Saved Font

Trước/6Sau

Chớ Quấy Rầy Ta Kiếm Tiền

Chương 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Editor: TIEUTUTUANTU

Trước tiểu khu, Hàn Luật thân sĩ mở cửa sau xe cho Lâm Tảo.

Đập vào mắt Lâm Tảo trước tiên là một cặp chân dài.

Nam nhân này mang giày da đen đến toả sáng, đôi chân thật dài a.

Lâm Tảo cúi đầu ngồi xuống.

Hàn Luật đóng cửa xe.

Lâm Tảo ba ba mà nhìn biểu tỷ đứng bên ngoài, cho đến khi biểu tỷ ngồi vào ghế phụ, Lâm Tảo mới yên lòng.

Mà bên này, Tần Lộ so với Lâm Tảo lại càng khẩn trương.

Lâm Tảo ngốc, căn bản không hiểu được Mạnh Hoài An mời ăn tối là có ý nghĩa gì, trong đầu chỉ biết nghĩ biểu tỷ ngàn vạn lần đừng ném nàng đi ăn cơm với một người xa lạ. Nhưng mà Tần Lộ biết, càng biết liền càng khẩn trương, càng hưng phấn, tựa như thần may mắn chờ mong đã lâu đột nhiên giáng xuống, nàng đã hy vọng thần ban cho nàng may mắn, nhưng lại sợ mình không cẩn thận nói sai một lời làm thần tức giận, bỏ nàng mà đi.

Bởi vậy, dù Tần Lộ chưa bao giờ ngồi xe đắc tiền thế này, tuy rằng đối với Rolls-Royce trong truyền thuyết tràn ngập tò mò, nhưng lại không dám bại lộ khía cạnh nhà quê của mình ra, nỗ lực vẫn duy trì hình tượng nàng tự cho là hào phóng khéo léo.

Phía sau, hàng ghế to rộng phía trước đã hoàn toàn che mất biểu tỷ, Lâm Tảo không nhìn thấy chị, lực chú ý liền chuyển qua nội thất trong xe.

Đầu tiên nàng chú ý tới cửa xe bên cạnh, khác với xe taxi trụi lủi, cửa xe trước mắt lại được bọc da, nhìn một cái không ngờ còn thấy trên đó có treo một cái vòng cổ kim cương.

Vòng cổ kim cương phi thường xinh đẹp, vừa thấy liền biết rất đắc tiền.

Lâm Tảo đột nhiên có chút hoảng, Mạnh Hoài An đem vòng cổ đặt ở nơi này, không sợ nàng trộm sao?

Lâm Tảo khẳng định sẽ không trộm, nàng cũng không muốn mình có động tác nào đó làm chủ nhân của nó hiểu lầm mình muốn trộm đồ, vì thế Lâm Tảo dịch dịch mông, vẫn luôn dịch sang phía bên trái, đến khi không được nữa lúc này mới dừng lại, sau đó mắt nhìn phía trước, không bao giờ liếc sang nhìn cửa xe.

"Tặng cho em."

Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh lạnh băng của nam nhân bên cạnh, Lâm Tảo hoảng sợ, quay đầu, đối diện với một khuôn mặt lạnh lùng uy nghiêm.

Buổi sáng Lâm Tảo đã gặp qua Mạnh Hoài An ở phim trường, lúc ấy cách khá xa, hiện tại lại gần trong gang tấc, Lâm Tảo mới phát hiện nam nhân này lớn lên thật là đáng sợ. Không phải nói Mạnh Hoài An xấu đến dọa người, kỳ thật hắn phi thường soái, nhưng Mạnh Hoài An quá lạnh, đặc biệt là đôi mắt kia nặng nề nhìn chằm chằm nàng.....

Lâm Tảo không dám nhìn tiếp, một bên theo bản năng cúi đầu, một bên nhanh chóng mà lùi ra xa chút.

Hiện tại, nàng có điểm giống một tiểu nữ hài năm sáu tuổi, phát hiện trong nhà có một vị thúc thúc lớn lên rất hung dữ tới thăm, sợ tới mức cứng ngắc ngồi trên sô pha, một cử động nhỏ cũng không dám, lông mi thật dài rũ xuống như cây quạt, không dám nhìn bên trái, cũng không dám xem bên phải.

Nàng mặc đầm ren trắng, bởi vì cúi đầu, vài sợi tóc dài rũ xuống bên sườn mặt, một gương mặt trắng nõn mịn màng. Mạnh Hoài An chú ý tới tóc nàng rất mượt, nói vậy sờ lên sẽ rất mềm mại.

Ánh mắt hắn đảo qua chiếc cổ thiên nga thon dài, Mạnh Hoài An đột nhiên cúi người về phía nàng.

Lâm Tảo sợ tới mức không dám thở.

Ở ghế phụ, ngay khi Mạnh Hoài An mở miệng, Tần Lộ liền trộm lưu ý tới tình hình phía sau, thoáng nhìn thấy động tác của Mạnh Hoài An, trong lòng Tần Lộ căng thẳng, phía trước có hai người sống sờ sờ, chẳng lẽ Mạnh Hoài An còn muốn dùng sức mạnh với tiểu biểu muội?

Tần Lộ gấp đến độ trán đổ mồ hôi.

Nhưng nàng cái gì cũng không dám làm.

Phía sau, Lâm Tảo dính sát vào lưng ghế, không dám thở ra, trơ mắt nhìn Mạnh Hoài An lấy vòng cổ.

Tiếp theo, Mạnh Hoài An đem vòng cổ đeo lên cổ nàng.

Lâm Tảo:......

Thật là tặng nàng?

Nhưng hắn vì sao lại muốn tặng nàng?

Nàng bắt lấy mặt vòng cổ rũ xuống trên ngực, nhỏ giọng nói với nam nhân phía trước người mà lại như đang nói với chiếc vòng cổ: "Cái này quá quý trọng, tôi không thể nhận."

Tần Lộ hàng phía trước:.......

Thì ra là tặng quà.

Mạnh Hoài An lần đầu tiên đeo vòng cổ cho nữ nhân, thao tác không quá thuần thục, nhưng khi ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người tiểu nữ hài, Mạnh Hoài An phát hiện chuyện này thực làm hắn hưởng thụ.

"Đây là quà gặp mặt." Đem vòng cổ sửa sang lại, Mạnh Hoài An không cho cự tuyệt mà nói.

Lâm Tảo cắn cắn môi.

Biểu tỷ nói nàng ngốc, nhưng nàng còn không có ngốc đến nông nỗi cái gì cũng đều không hiểu.

Hai tháng nay biểu tỷ kể cho nàng nghe rất nhiều chuyện bát quái của nữ diễn viên, chữ có tần suất xuất hiện nhiều nhất chính là "bồi ngủ".

Biểu tỷ có đôi khi thực khinh thường những nữ diễn viên đó, nhưng có đôi khi lại nói loại hành vi này cũng bình thường, mọi người theo nhu cầu, nam nhân được sắc đẹp, nữ nhân được cơ hội. Biểu tỷ còn nói, nếu biểu tỷ lớn lên đẹp, gặp được loại cơ hội này, có khả năng nàng cũng sẽ chấp nhận, nếu không mất đi một cơ hội bay lên thì thôi, chỉ sợ là đắc tội kim chủ, về sau bị phong sát. (kiểu như bị chặn đường lên sóng)

Lâm Tảo không muốn bồi ngủ, nhưng nàng muốn được đi diễn.

Mục tiêu thấp nhất của Lâm Tảo là kiếm đủ tiền mua một căn nhà mặt tiền ở quê, rồi mua nội thất trang trí đàng hoàng khoảng năm mươi vạn đi.

Nếu hiện tại Lâm Tảo đã có năm mươi vạn, nàng sẽ đem vòng cổ ném vào mặt Mạnh Hoài An rồi lập tức xuống xe, nhưng nàng không có, cho nên, Lâm Tảo tạm thời không thể đắc tội Mạnh Hoài An.

Xoa bóp mặt dây chuyền kim cương trong tay, Lâm Tảo quyết định tùy cơ ứng biến, nếu Mạnh Hoài An muốn cưỡng bách nàng, nàng sẽ liều chết phản kháng.

"Cảm ơn." Lâm Tảo nhỏ giọng nói.

Mạnh Hoài An nhìn bộ dáng nàng ngoan ngoãn, phi thường vừa lòng.

Hắn thích an tĩnh, nếu nàng rõ ràng là thích vòng cổ lại làm vẻ kệch cỡm mà cự tuyệt, thì sẽ thực không đáng yêu.

Siêu xe màu đen vững vàng dừng lại, Lâm Tảo cúi đầu, nhìn hai tay mình đang để trên đầu gối.

Thì ra biểu tỷ nói chính là thật sự, đàn ông có tiền đều thích bao nuôi nữ nhân.

Mạnh Hoài An này có tiền như vậy, khẳng định là một tay già đời.

Hắn cùng người xấu háo sắc trên phim truyền hình rất giống nhau, điểm duy nhất khác nhau chính là gương mặt.

Minh Phẩm là nhà hàng nổi tiếng ở gần phim trường chuyên tiếp đón những nhân vật có tiếng, chỗ này được thiết kế theo phong cách lâm viên của Trung Quốc, tính tư mật rất cao, nghe nói nhân viên ở đây đều phải kí hợp đồng bảo mật rất nghiêm khắc, nếu có nhân viên dám can đảm tiết lộ việc riêng tư của khách hàng ra ngoài, chỉ cần bị phát hiện, liền sẽ đối mặt với khoản tiền vi phạm hợp đồng kếch xù.

Minh Phẩm phục vụ theo quy chế hội viên. Hội viên bạc muốn đến cần hẹn trước 24h, hội viên vàng là cấp bậc không hạn chế.

Theo Tần Lộ biết, tiểu hoa đán, tiểu thịt tươi, tiểu lưu lượng gì đó đều là cấp bạc. Trương đạo diễn này đại khái cũng là cấp bạc đi.

Chạng vạng 6 giờ, siêu xe màu đen chậm rãi ngừng ở trước cửa Minh Phẩm không chút thu hút nào.

Nhân viên đón tiếp đi tới, Tần Lộ thấy Hàn Luật lấy trong ví ra một cái thẻ đen.

Tần Lộ:......Thẻ đen là tương ứng với cấp độ phục vụ thế nào?

Nhân viên đón tiếp thấy thẻ đen, liền trực tiếp an bài một chiếc xe đi trước dẫn đường cho khách quý.

Vài phút sau, xe ngừng ở trước một tiểu viện theo phong cách cổ phong, xung quanh cây cỏ dày đặc, không gian tuyệt đối riêng tư.

Tần Lộ: Kiến thức rộng!

Hàn Luật xuống xe trước, mở cửa xe cho hai người phía sau.

Lâm Tảo xuống xe, trước nhìn về phía Tần Lộ.

Tần Lộ thấy Mạnh Hoài An đã đi vào trong viện, nàng mới lặng lẽ thò qua tới, một bên kéo Lâm Tảo chậm rãi đuổi theo một bên nói nhỏ: "Em đừng sợ, Mạnh Hoài An trước nay không nghe thấy tai tiếng, khi tham dự các loại tiệc rượu cũng chưa bao giờ mang bạn gái theo, phóng viên đã từng chụp được một nữ minh tinh chủ động đến kính rượu hắn, lại bị hắn trực tiếp cự tuyệt, đặc biệt không cho đối phương mặt mũi. Người trong giới đều nói hắn không gần nữ sắc, chị xem tám phần là thật sự."

Lâm Tảo quét bóng dáng nam nhân cao lớn trước mắt, không quá tin: "Vậy hắn mời em ăn cơm làm cái gì? Còn tặng quà gặp mặt quý trọng như vậy?"

Tần Lộ sớm đã nhìn thấy vòng kim cương trên cổ nàng, hâm mộ không thôi.

Đổi thành nàng, nàng còn ước gì Mạnh Hoài An có ý đồ với mình, biểu muội đúng là ngốc.

"Hay là do thật sự thưởng thức diễn xuất của em đi." Tần Lộ chột dạ mà an ủi nói.

Lâm Tảo:......

"Tần tiểu thư, Lâm tiểu thư cùng Mạnh tiên sinh dùng cơm ở phía sau, hai chúng ta dùng bữa ở phía trước có thể chứ?" Hàn Luật đột nhiên đi tới, cười với Tần Lộ, "Tôi muốn tìm hiểu thêm về kế hoạch phát triển của Lâm tiểu thư sau này."

Tần Lộ mắt sáng lên, chỉ là......

Nàng lo lắng mà nhìn về phía Lâm Tảo.

Lâm Tảo cảm thấy, nếu Mạnh Hoài An cưỡng bách nàng, biểu tỷ có ở đây hay không thì cũng không có gì khác nhau.

Nàng nhìn Tần Lộ gật gật đầu.

Nhìn tiểu biểu muội tuy rằng bất an lại tỏ vẻ dũng cảm, tâm tình Tần Lộ phức tạp, đứa nhỏ này phỏng chừng rất mau liền thật sự trưởng thành đi.

Ba phút sau, Lâm Tảo cùng Mạnh Hoài An ngồi đối diện nhau bên bàn ăn sát cửa sổ.

Ngoài cửa sổ là một hoa viên nhỏ, ánh hoàng hôn nhẹ nhàng rơi xuống trên hoa viên yên tĩnh mà lại ấm áp.

Mạnh Hoài An tựa hồ đang nhìn nàng, Lâm Tảo không dám nhìn thẳng hắn, liền làm bộ tò mò mà đánh giá hoa viên.

Nhân viên cầm thực đơn đã đi tới, đưa menu cho mỗi người.

"Thích ăn món nào?" Mạnh Hoài An nhìn chằm chằm Lâm Tảo hỏi.

Lâm Tảo mở thực đơn ra.

Thực đơn văn hay tranh đẹp, không biết hình ảnh có phải được qua xử lý kĩ càng hay không, Lâm Tảo lật vài tờ, mỗi món đều mãnh liệt kích thích nàng thèm ăn.

Chịu đựng nuốt xúc động xuống, Lâm Tảo lật a lật, đột nhiên nhìn thấy một món lẩu.

Ớt cay ngập nồi, món này lập tức đốt sáng lên trí tuệ của Lâm Tảo!(editer: không phải thắp sáng, mà đốt sáng lên a, haizz)

Mạnh Hoài An vừa nhìn đã biết là người chú ý hình tượng quý tộc, nếu nàng đến ăn mồ hôi đầy đầu, miệng đầy dầu mỡ, Mạnh Hoài An còn hạ thủ được sao?

Mặc kệ có thể thành công hay không, cứ thử là biết.

Tay nhỏ chỉ thực đơn, Lâm Tảo khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi mà ngẩng đầu, ánh mắt đào hoa ngập nước tràn ngập khát vọng nhìn Mạnh Hoài An.

Bụng dưới Mạnh Hoài An căng thẳng.

Bên tai giống như vang lên âm thanh mềm mại chọc người của nàng khẽ gọi "Tướng quốc".

Ánh mắt đảo qua bộ dáng tiểu yêu tinh của nàng, Mạnh Hoài An xác định hỏi: "Thật muốn ăn lẩu?"

Lâm Tảo gật gật đầu.

Mạnh Hoài An: "Được."

Lâm Tảo mừng thầm.

Nhân viên tựa hồ không hề kinh ngạc với lựa chọn của hai vị khách quý, nhanh chóng lấy ipad ra, click vào thư mục "lẩu", mời quý khách chọn đồ ăn kèm.

Dùng ipad chọn món tuy rằng nhanh và tiện, nhưng lại thiếu một chút cách điệu, ở Minh Phẩm, chỉ có món lẩu mới dùng tới nó.

Vì tiếp tục làm Mạnh Hoài An có ấn tượng xấu đối với nàng, nên Lâm Tảo không chút khách khí chọn một đống lớn thứ nàng thích ăn, một bên chỉ chỉ một bên đọc đọc.

Mạnh Hoài An đang nghe đến hai chữ "Huyết vịt" thì hơi nhíu mi lại.

Nhân viên tinh ý biết ai mới là khách quý chân chính, chú ý tới biểu tình của Mạnh Hoài An, hắn nhẹ giọng nhắc nhở Lâm Táo: "Thật xin lỗi quý khách, huyết vịt hôm nay đã hết."

Lâm Tảo thất vọng mà "A" một tiếng, nàng siêu cấp thích ăn huyết vịt, mỗi lần ăn lẩu đều phải gọi nha.

Mà cũng may mấy thứ khác đều rất ăn ngon.

Mạnh Hoài An chỉ yên lặng mà nhìn một màn này.

Lâm Tảo rốt cuộc chọn xong rồi, Mạnh Hoài An ý bảo nhân viên đi chuẩn bị, hắn không gọi thêm đồ ăn nữa.

Lâm Tảo mơ hồ đoán được hắn  không thích ăn lẩu.

Như vậy càng tốt.

Chống hai khủy tay lên bàn, Lâm Tảo lại nghĩ ra một kế, lấy di động ra chơi tiếp.

Nàng ghét nhất là khi cùng ăn cơm biểu tỷ lại chỉ lo chơi điện thoại mà không để ý tới nàng, hiện tại nàng cũng như vậy, Mạnh Hoài An khẳng định là không cao hứng đi. Tùy tay click mở Weibo, Lâm Tảo đắc ý mà nghĩ.

Phía đối diện bàn ăn, Mạnh Hoài An nhìn cô bé hơi hơi nhếch khóe môi lên, đột nhiên nói: "Thêm WeChat đi."

Tiếp xúc tới đây, Mạnh Hoài An đã xác định hắn sẽ tiếp tục duy trì quan hệ với Lâm Tảo.

Trước/6Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tu La Đan Thần