Saved Font

Trước/47Sau

Cho Em Mượn Bờ Vai Anh Lần Nữa 2

Chương 17: Đêm Bên Nhau Kỳ Lạ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
- Không đồng ý thì anh làm sao? – Bé hướng mắt lên nhìn mình

- Thì anh đưa Bé về ký túc xá – Mình tỉnh bơ trả lời

Bỗng dưng trong ánh mắt của Bé tự nhiên có điều gì đó buồn buồn. Bé tiến lại gần ôm trọn lấy mình

- Bé muốn hôm nay ở bên anh – Giọng nói của Bé vẫn nhẹ nhằng như thế

- Thật chứ – Mình ôm lấy Bé hỏi

- Thật mà nhưng mà không được làm gì cả

- Bé nghĩ anh là người như thế nào vậy?

- Bé biết anh là người như thế nào mà

Mình nâng Bé ra. Trên mắt Bé bỗng dưng có nước mắt

- Bé! Sao vậy? Sao Bé lại khóc

- Không sao. Không có chuyện gì cả

Bé đưa tay lên lau nhanh hàng nước mắt. Có điều gì đó rất lại ở đây. Cầm chắc lấy bờ vai của Bé

- Bé! Có chuyện gì nói anh nghe

- Không có thật mà! Bé khóc vì hạnh phúc đấy. Vì Bé được ở bên anh

- Thật không?

- Anh không tin lời Bé nói sao?

- Anh không tin lời Bé nói sao?

- Có chứ anh tin Bé

Mình ôm chặt lấy Bé vào lòng mình. Ấm áp, hạnh phúc, tất cả chỉ là vậy

- Anh này! – Bé nằm xoay người sang ôm lấy mình nói

- Sao vậy? – Mình trả lời

- Em rất hạnh phúc khi được gặp anh, được yêu anh. Anh là người không phải quá hoàn hảo nhưng trong mắt em anh rất đặc biệt. Anh luôn nhường nhịn, yêu thương em. Cuộc đời của một người chỉ cần gặp được người yêu mình, hiểu mình, dành trọn tình cảm ình, sẵn sàng hi sinh tất cả ình là đã mãn nguyện rồi. Và em đã tìm được, người đó là anh. Bên cạnh anh em luôn cảm thấy hạnh phúc, luôn cảm thấy an toàn, luôn cảm thấy được yêu. Yêu anh, em sẽ luôn yêu anh. Nhất định là như vậy – Bé nói một hơi dài, vòng tay càng siết chặt lấy mình hơn

- Hôm nay sao Bé lạ vậy? – Mình hỏi Bé

- Anh cứ để em nói hết đi mà. Anh biết không? Từ ngày gặp anh, cuộc sống của em đã thay đổi. Ngày đầu tiên mình gặp nhau không tốt mấy, anh luôn tự nhận là anh va phải em. Nhưng không phải, em biết rõ chứ. Rồi chúng ta lại gặp nhau ngày đầu tiên bước vào lớp, em đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy anh, em không biết có phải là số phận đã để chúng ta gặp lại nhau hay chỉ là tình cờ thôi. Từng ngày, em cũng không từ khi nào em bắt nhớ anh nữa. Cũng không biết từ khi nào em lại luôn muốn gặp anh. Cảm thấy tức giận khi anh bên cạnh người con gái khác. Từ lúc đó, em biết là em đã yêu anh. Em muốn nói ngay ra, nhưng em là con gái mà. Em đợi câu nói của anh mãi mà không thấy anh nói. Em nghĩ rằng anh không thích em. Anh biết không? Khi đó em buồn lắm. Rồi chúng ta bên nhau đã trải qua biết bao nhiêu điều, những điều đó làm em cảm thấy em yêu anh hơn. Mà anh vẫn cứ để em đợi chờ câu nói đó. Đến ngày giáng sinh, em không thể nào dấu đi nỗi lòng của mình nữa. Em quyết định nói ra nỗi lòng của mình, dù có thất bại thì cũng hơn là dấu kín nỗi lòng của mình. Anh biết khi anh nó anh yêu em, em cảm thấy hạnh phúc đến mức độ nào đâu. Rồi lần hành động ở Phong Nha, anh đã không bỏ mặc em mà ở lại bên cạnh em trong giây phút sinh tử. Em không biết rằng, những người con gái khác thích anh ở điểm gì, nhưng kỳ thực em cũng không biết em thích anh ở điểm gì? Em chỉ biết anh là của em. Em không cho anh công khai tình cảm của mình với mọi người. Em làm vậy chỉ là để anh có thể tự do đi chơi với những người con gái khác mà không bị ai nói gì. Em luôn muốn anh thấy thật hạnh phúc. Em yêu anh, yêu như chính bản thận mình vậy – Bé nói một lúc rồi dừng lại

- Anh cũng vậy, anh yêu em không biết là vì lý do gì? Nhưng anh luôn cảm thấy anh hạnh phúc khi em ở bên anh. Từng ngày qua, anh luôn yêu em. Anh cảm ơn ông trời đã cho anh gặp em. Cho anh được yêu em. Anh sẽ luôn yêu em. Yêu em

Mình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên bờ môi của Bé. Bé nằm gọn trong vòng tay của mình rồi ngủ thiếp đi. Còn mình thì suy nghĩ về những điều Bé nói

Sáng hôm sau.

- Anh hai dậy đi – Thắng vào lay mình dậy

- Ơ Bé đâu? – Mình nhìn quanh không thấy Bé đâu

- Chị ấy đi ra ngoài từ sáng rồi

- Vậy à

- Vâng

- Vâng

- Mà gọi anh dậy sớm thế

- Sớm gì nữa anh. Sắp 10 giờ rồi đó

- Vậy sao?

- Vâng

- Chuẩn bị đi. Ta còn phải họp để lên kế hoạch tác chiến

- Bọn em chuẩn bị cả rồi. Đợi mỗi anh lên thôi

- Vậy lên thôi

Mình cùng Thắng lên phòng họp. Lên đến nơi thì.

.

.

.

.

.

Trước/47Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Sau Khi Sống Lại Ta Là Tất Cả Đại Lão Ánh Trăng Sáng