tiêu đen, sau đó để beefsteak và mì ống lên bàn, rưới sốt vào, đại công cáo thành.

            "Làm xong rồi làm xong rồi, đi thôi đi thôi, bắt đầu..."

            Mới vừa ngồi xuống ăn một miếng, chợt nhớ đến quên bỏ cà rốt vào món beefsteak, ai... Lần trước khi tức phụ trở về đã mua thật nhiều cà rốt để trong tủ lạnh, bảo ta nhớ ăn. Không biết nữ nhân này nghe từ đâu chuyện người nào trường kỳ thức đêm sẽ gây tổn hại cho gan, mà vitamin A bên trong cà rốt có thể chữ trị chuyện này... Khoa học này quá mức uyên bác, ta thật không có nguyện vọng muốn lĩnh ngộ tinh túy này. Có điều lời tức phụ nhất định phải nghe, không phải Hứa Tiên cũng nghe lời vợ nói mà phát tài sao, xem ra ăn xong phải đi gặm cà rốt, ai... Nhớ tới thỏ Tuzki [*]... Có điều có vẻ như chưa từng thấy thỏ tư cơ ăn cà rốt.

            "Mẹ ta khi nào sẽ về a?" Con đang ăn, đột nhiên hỏi.

            "Chờ đi... Làm sao vậy? Có chuyện gì à?"

            "Ân!"

            "Nói một chút xem, xem ta có thể giúp ngươi hay không."

            "Ta không muốn học violon." Đứa nhỏ bĩu môi một cái, nói.

            "Không có thời gian? Hay là... không có hứng thú?" Giờ violon của con là mỗi tuần một tiết, nên còn không đến mức tạo thành gánh nặng quá to lớn cho hắn.

            "Không phải, ta không thích lão sư kia!"

            "Ân."

            "Ta cũng học được một chút rồi!"

            Ta cầm ly uống một ngụm, nhìn con một chút, là tiểu hài tử thật tốt, trong lòng nghĩ cái gì, thì liền nhanh mồm nhanh miệng nói ra, thích hay không thích cái gì, cho dù lý do có chút gượng ép, nhưng cũng chân thật. Hài tử trên thế giới này đều là như vậy, chỉ tiếc, bọn chúng rồi sẽ lớn lên, lớn đến khi bắt đầu nhớ lại hồi ức thì sẽ như chúng ta ngày hôm nay như vậy mà thở dài.

            "Đàn học đến trình độ nào rồi? Trong sách đều đã đàn được chưa?"

            "Không sót bài nào."

            "Học thêm một quyển nữa đi. Sau khi học xong nếu như thật sự không muốn học tiếp, thì không học. Ta thấy tiểu tử ngươi không giống như sẽ làm nghề liên quan đến âm nhạc, có điều, trong tương lai ngươi nói cho người ta biết lúc nhỏ ngươi có học đàn, người ta cho ngươi kéo một đoạn, ngươi nói một đoạn nhạc đơn giản cũng không kéo được, thì thật mất mặt a."

            "Hắc!" Con nở nụ cười, nhìn dáng vẻ, hắn cũng không phản đối lời ta nói.

            "Thời đại bây giờ chuộng thực lực tổng hợp đây, chờ tương lai ngươi học đại học thì ngươi liền biết thôi. Ở sơ trung và cao trung, lão sư chỉ nhìn thành tích, những thứ khác một mực không hỏi tới. Thế nhưng chờ ngươi lên đại học, ngươi không thể chỉ học mà thôi. Ngươi nghĩ đi, tiểu tử ngươi, đến lúc đó còn không vội vàng nói chuyện yêu đương đây. Con người a, làm việc nhiều đến mức không quan tâm đến việc khác, đó là người ngu ngốc. Chỉ học giỏi không cũng không được, đó là tên ngốc, cái gì đều cần một chút, chí ít, nếu như lấy thứ gì ta, ta không nói ta tinh thông, nhưng ta sẽ ngoạn được a. Ngươi nghĩ đến thời điểm ngươi ngồi xuống giữa một đám ngốc, kéo một đoạn nhạc nổi tiếng thế giới kia, đến đó sẽ có được bao nhiêu cặp mắt ngưỡng mộ, bao nhiêu ước ao đố kị a... Đúng không..."

            "Hắc..." Xú tiểu tử nhếch miệng vui vẻ.

            "Ta hỏi ngươi một chút, ta đã từng đổi lão sư, rồi học một chút nữa. Ngươi nhìn bằng hữu của ta kìa, chỉ cho ta cái người ngươi gọi cô cô kia, người ta đàn Piano, có phải là thật làm cho người ngưỡng mộ không? Nghĩ lại, khi ta còn bé khắp nơi hả hê, mà người ta thì chăm chú học đàn đây, vì lẽ đó ta không bằng người ta thì ta trách ai a? Còn không phải tự trách mình sao! Nói về ngươi một chút ha, người ta là con gái, kiên trì học đàn nhiều năm như vậy, gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngươi nói ngươi tên trẻ con lớn xác như vầy... Ai nha ta cũng không muốn nói a... Mất mặt nha, còn không có nghị lực như con gái người ta ha..."

            "Ai nha a!" Con trừng ta một chút, "Ta lại không nói ta không học nữa, nhanh chóng thay lão sư, sau đó ta lập tức đi học ngay, thiết, ai nói ta không bằng nàng..."

            Vui ngầm, ai, có tấm gương thật là tốt, ta về sau sẽ hảo hảo cảm tạ Điểu Điểu...

            "Cuối tuần hẹn đồng học ra ngoài chơi không?" Chợt nhớ tới sắp cuối tuần, ta liền hỏi.

            "Không."

            "Đi xem ông ngoại ngươi một chút đi!"

            "Không đi, mình ngươi đi đi..." Đứa nhỏ bĩu môi, sốt tiêu của beefsteak dính lên mép.

            Ta đi... Ta thật muốn đi… Nhưng ta dám đi không?

            "Cái kia... Ba người chúng ta ra ngoài chơi? Đi Ly Sơn?"

            "Quên đi, khẳng định mẹ ta sẽ không đi. Đến lúc đó ông ngoại ta lại nói ngươi không có ý tốt, trước tiên là lừa tại tiểu hài tử rồi sau đó để người lớn lâm vào tình thế khó xử."

            "..." Con làm ta có điểm nhất thời không ứng đối được. Nói thật ta hơi buồn bực, Đỗ bá bá nói thế nào, nghĩ như thế nào về ta thì ta không để ý, cho dù hắn nói với Cẩn những thứ này ta cũng sẽ không tranh luận cái gì. Chỉ là... Hắn có thể không nói với con được không, hắn còn nhỏ, hắn chỉ có mười mấy tuổi, hắn không nên biết những chuyện thị phi không tốt này.

            "Đừng tìm mẹ ta được không? Nếu không thì ngươi theo ta mẹ đi ra ngoài đi, ta tìm đồng học đi dạo nhà sách thành phố."

            "Vậy cũng không được, ngươi nói xem chúng ta ra ngoài chơi nếu như không mang ngươi theo, thật vô vị a." Ta đứng dậy, rót nửa ly nước cho con.

            "Lúc ta trở về ta cãi nhau với mẹ. Không đúng, là ta tranh luận với ông ngoại rồi sau đó mẹ phê bình ta. Mẹ chỉ nghe ông ngoại, nhưng mà ông ngoại không có lý a. Ông ngoại không cho mẹ ta trở về thì ta mẹ liền không trở về, ngày đó ta nói ngươi đến đón ta, ta nói ta phải về nhà, mẹ ta không cho, ông ngoại ở trong phòng nói với bà ngoại là 'Hắn muốn về thì để hắn về đi, có người cấp dưỡng con còn không tốt sao?' . Ông ngoại nói cái gì mẹ đều nghe được, ta nhìn thấy nàng ta thật giận..."

            "Được rồi, được rồi..." Ta vỗ vỗ vai con, "Không tìm thì sẽ không tìm, cái kia, liền hai ta thôi, ngươi còn chưa xem Astro Boy, chủ nhật trước tiên ta đưa ngươi đi xem phim, sau đó thì đi dạo phố, trời lạnh, mua giày cổ cao nhé... Thế nào?"

            "Không tìm mẹ ta, ngươi sẽ không cao hứng đi!" Đầu tiên con gật đầu, sau đó lại có chút lo lắng nhìn ta.

            "Không sao... Có ngươi mà! Mau ăn, mau ăn, một chút nữa beefsteak nguội rồi ăn không nổi đâu, sẽ đem hai cái răng cửa của ngươi rụng mất!"

            Hài tử cúi đầu tiếp tục ăn, nhưng ta lại cảm thấy no rồi.

            Con đã muốn trong lòng có cơn lửa nhỏ, nổi nóng là phải thôi. Còn ngọn lửa trong lòng ta, mau thiêu cháy ta mất. Ta nghĩ đến trưa này cùng nhau ăn cơm với Cẩn, những việc này, nếu như không phải con nhắc đến, phỏng chừng sẽ chỉ ở lại trong lòng nàng mà thôi.

            Ngày tháng yên bình, tại sao lại không thể hảo hảo trôi qua đây?

[*] Cái con thỏ trắng trắng bựa bựa, các hạ cứ google sẽ thấy được dung nhan của nó =))

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đoàn Sủng Hoàng Hậu Trọng Sinh