Saved Font

Trước/86Sau

Chỉ Vì Ngươi

Chương 81: [Tám]

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Cuộc thi.

            Không có gì đặc biệt. Người đã thi qua đại học, còn sợ kỳ thi nào sao?

            Lúc thi tốt nghiệp trung học Cẩn bên ngoài trường bồi ta, mà lần này, đổi thành ở nhà chờ ta.

            Hình như Cẩn rất hồi hộp, muốn hỏi ta một chút là ta thi ra sao nhưng sợ tạo áp lực cho ta, còn ta, một thân ung dung. Vốn như vậy mà, thi đậu hay không cũng không đáng kể, mặc dù thi không đậu thì có chút mất mặt. . . Mặc kệ đi, mình có thể thông suốt là được, còn người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào, mặc kệ đi.

            Tối hôm thi xong, ta nhận được điện thoại của gia gia. Nguyên bản là chuyện nằm trong dự tính, thi xong, gia gia tự nhiên sẽ hỏi ta thi thế nào, có kế hoạch gì a.

            Ta tính sai.

            Liên quan đến cuộc thi, gia gia chỉ hỏi một câu. Mà chuyện ông nhắc đến, mà là chuyện về nhà dịp tết.

            Việc này, so với cuộc thi còn phiền phức hơn.

            Ta nói, năm nay đêm 30 và mùng một không về, ta theo Cẩn ở chỗ này, đi đến nhà Đỗ bá bá, Cẩn lâu rồi không về ăn tết, nói lần này phải nhường cho nàng và người nhà đoàn tụ một hồi.

            Ta nói, Đỗ bá bá với a di đối với ta rất tốt, ta ở chỗ này ngài cứ yên tâm đi. Chờ mùng ba hoặc mùng bốn thì chúng ta sẽ về thăm ngài sau, trở lại sẽ cùng nhau đoàn tụ.

            Ta nói, bên này cũng không nhà của ta. . .

            Thời điểm nói những câu này, trong lòng ta đấu tranh. Đặc biệt là khi nói đến Đỗ bá bá, đột nhiên ta cảm thấy nội tâm bị gì đó đâm có chút đau đớn.

            Ta biết, năm nay ta một mình đón tết.

            Cúp điện thoại, đột nhiên cảm thấy tẻ nhạt. Cẩn về nhà Đỗ bá bá, con cũng cùng đi theo. Có lẽ ta nên có cảm giác thành công đi, con gần đây cùng mẹ và ông ngoại sinh hoạt không sai đi. Đương nhiên, cùng nói chuyện với mẹ hắn, hắn vẫn nói thật ít, vừa về đến nhà ông ngoại ngoại trừ làm bài tập thì là xem tivi hoặc xuống dưới lầu chơi, cũng không thân cận với ông ngoại và bà ngoại. Có điều như vậy cũng hiếm thấy rồi, tiểu hài tử mà, chung quy phải từ từ, tình cảm phải chậm rãi bồi dưỡng.

            Con không ở nhà, giống như trong nhà lại thiếu đi gì đó. Không ai làm phiền đòi ăn cái này uống cái kia, không ai chạy tới hỏi ta hắn làm bài tập cũng lâu rồi có thể chơi game một chút hay không, cũng không ai nói nghỉ học có thể ngủ trễ một chút. . . Ta tự do, có thể đem âm nhạc mở thật to không sợ làm phiền hắn, nhưng mà tự do loại này, làm cho ta có chút trống rỗng.

            Ta bắt đầu một mình chơi game, đem đĩa game ném tới một chỗ, ta nhớ tới lúc ta học cao trung ngày nghỉ ở nhà liền một mình chơi game như vậy, nhưng mà tại sao. . . hiện tại lại không an tâm mà chơi chứ?

            Một ngày, rồi lại một ngày. . .

            Càng ngày càng mau đến tết. . .

            Ta bắt đầu chuẩn bị đồ tết, tuy rằng đón tết một mình, thế nhưng bầu không khí không giảm đi. Đi siêu thị mua một đống lớn đồ ăn vặt, mùa xuân này, ta dự định "ăn" quá khứ. . .

            Nghĩ thật lâu, vẫn là quyết định ở nhà ăn lẩu, uống bia, xem tiết mục cuối năm thuận tiện mở notebook chơi Q, khặc, ta thực sự là quá nhàn.

            Cẩn mua rất nhiều quần áo cho ta, từ áo khoác đến đồ lót, đầy đủ mọi thứ, tất cả đều màu đỏ. . . Dở khóc dở cười nhất là cái áo khoác, thuần màu đỏ, trời ạ, ta cảm thấy ta có thể làm đứa nhỏ chúc phúc trong tiết mục cuối năm, một năm bổn mạng của mình, tại sao?

            Cẩn liên tiếp dặn dò ta mặc quần áo nàng mua, không mặc thì năm sau "tính sổ" ta . . . Được rồi, ta năm trước khá xui xẻo, vị này nhà ta rất tốt, nhiều năm sau liền không buông tha ta.

            Ngay lúc ta quyết định chỉ nói chuyện tốt với người trong nhà, không nói chuyện xấu sau đó một mình ở đây trôi qua cái tết này, thì ta lại nhận được một cú điện thoại, là mẹ gọi tới. Một cú điện thoại như vậy mà nhiễu loạn trái tim ta cố gắng ép nó bình tĩnh.

            Tình hình của ta chỗ này mẹ biết rõ, ta cũng biết mẹ với Cẩn cùng nhau liên lạc. Hai người tán gẫu cái gì, ta rất ít khi hỏi đến, thế nhưng ta phát hiện có liên quan đến sự tình trước mắt của chúng ta.

            Mẹ điện thoại là muốn ta cùng nàng về phía Nam đón tết ở nhà ông ngoại, có thể nàng không ngờ ta sẽ không đi, nhưng nàng vẫn đề nghị. Ta thuận lý thành chương đề cập đến tình hình trước mắt, mẹ hời hợt, nói chuyện này, ta đã nói  chuyện này với cha ngươi.

            Cha ta. . .

            Ta chỉ cảm thấy đầu óc nổ “oanh” một cái.

            Cha là người rất phiền phức, tuy rằng hắn rất có khí khái nam tử, nhưng ta vẫn cám thấy hắn làm việc "không chủ ý", nói cách khác chính là không có chủ kiến. Hơn nữa, miệng cha luôn không kín kẽ, nếu cha biết, tất cả mọi người ở kia đều biết.

            Ta có chút giận mẹ, ta thấy mặc kệ là chuyện gì, thì để năm sau rồi nói. Dù sao cũng là năm mới, hà tất làm tâm tình mọi người đều không tốt. Đặc biệt là gia gia. . . Chuyện này nếu như gia gia biết. . . Năm này sao ông có thể mà qua được đây.

            Mẹ nói cha đã hứa không nói chuyện này cho gia gia, có điều trong lòng ta có chút lo lắng.

            Mẹ nói, Cẩn đã thỏa thuận với mẹ, mùng ba chúng ta cùng về Đông Bắc. Chuyện này ta không biết, Cẩn cũng không nói với ta. Mẹ lại nói mùng bốn hoặc là mùng năm, nàng, cha, ta cùng Cẩn cùng ngồi xuống, hảo hảo nói chuyện.

            Thuyết phục ta đi đến nhà ông ngoại đón tết không được, mẹ cũng đành phải thôi. Phút cuối cùng, mẹ dặn ta mua nhiều thức ăn, chính mình có một người cũng phải vui vẻ.

            Vui vẻ. . . Ta thật sự lo lắng. . .

            Từ khi ta biết Cẩn đem chuyện này nói cho mẹ, ta vẫn luôn lo lắng. Tính tình của mẹ ta biết, tuy rằng ngày thường nàng làm như không quan tâm đến ta, kỳ thực nàng rất thương ta. Nếu nàng muốn nói rõ ràng với Đỗ bá bá, nàng nhất định sẽ tức giận. Từ nhỏ ta đã không ở bên cạnh mẹ, trưởng thành cũng ít tiếp xúc với mẹ, đối với chuyện này, trong lòng mẹ vẫn có cảm giác hổ thẹn. Trước đây mẹ không có tiền, lại cách xa ta, nàng chăm sóc ta không được. Mà hiện tại, thu nhập mẹ ổn định, tuổi cũng đã lớn hơn, lo lắng cho ta cũng nhiều hơn trước đây. Ta nghĩ mẹ không chịu nổi ta bị ủy khuất, còn cha, ta không muốn bình luận, ta chỉ biết nếu như cha nói chuyện này cho gia gia, gia gia nhất định sẽ tức giận, sẽ không nhịn được mà mua vé máy bay chạy qua đây. .

            Bất kể là ai đến, đơn giản chỉ có hai kết quả, một là hòa giải, một là trở nên gay gắt hơn. Hòa giải thì thật tốt, có điều hi vọng này rất mỏng manh, nếu là trở nên gay gắt hơn, vậy thì thật tệ rồi.

            Đối với chuyện gì không biết, ta đều cảm thấy có chút hoảng sợ.

            Đặc biệt là, việc này có quan hệ với Cẩn.

            Trong cuộc sống có thắng có thua, ta không thích thua, thế nhưng chuyện không quan trọng, thắng thua cũng không cần thiết. Thế nhưng chỉ cần là chuyện liên quan đến Cẩn, ta cũng chỉ có thể không từ bất kì thủ đoạn nào, không tiếc bất cứ giá nào, không kể đến hậu quả kết quả thế nào cũng muốn thắng, bởi vì ta không thua được.

            Cuộc sống một người vì một người khác mà tồn tại, nói vậy thì người này có chút thấp kém, thậm chí thật giống như sinh mệnh này không có ý nghĩa gì. Ý nghĩa, đối với những người bất đồng thì sẽ bất đồng. Ở năm bổn mạng thứ hai của ta, ta càng ngày càng xác định, đồng thời tin chắc —— ta không thể không có Cẩn.

            Vì lẽ đó ta sẽ không tiếc tất cả, bảo vệ cuộc sống của chúng ta.

Trước/86Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết