Saved Font

Trước/60Sau

Chiến Thần Đỉnh Cấp

Chương 15: Hàn Gia Không Có Ai!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
CHƯƠNG 15: HÀN GIA KHÔNG CÓ AI!

Nhưng mà Diệp Hàn cũng không để Hàn Diệu Chung này vào trong mắt, bởi vì hắn bây giờ đã là Khai Võ cảnh tầng 4, dựa vào kinh nghiệm chiến đầu của hắn ở đời trước, chiến đấu vượt hai đẳng cấp, căn bản không tính là cái gì.

Lúc này, hắn đột nhiên liếc qua, ánh mắt rơi vào bội kiếm bên thắt lưng của Hàn Diệu Chung, khoảng khắc ấy ánh mắt của hắn càng sáng hơn, nói: “Hàn Diệu Chung phải không, bội kiếm của ngươi không tồi, hay là chúng ta cược một ván?”

“Cược cái gì?”

Hàn Diệu Chung vô thức hỏi.

“Ta ở đây tiếp ngươi ba chiêu, không, mười chiêu. Nếu như ta tiếp được, ngươi đưa bội kiếm của ngươi cho ta, ta nếu như không tiếp được, ta liền xé tờ hôn ước, như thế nào?”

Ánh mắt của Diệp Hàn thoáng hiện sự ranh mãnh.

Hắn nhìn ra, bội kiếm của Hàn Diệu Chung không phải vật phàm, giá thấp nhất cũng phải 10000 lượng, nếu có thể bán đi thì có thể mua được không ít nguyên liệu luyện đan rồi.

Mà hôn ước này, Hàn Mỹ Lệ đã xuất ra 30000 lượng bạc, dùng cách này đến đặt cược, tuyệt đối đủ rồi.

Nhưng mà, Diệp Hàn nhìn trúng không phải bội kiếm mà là một viên bảo thạch màu đỏ khảm trên bội kiếm của Hàn Diệu Chung, cái đó có tên Huyết Nguyên Tinh, chỉ xuất hiện trong cơ thể của yêu thú, tương đối hiếm có.

Viên Huyết Nguyên Tinh này đối với bội kiếm mà nói, chỉ có tác dụng trang trí nhưng đối với Diệp Hàn mà nói, đây là thứ rất quan trọng.

Bởi vì, muốn Huyền Thiết Kiếm tiến giai thành Nhất Kiếp Linh Huyết Kiếm thì cần phải có cái này!

“Hừ, khẩu khí cũng thật lớn, cần gì mười chiêu, một chiêu của bản thiếu gia thì đã có thể giải quyết ngươi.” Hàn Diệu Chung hừ lạnh nói.

“Nếu ngươi chỉ cần một chiêu, vậy ta cũng không từ chối, sau một chiêu nếu như ta ngã xuống đấy, vậy tờ hôn ước này giao cho các ngươi xử lý.”

Diệp Hàn cười lạnh một tiếng, hai chân mở rộng bằng vai, chờ đợi Hàn Diệu Chung.

Hàn Mỹ Lệ sau khi nghe thấy ván cá cược này thì lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng, nhị ca của nàng ta Hàn Diệu Chung đã là Khai Võ cảnh tầng 6, lẽ nào còn không đối phó nổi một Diệp Hàn vừa giác tỉnh ra phế phẩm võ hồn sao?

Hàn Diệu Chung liếc qua muội muội của mình, hắn ta không bằng lòng để Diệp Hàn lấy muội muội của mình, suy cho cùng Diệp Hàn là phế vật, đến lúc đó hắn ta sợ sẽ trở thành trò cười cho người khác.

“Tiểu tử, đối phó ngươi, ta ngay cả võ học cũng không dùng, chết đi1”

Lúc này, Hàn Diệu Chung cuối cùng cũng động thủ, cả người như hóa thành một con báo săn lao về Diệp Hàn.

Mà Diệp Hàn không có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn Hàn Diệu Chung đang lao về mình, khi khoảng cách của hai người họ đủ gần, thân hình của Diệp Hàn mới bắt đầu động.

Một quyền này của Hàn Diệu Chung là định trực tiếp đánh Diệp Hàn thành tên ngốc luôn, nhưng tốc độ của hắn ta trong mắt của Diệp Hàn thì quá chậm.

“Phốc phốc phốc!”

Một quyền này mang theo cả kình phong, từ bên tai của Diệp Hàn truyền đến, Hàn Diệu Chung chỉ cảm thấy Diệp Hàn ở trước mắt hắn ta lóe lên một cái, vậy mà đã tránh được một quyền của hắn ta.

Thoát được, điều này vẫn không phải trọng điểm, trọng điểm là hai tay của Diệp Hàn đột nhiên túm lấy vai phải của Hàn Diệu Chung, sau đó kéo mạnh.

Hàn Diệu Chung vốn muốn một quyền đánh bay Diệp Hàn nên đã dùng rất nhiều lực, bây gờ lại bị Diệp Hàn kéo như vậy, cả người đều sắp bay lên.

“Để ta tiễn ngươi lên trời!”

Giọng nói của Diệp Hàn rơi vào tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.

Sau lúc đó, chỉ thấy Hàn Diệu Chung giống như con chim nhỏ đang cực kỳ tức giận, bay lên không trung, sau đó rơi xuống một nóc nhà.

“Rắc!”

Vừa rồi có một người bị Diệp Hàn ném lên nóc nhà, bây giờ Hàn Diệu Chung cũng đi lên, không còn nghi ngờ gì nữa, Hàn Diệu Chung cũng làm vỡ một mảng ngói, sau đó rơi vào trong phòng.

Chỉ có điều, phòng đó không phải phòng bình thường, bởi vì đó là nhà xí.

Còn trong nhà xí của cái gì thì không cần phải nói nhiều nữa!

“Bụp!”

Chỉ nghe thấy một vài tiếng chửi thề, Hàn Diệu Chung hình như rơi vào trong nước, cực kỳ kích động, ngay sau đó, trong phòng đó chất lỏng bắn lung tóe.

Mọi người bên ngoài im lặng như tờ, cực kỳ kinh ngạc.

“Đa tại Hàn huynh đã tặng kiếm.”

Diệp Hàn đột nhiên ôm quyền thi lễ về phía nhà xí.

Lúc này, mọi người mới phát hiện một thanh bội kiếm của Hàn Diệu Chung, không biết từ lúc nào đã rơi vào trong tay của Diệp Hàn.

Còn chưa đợi bọn họ có phản ứng lại, Diệp Hàn như một tia sáng rời khỏi tầm mắt của bọn họ.

“Ngươi đừng hòng rời đi.”

Hàn Mỹ Lệ lúc này cũng quan tâm đến Hàn Diệu Chung bị rơi vào hố phân, trực tiếp đuổi theo.

Chỉ đáng tiếc, Diệp Hàn đã tu luyện Linh Huyết Bí Lục đến tầng 1, khí lực tăng cao, căn bản không phải người như nàng ta có thể đuổi kịp.

Cùng lúc đấy, trong nhà xí cũng chuyền ra một cỗ phẫn nộ.

“Diệp Hàn , ta nhất định phải giết ngươi!”

...

Khi nghe thấy tiếng gầm đó, Diệp Hàn đã rời khỏi Hàn gia rồi.

“Hừ, cho dù để ngươi tu luyện cả trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của ta!”

Trong lòng Diệp Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó rảo bước rời đi, lúc này, hắn bèn gỡ viên Huyết Nguyên Tinh trên bội kiếm của Hàn Diệu Chung xuống, thu vào trong võ hồn.

Còn thanh bội kiếm này, Diệp Hàn không có thích, bởi vì một thanh bội kiếm được trang trí các loại trân bảo, đẹp nhưng không thực.

“Trực tiếp bán đi, sau đó mua một ít nguyên liệu, chắc có thể khiến Huyền Thiết Kiếm tiến giai thành Nhất Kiếp Linh Huyết Kiếm.”

Diệp Hàn hơi nheo mắt lại, sau đó trực tiếp đi đến tiệm binh khí, đem bán thanh bội kiếm, rồi lại tiêu hết hơn nghìn lượng bạc mua nguyên liệu, thuận tiện mượn dùng một phòng rèn.

“Tiểu tử, ngươi mượn phòng rèn là muốn làm gì?”

Ông chủ của tiệm binh khí có chút không hiểu nên hỏi.

“Bí mật!”

Diệp Hàn cố tỏ ra thần bí, nói xong liền trực tiếp bước vào một phòng rèn, tuy nói đời trước hắn chưa từng thử qua rèn đúc, nhưng cũng đã từng ở bên cạnh một vị đại sư luyện khí quan sát.

Lúc đó, hắn mời một vị đại sư luyện khí ở trên Phần Thiên lưu diễm đao cho thêm một viên Phần Thiên Kết Tinh khiến cho hỏa diễm của Phần Thiên lưu diễm đao đề cao.

Diệp Hàn đóng cửa phòng rèn lại, sau đó lẳng lặng đứng một lúc, sau khi suy nghĩ một chút về quá trình thì lấy Huyền Thiết Kiếm ra.

“Cạch!”

“Cạch!”

“Cạch!”

Đột nhiên trong phòng rèn liền truyền ra một âm thanh lanh lảnh.

Nghe thấy thanh âm ấy, ông chủ tiệm binh khí tự nhiên biết Diệp Hàn đang làm gì, nhưng vừa rồi Diệp Hàn từ chỗ ông ta mua nguyên liệu rèn, cũng không thể đúc ra được binh khí gì tốt cả.

“Lại là một công tử nhà giàu lãng phí tiền bạc”

Ông chủ tiệm lắc đầu ngán ngẩm, sau đó thì rời khỏi.

Trong mắt của ông ta, có không ít công tử nhà giàu thích chơi mấy trò này.

Ông ta làm nghề rèn hơn 20 năm mới có thể miễn cưỡng mở một tiệm binh khí, Diệp Hàn tuổi tác chỉ khoảng 15, có thể tinh luyện được quặng sắt không còn là một vấn đề, càng đừng nói đúc ra binh khí.

Lần này, Diệp Hàn ở trong phòng rèn gần ba ngày, ba ngày này, trong phòng rèn thỉnh thoảng truyền ra âm thanh lanh lảnh.

Ông chủ tiệm binh khí thỉnh thoảng sẽ đến bên ngoài phòng rèn kiếm tra một chút, tránh cho Diệp Hàn ở trong đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh lại rời khỏi.

Tuy nhiên, ngày thứ ba sau khi ông chủ tiệm vừa rời khỏi thì trong phòng rèn đột nhiên hồng quang sáng rực, một mùi máu tanh gay mũi tỏa ra.

Trước/60Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Cả Nhà Nghe Lén Lòng Ta Âm Thanh Giết Điên Rồi, Ta Phụ Trách Bú Sữa