Saved Font

Trước/105Sau

Chiến Lược Ly Hôn Của Ảnh Hậu Hết Thời

Chương 82: Ngốc Điểu

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Chim sáo của Minh Lãng gần nhất giống như sinh bệnh.

Trước đây luôn hừng hực khí thế, ở trong lồng nhảy tới nhảy lui, khoảng thời gian này lại gật gù ủ rũ, ăn uống không bằng ngày trước. Minh Lãng ở trên mạng tìm kiếm được vài cách chữa, nhưng mà không có kết quả, đành phải xách theo lồng chim đi tìm bác sĩ.

Đối người bình thường tới nói, chủ nhiệm khoa tâm thần của bệnh viện TW không phải ai cũng có thể hẹn trước, nhưng những người bình thường kia đương nhiên không bao gồm Minh Lãng. Thế nên đương Cao Văn Mẫn nhìn thấy Minh Lãng giống mấy cụ ông ở công viên xách theo lồng chim nghênh ngang đi vào văn phòng mình, cả kinh trừng to mắt đến suýt rớt ra ngoài, "Cậu vào bằng cách nào?"

"Bằng cửa." Minh Lãng đặt lồng chim trên bàn làm việc được sắp xếp ngăn nắp của Cao Văn Mẫn, chỉ chỉ cửa văn phòng.

"Mang theo con chim này?" Cao Văn Mẫn cùng chú chim sáo ỉu xìu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, đỡ trán bất đắc dĩ thở dài, "Đúng là tư bản xấu xa."

Minh Lãng ở văn phòng Cao Văn Mẫn, coi như đây là địa bàn của mình, quen cửa quen nẻo tìm cốc dùng một lần, đổ cho mình một cốc nước. Cao Văn Mẫn có chứng khiết phích, chịu không nổi kêu to, "Lạy cụ, trước dùng thuốc khử trùng rửa ba lần cặp móng tay bẩn bẩn kia đi hộ em! Cụ có biết gia cầm mang trong người biết bao vi khuẩn không?"

Minh Lãng không quan tâm, lập tức ngồi xuống ghế đối diện cô uống nước, đem lồng chim đẩy qua hai centimet, "Bị bệnh, cậu khám xem."

"......" Cao Văn Mẫn nhìn chằm chằm ngốc điểu, nghiến chặt răng kêu ken két, "Minh Lãng, cậu thật coi tôi là thú y, đúng không?"

Tay Minh Lãng gõ nhịp trên mặt bàn, không nói lời nào, chờ Cao Văn Mẫn phản ứng.

Cuối cùng quả nhiên vẫn là Cao Văn Mẫn bại trận, nhụt chí chống trán, "Nói đi, rốt cuộc cậu mang theo thứ này tới tìm tôi có chuyện gì, tôi không tin Minh Lãng cậu tự nhiên xách theo con phá điểu này tới tìm tôi khám bệnh."

Minh Lãng uống xong nước trong cốc, vo tròn ly giấy, nhẹ nhàng ném về phía thùng rác, ly giấy chuẩn xác rơi lọt vào trong. Cô xách lồng chim đặt xuống mặt đất, mới hỏi: "Em ấy...... thế nào?"

Quả nhiên ý của Tuý Ông không phải ở rượu. Cao Văn Mẫn cười ra tiếng, trêu chọc: "Minh Lãng, nếu lúc trước có người nói với tôi cậu sẽ đối người khác để bụng, tôi thực sự đánh chết cũng không tin."

Cô từ trong ngăn kéo cầm hồ sơ bệnh án đưa cho Minh Lãng. Minh Lãng nhận lấy lật xem, chỉ nghe cô nói tiếp: "Gần đây tình huống khá hơn nhiều, nhưng vẫn rất kháng cự việc tư vấn tâm lý. Cô ấy đối người xa lạ có địch ý rất mạnh. Cậu cũng biết, bệnh nhân kháng cự trị liệu, chỉ dựa mỗi vào thuốc thì hiệu quả cũng có hạn."

Minh Lãng gật đầu đáp lại, tỏ vẻ mình đang nghe, cẩn thận xem hết hồ sơ bệnh án, trả cho Cao Văn Mẫn, "Giúp tôi chuyện lớn như vậy, trước cảm tạ."

"Tạ gì mà tạ, chờ anh trai tôi ngồi yên ghế viện trưởng xong Minh gia xem ở mặt mũi tôi nhiều hơn cái chiếu ứng là được."

"Nhất định."

Cao Văn Mẫn trong lòng vui vẻ. Viện trưởng bệnh viện sắp nghỉ hưu, vị trí này bao người dòm ngó, có Minh Lãng những lời này, vị trí này giờ đã nắm chắc trong lòng bàn tay anh trai cô.

Cao Văn Mẫn lại chủ động đổ cho Minh Lãng chén nước, "Chờ lát nữa Quý Thần Ly tới tái khám, đằng sau có gian phòng nghỉ, nếu không chờ cô ấy tới cậu gặp một lần?"

Minh Lãng tay cầm cốc run một cái, "Khi nào lại đây?"

"Hẹn 11 giờ, cũng sắp tới rồi."

Minh Lãng vừa nghe, vội vàng đặt mạnh cốc xuống bàn, xách theo lồng chim lập tức đi ra ngoài, "Cậu làm việc đi, tôi đi đây."

"Này, cậu thật sự không xem Quý Thần Ly sao? Này, này......" Cao Văn Mẫn nhìn Minh Lãng chạy trốn ra khỏi phòng khám, luôn luôn vững vàng bước chân cũng hơi có chút chệnh choạng. Cao Văn Mẫn lắc đầu, cười mắng, "Thật là quái nhân."

Rõ ràng quan tâm người ta đến vậy, biết người muốn lại đây, lại sợ tới mức không còn là mình, thật không hiểu trong lòng Minh Lãng nghĩ thế nào.

Muốn gặp Quý Thần Ly sao?

Đương nhiên muốn, muốn đến cồn cào ruột gan, muốn đến nỗi Minh Lãng ôm chăn Quý Thần Ly từng đắp mà vẫn suốt đêm không ngủ được, nhưng Minh Lãng không thể thấy nàng. Không chỉ có vì cô đã thề sẽ không bao giờ đi dây dưa Quý Thần Ly, mà vì giờ cô chỉ cần nghĩ tới Quý Thần Ly khi còn ở bên mình liền cảm thấy sợ hãi.

Quý Thần Ly đi rồi, Minh Lãng nhốt mình trong căn phòng trước kia hai người từng cùng nhau sinh hoạt, hồi ức lại những gì mình đã làm với nàng, càng nghĩ càng kinh hãi. Chính Minh Lãng cũng không biết vì sao lại biến thành như vậy, nói phải đối tốt với nàng, nhưng lại từng bước một đẩy nàng xuống vực sâu.

Quý Thần Ly tinh thần đã suy sụp, Minh Lãng sợ mình mà xuất hiện trước mặt nàng thêm một lần, nàng thật sự sẽ không bao giờ khỏi bệnh được. Hiện giờ cuối cùng Quý Thần Ly có chuyển biến tốt đẹp, cuộc sống đã đi vào quỹ đạo, Minh Lãng không dám lại đi phá hư cuộc sống mà nàng mất trăm cay ngàn đắng mới đánh đổi được.

Minh Lãng nghĩ, cô đã nói buông tay thật nhiều lần, lừa Quý Thần Ly thật nhiều lần, dù sao cũng phải thực hiện hứa hẹn được một lần.

Nhưng càng không nghĩ thấy bao nhiêu thì càng dễ đụng phải bấy nhiêu. Minh Lãng xách theo lồng chim ra khỏi đại sảnh bệnh viện, mới ra tới cổng lớn, Đào Nguyên mang theo Quý Thần Ly cũng vừa vặn đi đến, đúng lúc đụng phải nhau. Minh Lãng bước chân vội vã dừng lại, lồng chim lung lay, chim sáo bên trong sợ quá vỗ cánh gọi bậy.

Đào Nguyên cũng thấy Minh Lãng, cô cau mày kéo Quý Thần Ly lui lại mấy bước, giữ khoảng cách, "Chào Minh tổng."

Minh Lãng gật gật đầu xem như đáp lễ, ánh mắt lướt qua Đào Nguyên, như bị đóng đinh vào trên người Quý Thần Ly, kìm cũng không thể nhổ ra.

Ánh mắt cô quá mức nóng bỏng, Quý Thần Ly theo bản năng trốn trốn sau lưng Đào Nguyên, ở bên tai cô hỏi: "Tỷ, hai người nhận thức?"

"Gặp qua vài lần, không thân."

Quý Thần Ly không nhận ra người này, chỉ cảm thấy Minh Lãng trông rất quen mắt, nhưng ánh mắt lại như muốn ăn thịt người. Nàng chỉ nhìn cặp mắt kia đã cảm thấy mũi miệng mình như bị người bịt chặt, thở không nổi. Nàng không dám nhìn thẳng Minh Lãng, cúi đầu giật nhẹ góc áo Đào Nguyên, nhỏ giọng thúc giục: "Tỷ, đi nhanh đi, em không thích người này."

Đào Nguyên đáp: "Được."

Nhưng Minh Lãng cùng lồng chim vừa khéo chắn hết cổng, lại hoàn toàn không có ý định nhường đường. Đào Nguyên lạnh mặt nhắc nhở Minh Lãng, "Minh tổng, ngài cản đường."

Minh Lãng lúc này mới phục hồi tinh thần lại, xách lồng chim dịch sang bên vài bước. Con chim giật mình, lại bắt đầu la lên: "Đồ ngốc! Đồ ngốc!"

Quý Thần Ly mới chỉ nghe có loài chim biết nói nhưng chưa gặp qua bao giờ. Nàng hiện tại tính tình trẻ con, lòng hiếu kỳ dâng lên, bị Đào Nguyên kéo về phía trước còn không ngừng quay đầu lại nhìn lén con chim kia, vừa nhìn vừa che miệng vui sướng, "Tỷ, con chim kia có thể nói nha, hay quá a."

Đào Nguyên nhanh hơn bước chân rời xa nơi này, "Có gì mà hay."

"Hay thật mà, nhưng mà chim kia không biết là ai dạy ra, vừa ngu vừa ngốc, quả thực đúng là ngốc điểu."

Nàng câu này thanh âm có điểm đại, người bình thường cách xa như vậy phỏng chừng nghe không rõ. Thế nhưng Minh Lãng thính lực tốt, còn mẫn cảm với giọng nói của Quý Thần Ly, thính tai giật giật hai lần, cười thầm trong lòng. Cô giơ lồng chim lên ngang tầm mắt, chim sáo trong lồng còn đang không ngừng kêu "đồ ngốc". Minh Lãng nghĩ thầm, còn ai có thể dạy ra con chim ngốc như vậy, còn không phải là Quý Thần Ly em sao? Vừa ngốc vừa nghếch.

Chim kêu vài tiếng, đột nhiên chuyển sang giọng hót lảnh lót thánh thót hơn, nói một câu chưa từng nói trước đây: "Quý Thần Ly tiểu tỷ tỷ thật là xinh đẹp!"

Câu này Quý Thần Ly nghe rất rõ ràng, "Tỷ, chị nghe đi nghe đi, nó còn biết kêu tên của em!" Nàng rốt cuộc kìm nén không nổi lòng hiếu kỳ, bứt tay ra khỏi tay Đào Nguyên, lộc cộc chạy đến trước mặt Minh Lãng, thấp thỏm dừng lại.

Không biết tại sao, Quý Thần Ly có chút sợ hãi vị tỷ tỷ xinh đẹp xa lạ này. Trong mắt tỷ tỷ này giống như có lửa, Quý Thần Ly cảm thấy mình mà tiến gần thêm một bước lập tức sẽ bị thịt nát xương tan.

"Quý Thần Ly tiểu tỷ tỷ thật là xinh đẹp!" Chim sáo lại vỗ cánh kêu lên.

Đào Nguyên kéo tay Quý Thần Ly túm nàng ra sau, mắng Minh Lãng: "Minh Lãng, cô đã quên cô nói gì sao? Lần này cô lại giở trò gì nữa?"

Nhưng trong mắt Minh Lãng chỉ có Quý Thần Ly, hoàn toàn nghe không thấy Đào Nguyên phẫn nộ.

"Nó làm sao lại biết tên em?" Quý Thần Ly từ đằng sau Đào Nguyên nhô đầu ra, nhỏ giọng hỏi.

"Đoán mò." Minh Lãng nói.

"Đoán thật chuẩn." Quý Thần Ly tin lời cô nói, nhịn không được khen ngợi, "Thật thông minh."

Đào Nguyên trừng mắt, cứng rắn kéo Quý Thần Ly rời đi. Minh Lãng xách lồng chim đứng ở cổng lớn nhìn hồi lâu, đến tận khi rốt cuộc nhìn không thấy thân ảnh Quý Thần Ly nữa, mới chụp lồng chim một cái, "Đừng kêu, ngốc điểu."

Bởi vì ngắn ngủi một đoạn tương ngộ như vậy mà cả ngày hôm nay mặt mũi Đào Nguyên đều âm trầm. Quý Thần Ly cho rằng mình lại làm sai chuyện chọc tỷ tỷ sinh khí, trên đường về đại khí cũng không dám ra, rụt rụt vai đáng thương vô cùng, cho đến khi Đào Nguyên phát hiện bộ dạng túng quẫn này của nàng, buồn cười, vỗ trán nàng, cười mắng, "Ngày xưa gây họa chờ chị thu dọn tàn cục cũng làm bộ sợ hãi nhận sai hệt thế này, nhiều năm vậy vẫn chưa sửa, phục em rồi."

Quý Thần Ly đầu óc không linh hoạt, không thể lý giải ý tứ lời Đào Nguyên nói, chỉ biết tỷ tỷ cười, cười nghĩa là không tức giận, cũng hi hi cười lên, "Tỷ, chị không tức giận?"

Đào Nguyên vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngấm, thở dài, "Chị không sinh khí."

"Chị nói dối, chị xụ mặt suốt từ nãy đến giờ, còn hung hơn cả giáo viên tiếng Anh của em!"

"Thần Thần, chị là đang lo lắng." Đào Nguyên ôm lấy bả vai Quý Thần Ly, "Lo lắng người ta dùng một con chim là dụ dỗ được em."

Quý Thần Ly xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến Minh Lãng khỏi tâm trí, nhưng Đào Nguyên chưa quên nàng trước đây say mê Minh Lãng đến nhường nào. Trước đây, Minh Lãng chỉ ngoắc ngoắc ngón tay nàng đã ngoan ngoãn cắn câu. Đào Nguyên sợ đầu óc Quý Thần Ly hiện tại không bình thường, lại bị lừa thêm lần nữa.

"Sẽ không." Quý Thần Ly kiên định lắc đầu, "Tỷ, chị đang nói tới người chúng ta đụng phải hôm nay sao? Tuy rằng con chim của chị ta biết nói quả thực rất hay, nhưng em sẽ không bị lừa. Vừa nhìn là biết đấy là đại phôi đản."

Đào Nguyên phụt cười, "Sao em biết được đấy là người xấu?" . Ngôn Tình Tổng Tài

"Không biết, em chỉ cảm thấy." Quý Thần Ly thành thật trả lời, "Hai mắt chị ta nhìn khiến em sởn cả gai ốc. Đáng sợ như vậy, nhất định không phải người tốt."

Đào Nguyên vừa lòng gật đầu, vuốt tóc Quý Thần Ly khích lệ: "Thần Thần nhà ta càng ngày càng thông minh."

Quý Thần Ly nghe xong, ngây ngô cười ra tiếng.

Trước/105Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Nông Gia Tiểu Thiếu Nãi