Saved Font

Trước/30Sau

Chiếm Cho Riêng Mình

Chương 3: Người Đó Chính Là Anh

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Thẩm Uyên sau khi tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh thân dưới, vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nghe thấy một tiếng hét quen thuộc vang lên.

Anh cảm thấy có chút chói tai, lập tức bước tới, dùng tay chặn nguồn phát ra âm thanh…

Không biết Bạch Niệm Tô xuất hiện từ trong phòng anh khi nào.

Tốc độ của anh quá nhanh, không tránh khỏi việc ảnh hưởng của quán tính, cô bị anh ôm lấy, cứ như vậy mà ngã xuống giường.

Chiếc giường lớn trải ga màu xanh nước biển rung lên, cũng khiến cô đầu vàng mắt hoa.

Hai người thật sự rất gần nhau.

Cơ thể cường tráng của người đàn ông mạnh mẽ áp chế hành động của cô, mùi hormone của đàn ông cùng mùi sữa tắm quẩn quanh người cô, cảm giác ngột ngạt xâm chiếm cơ thể cô, khiến cô sợ hãi ngay cả hô hấp cũng không dám thở ra thật mạnh.

Cô sững sờ nhìn anh, lại phát hiện đôi mắt anh rất đẹp, giống như một vòng xoáy sâu thăm thẳm, khiến người ta một khi ngã vào bên trong đó sẽ hồn siêu phách lạc.

“Sao đột nhiên lại vào trong phòng của anh?” Thẩm Uyên hỏi cô, lúc này bàn tay của anh cũng rời khỏi môi cô, dường như trong lòng bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại trên môi cô.

Anh không lập tức đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế khi hai người ngã xuống giường, nằm ở phía trên người cô.

Bạch Niệm Tô ngượng ngùng: "Tại sao anh không mặc quần áo?"

Thẩm Uyên nở nụ cười: “Cũng không phải là em chưa từng nhìn thấy."

"..." Quả thật là cô đã từng nhìn thấy, nhưng đó là khi cô còn nhỏ. Lúc đó anh không mạnh mẽ và vạm vỡ như bây giờ.

“Xấu hổ?” Anh kéo dây áo trên cánh tay cô lên, đầu ngón tay trượt qua xương quai xanh của cô, dừng lại ở nơi mê hoặc của cô: “Em thường xuyên mặc như thế này, không ngừng xuất hiện trước mặt anh.”

Anh chạm vào cô khiến Bạch Niệm Tô cảm thấy rất ngứa, không nhịn được khẽ rùng mình.

Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, khiến cô cảm thấy không được tự nhiên, bất giác đỏ mặt, liếc nhìn xuống, thấy phần ngực của anh đè lên ngực của cô, chẳng trách lại khiến cô cảm thấy khó thở.

Anh thu tay lại: "Nói đi, tìm anh làm gì."

Bạch Niệm Tô bĩu môi: "Chúng ta kết hôn đi."

"..." Thẩm Uyên sửng sốt một giây, còn tưởng rằng mình gặp phải ảo giác: "Em nói cái gì?"

Cô ấy hít một hơi thật sâu, lặp lại lần nữa: "Chúng ta kết hôn đi."

"... Ha~" Anh đột nhiên thấp giọng cười một tiếng, lồng ngực khẽ run lên khiến tim cô đập thình thịch.

“Đại tiểu thư, bây giờ không phải lúc đùa giỡn, em mau về phòng ngủ đi.” Anh nói xong, vươn tay xoa xoa đầu nhỏ của cô.

Mặt của Bạch Niệm Tô lập tức xụ xuống: "Em không muốn xem mắt..."

Như anh nói, năm nay cô đã hai mươi tuổi, đủ tuổi kết hôn theo luật định.

Là người thừa kế duy nhất của nhà họ Bạch, từ trước đến nay chuyện hôn nhân của cô luôn thu hút sự chú ý của mọi người.

Kể từ khi cha cô bị nhồi máu não vào tháng trước, bị liệt hoàn toàn, ông nội và mẹ cô bắt đầu giới thiệu cô với những chàng trai tài giỏi, để cô có thể chọn lấy một người phó thác chuyện chung thân đại sự.

Thái độ của anh có chút lãnh đạm: "Nếu không muốn xem mắt, vậy thì có thể tìm một người mà em thích, tin cậy đối phương rồi kết hôn."

"Người đó chính là anh."

Trước/30Sau

Theo Dõi Bình Luận