Saved Font

Trước/30Sau

Chiếm Cho Riêng Mình

Chương 14: Cô Gái Gợi Cảm

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Ban đêm, sau khi nghe Đường Nhị nói xong, Bạch Niệm Tô chọn một chiếc váy đính sequin cổ chữ V hai dây, bên ngoài khoác một chiếc áo vest màu đen, đứng trước gương trang điểm, tới khi nhìn thấy bản thân toát ra hương vị của một cô gái gợi cảm mới ra khỏi cửa.

Đường Nhị ngồi ở trong chiếc Bentley của mình đợi hồi lâu mới thấy cánh cửa sắt chạm trổ cao ba thước của nhà họ Bạch từ từ mở ra.

Một cô gái với mái tóc xoăn dài mềm mại, mang một chiếc túi xách màu đen có những đường kẻ sọc đính kim cương, đi trên một đôi giày cao gót nạm kim cương nhỏ, giống như một người mẫu đang trình diễn, tràn đầy khí chất, cưỡi gió đêm, không nhanh không chậm đi về phía cô ấy.

Cô đang đeo một cặp kính râm, đôi bông tai bằng đá quý màu đen hình giọt nước treo trên dái tai của cô khẽ đung đưa. Màu sắc tươi sáng duy nhất trên cơ thể cô là màu đỏ trên môi.

Đường Nhị ngẩn ra, chỉ cảm thấy một cỗ mùi tiền nồng nặc xộc thẳng vào mặt.

Xem dáng người tiêu chuẩn của cô, cùng một đôi chân thon dài thẳng tắp, trắng nõn nà, cô ấy không nhịn được mà tự hỏi không biết người mẫu này ở đâu.

Cho tới khi Bạch Niệm Tô tới bên cạnh ghế phụ lái, tháo kính mắt xuống, cô ấy mới nhận ra đó là Bạch Niệm Tô.

Bạch Niệm Tô mở cửa lên xe.

Đường Nhị không khỏi nghi ngờ đánh giá cô bạn của mình một lượt: "Đi giày cao gót thì nhảy thế nào?"

Bạch Niệm Tô rũ bỏ tóc đen trên vai: "Tớ không nhảy."

Đường Nhị: "... Vậy cậu đeo kính râm để làm gì? Chúng ta đến hộp đêm, không phải đang đi thảm đỏ."

“Cậu không nghĩ là nó ngầu à?” Dứt lời, cô lại đeo kính râm vào.

Quả nhiên là hộp đêm lớn nhất và cao cấp nhất ở Dung Thành, giá cả ở "Dạ Sắc" không hề thấp, nhưng lại rất sôi động và náo nhiệt hàng đêm.

Khoảng đất trống phía trước tòa nhà Rococo lộng lẫy đậu gọn gàng đủ loại xe sang, thoạt nhìn giống như một triển lãm xe sang cỡ lớn.

Bạch Niệm Tô và Đường Nhị xuống xe, sánh bước bên nhau trên thảm đỏ trải đầy hoa và sequins, dưới sự theo dõi của các nhân viên an ninh mặc vest đen bước vào "Dạ Sắc".

Càng đi vào bên trong, không khí của "Dạ Sắc" sôi động hẳn lên.

Xa hoa trụy lạc, ánh sáng trắng nhấp nháy sáng đến mức khiến người ta không thể mở mắt, tiếng nhạc sôi động chói tai.

DJ đang chơi nhạc trên sân khấu, đằng sau một màn hình LED khổng lồ liên tục nhấp nháy không ngừng.

Những cô gái ăn mặc hở hang, uyển chuyển uốn éo eo trên sân khấu, cũng đám đông chật kín người dưới sân khấu, say sưa với những tờ giấy vàng bay khắp bầu trời.

Bạch Niệm Tô và Đường Nhị cũng không đặt trước ghế bào, vì vậy hai người liền tìm chỗ trống ở vị trí quầy bar.

Đường Nhị gọi hai loại cocktail có nồng độ cồn thấp, đem một ly đẩy tới trước mặt Bạch Niệm Tô.

Bạch Niệm Tô đưa một tay nhận lấy, nhìn những con người đang nhảy múa không ngừng nghỉ ở sàn nhảy cách đó không xa, trước đây cô luôn rất tò mò về loại tụ điểm giải trí này, nhưng bây giờ khi bước tới nơi này, lại cảm thấy có chút nhàm chán.

Cô cắn ống hút, uống một ngụm, thấy nó rất ngon nên không thể không uống thêm một ngụm nữa.

Đường Nhị rất cao hứng: "Thực sự là cậu không định nhảy sao?"

Bạch Niệm Tô lắc đầu.

Đường Nhị nắm lấy tay cô, làm nũng: "Cùng nhau nhảy đi ~"

Bạch Niệm Tô liên tục từ chối, không ngờ lại có người ở phía sau túm lấy cánh tay cô.

Cô quay đầu lại nhìn, thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ sẽ gặp phải Chung Kỳ ở một nơi như thế này.

Trong lúc nhất thời, cô chỉ hận mình không nghe lời Đường Nhị, nhanh chóng hòa vào trong đám người.

“Tô Tô, sao em lại ở đây?” Chung Kỳ kéo tay cô, nhất định không cho cô cơ hội chạy trốn.

Bạch Niệm Tô đeo kính râm, cười nói: "Tin sinh, anh nhận nhầm người rồi."

Đường Nhị xem tình huống của hai người, đại khái đoán được một phần, nắm lấy cánh tay còn lại của Bạch Niệm Tô, cô ấy hét lên: "Thiến Thiến, đi thôi! Chúng ta xuống kia nhảy!"

"Thiến Thiến" là tên một chú cún mà Đường Nhị đã nuôi ba năm.

Khóe miệng Bạch Niệm Tô co giật hai lần: "Được."

Cô còn tưởng rằng mình có thể thuận lợi rời đi, không ngờ Chung Kỳ lại gọi vào điện thoại của cô.

Điện thoại đặt trên quầy bar, màn hình sáng lên, thời điểm tiếng chuông vang lên, suy nghĩ của Bạch Niệm Tô đều là tuyệt vọng.

Cả ba lúng túng giằng co.

Bạch Niệm Tô không còn cách nào khác, tháo kính râm xuống, đặt lên quầy bar, nở nụ cười xinh đẹp: "Anh Chung, anh cũng thấy rồi, tôi đi cùng với bạn thân của tôi, có chút vui vẻ, tôi liền theo cô ấy tới đây."

Dứt lời, cô còn nói thêm: "Tôi thật không ngờ, một người đàn ông tốt như anh Chung đây, yêu công việc, yêu gia đình, lại cũng tới một nơi như thế này."

Câu trả lời của Chung Kỳ rất có ý tứ: "Anh đến đây chỉ để giải tỏa áp lực công việc thôi. Tô Tô, sau này em đừng đến nơi này nữa. Nơi này ngư long hỗn tạp, nếu như em gặp phải nguy hiểm thì sao?"

"..." Nhưng Bạch Niệm Tô cảm thấy anh ta mới là mối nguy hiểm lớn nhất.

Đường Nhị nghe Chung Kỳ nói những lời này, không nhịn được tặc lưỡi một tiếng, thì thầm vào tai Bạch Niệm Tô: "Cậu gặp được đóa hoa tuyệt sắc ở đâu vậy? Anh ta có thể đến, còn chúng ta tới đây lại không được?"

“Xem mắt.” Bạch Niệm Tô nói ngắn gọn.

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nghe Lén Tiểu Công Chúa Tiếng Lòng Phía Sau Bạo Quân Một Nhà Đều Luống Cuống