Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 76: [Ba]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Buổi tối, một mình ở nhà xem sách. Nguyên bản định tìm《Đồi Gió Hú 》, đáng tiếc không nhớ rõ để ở nơi nào, không thể làm gì khác hơn là tìm trên giá sách.

            Một quyển sách của tức phụ đập vào mắt ta, ta rất yêu thích tác giả sách này, thường so mình với Napoléon và Honoré de Balzac. Ta vẫn luôn cảm thấy Honoré de Balzac là kẻ điên, thiên tài văn học kia lấy bút làm vũ khí, lấy café làm lương thảo, thiên tài luôn luôn có thể liên hệ được với kẻ điên. Một số biểu hiện thiên tài, thường thường bị người xem là của kẻ điên.

            Sách kia xem ra có chút cũ, ta lấy nó từ giá sách xuống, cầm trong tay xem.

            《 U cốc bách hợp 》, một bộ tiểu thuyết như thơ .

            Ta đem sách để ở trên bàn làm việc, xoay người đi ra phòng khách, cầm một cái gối tựa sofa, thuận tay lấy chén trà để trên bàn, sau đó trở lại thư phòng. Ngồi dựa vào tường, nhấp ngụm trà, từ từ lật sách xem.

            Nguyên Đán, ngày lễ này, đối với ta mà nói không có gì khác biệt.

            Đương nhiên là có điểm cô quạnh.

            Ta lấy notebook, kết nối mạng, mở QQ nhưng không muốn nói chuyện.

            Mặc kệ nó vang, ta vẫn thản nhiên lật sách. Đèn cả phòng đều sáng, nhưng một mình ngồi đó vẫn cảm thấy trống trải. Nhưng nếu tắt đi. . . Chỉ để lại đèn bàn, lại càng cảm thấy tịch liêu.

            Lúc một mình, cũng không phải quá cô đơn. Mà đã quen hai người, thì sẽ không trở về trạng thái một mình được. Loại cảm giác thất vọng mất mát kia, có ma lực khiến người ta đứng ngồi không yên, giống như không có hứng thú với bất kể thứ gì, ngơ ngơ ngác ngác tiêu hao thời gian cùng tinh lực theo tiếng kêu tí tách của đồng hồ treo tường, cuối cùng mơ màng ngủ, đem tất cả giao cho cảnh trong mộng.

            Ta ôm sách ngủ trong phòng ngủ, notebook ném xuống đất trong phòng khách, không cắm điện, sau khi nhắc nhở hết pin, nó tắt ngóm.

            Kỳ nghỉ hai ngày qua đi, tiếp tục đi làm, tiếp tục ôn tập, cách thời gian ngày càng gần, nhưng ta ngày càng do dự.

            Thời điểm Nguyên Đán thuyết phục con đi đến chỗ ông ngoại hắn, kết quả cũng không lý tưởng. Con sau khi trở lại không vui, Cẩn cũng lộ vẻ mặt không vui. Cẩn không nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lường trước được, nhất định là tồn tại chút vấn đề khi tiểu tử câu thông cùng lão nhân đó.

            Hài tử nhà chúng ta khác so với hài tử nhà khác, càng thành thục, càng hiểu chuyện hơn. Hắn chưa bao giờ để chúng ta bận tâm về bài vở của hắn, hầu như đều toàn tự giải quyết. Cũng như hài tử cùng lứa tuổi khác, hắn thích chơi game, thích mày mò máy tính, nhưng cũng coi như là sắp xếp thời gian hợp lý. Ngày thường lúc có hai ta ở nhà, ta rất khi hỏi đến bài tập của hắn, nội dung nói chuyện cũng toàn kéo đến những chuyện trời Nam biển Bắc. Mà một khi Cẩn trở về. . . Ai, ta phát hiện, vị này làm mẹ không chịu nổi con “không làm việc đàng hoàng”, phát hiện con mở máy tính chơi game thì nhất định phải lải nhải vài câu. Thường xuyên như vậy, con phiền, cảm thấy hắn nói quá nhiều. Mà mẹ cũng phiền, cảm thấy con không thông cảm cho nỗi khổ tâm của mình, không công đi bận tâm cho hắn.

            Kết quả là, chiến tranh giữa hai người bạo phát khi Nguyên Đán đi qua không lâu.

            Cái gọi là “sự tình” là một sự tình cực nhỏ.

            Buổi chiều thứ sáu, trường con không có tiết, tan học trước thời gian qui định. Buổi chiều con ở nhà làm xong bài tập, liền khởi động máy lên mạng chơi. Mà ngày đó Cẩn về, mà ngày đó Cẩn lại về sớm, vừa vào nhà liền phát hiện con đang chơi game. Cẩn không biết buổi chiều con không có tiết nên một mực cho rằng con tan học liền về nhà chơi game, nhất thời giận không chỗ phát tiết, phê bình một trận. . . Con cảm thấy mình học và chơi phối hợp rất tốt, có lý hơn, cho nên nói chuyện cũng không chịu nhân nhượng. . .

            Lúc ta tan tầm trở về, trong nhà liền diễn ra một cuộc chiến tranh không có khói thuốc nhưng lại có tính sát thương lớn, sau cùng, lại tiến vào giai đoạn chiến tranh lạnh.

            Vừa vào nhà liền cảm thấy bầu không khí có chút vấn đề, Cẩn ngồi trong phòng ngủ đọc sách, nghe thấy ta trở về, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, thậm chí cả đầu cũng không ngẩng, con mắt vẫn dán vào trong sách. Nhìn Cẩn một chút, ta lại xoay người đi gõ cửa thư phòng con, cửa không có khóa, đẩy cửa đi vào, nhi tử đang ngồi trước bàn, một bên nhìn sách trước mặt, một bên quay bút. Ta muốn nói cũng thật là mẹ con a, mẹ nào thì con nấy, hai người tranh chấp xong cũng không nháo cũng không lải nhải, liền sinh hờn dỗi ở đây đọc sách.

            "Làm sao vậy?" Ta nhẹ nhàng hỏi.

            Lúc đầu con không mở miệng, trầm mặc một hồi, vừa mở miệng thì liền thao thao bất tuyệt, nói hắn làm xong bài tập rồi mở máy lên chơi, chơi đến nhiệm vụ nào thì mẹ hắn trở về, hai người nói qua loa vài câu thiếu cân nhắc rồi liền phát sinh tranh chấp, cuối cùng Cẩn không nói gì rút nguồn điện máy tính, bắt buộc tắt máy làm con tức đến nổ phổi, triệt để phá vỡ cuộc trò chuyện của hai người. . . Nói một lần từ đầu đến đuôi, ta nghe qua cũng đã hiểu được.

            Bỗng nhiên ta nở nụ cười, cười làm cho nhi tử không lý giải được. Nếu như nhi tử không nói, ta thực sự khó tưởng tượng được rằng Cẩn không nói đạo lý liền động thủ mà rút nguồn điện. Phải biết, năm đó lúc ta đi học, cùng khóa ta, dưới khóa ta thậm chí dưới ta mấy khóa, học sinh nào không biết Đỗ lão sư rất nói đạo lý, rất kiên trì lắng nghe ý nghĩ của học sinh. . . Xem ra, làm lão sư và làm mẹ, là hai chuyện khác nhau.

            "Con a, đừng tức giận. Việc này trách ta, nếu như ta nói trước với mẹ ngươi là buổi chiều hôm nay ngươi không có tiết là tốt rồi. Hoặc là ta nói trước cho ngươi mẹ ngươi hôm nay sẽ về, ngươi cũng sẽ không chơi, được rồi được rồi. . . Trách ta ha, không cho phép lại tức giận."

            Con nhìn ta một cái, đem cây bút trong tay ngậm lên miệng, suy nghĩ một chút, bĩu môi không nói.

            "Ngươi cũng vậy, mẹ ngươi không biết đầu đuôi, ngươi cũng từ từ mà nói cho nàng nghe."

            "Nói gì mà nói chứ, nàng cũng không nghe ta nói a. . ." Nhi tử lại đem bút cầm trong tay, bĩu môi nói.

            "Nàng lo lắng cho ngươi mà, ngươi nói xem, ngươi nhỏ hơn đồng học hai tuổi, nào nhảy lớp nào chuyển trường, không phải là nàng sợ ngươi theo không kịp sao!" Kỳ thực đừng nói là Cẩn cho lắng, chính là ta cũng thỉnh thoảng cố ý hoặc vô tình xem thành tích học tập của con. . . Chỉ có điều ta luôn lặng lẽ mà làm, không rõ ràng như vậy thôi.

            Con nghiêng đầu nhìn ta một cái, bỗng nhiên nở nụ cười, cần quyển sách đang mở ra trên bàn, lật qua lật lại, đóng nó. Sau đó đứng dậy, đem sách để đến trước mặt ta.

            Ta có điểm mơ hồ. . .

            "Viết chữ ta đã học xong rồi, trang mới trống không tức là không có học. Thứ ta học ngươi cứ tùy tiện kiểm tra đi. . . Đến bài ta học, rồi hai chương sau bài đó là được, đề ngươi tùy tiện ra là được. . ."

            Ta cầm sách liếc mắt nhìn, không xem thêm, một chút thôi. . . một giây cũng không dừng lại, nhất thời, ta muốn phá tường chạy trốn. . .

            Ta cảm thấy, tài năng đời ta, không phải trong tay Cẩn, cũng không phải trong tay con, mà là cắm ở trong toán học.

            Gặp phải môn toán học thiên đao ôn dịch kề bên rồi. . .

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Võ Thần Chúa Tể