Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 16

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Đến tối, cô về nhà. Căn nhà luôn đèn sáng, chỉ cần mở cửa sẽ thấy anh ra đón, luôn luôn như vậy, luôn luôn có người đợi cô.

Vừa mở cửa, cô đã lao vào ôm anh. Cô nhớ mùi của anh, nhớ bàn tay hay xoa đầu cô... Nhớ lắm! Cô quặp cả chân lên người anh, tay ôm cổ anh không buông.

Nhất Nam bế cô vào phòng ngủ.

- Cố Yên Nhi, em cũng biết nhớ anh sao?

- Em không có.

Yên Nhi rúc đầu vào ngực anh, đáp. Anh ngồi xuống giường, cô vẫn bám anh.

- Em không nhớ anh thật chứ?

- Thật...

- Vậy chỉ cần anh nhớ em là được.

Cô dụi dụi đầu, xiết chặt cái ôm hơn. Anh cảm nhận được một vùng áo của mình bị ướt. Nhất Nam xoa xoa đầu cô.

- Này, em khóc đấy à?

- Không khóc!

- Đừng lừa anh!

Anh gỡ cô ra khỏi người mình. Cái mũi đỏ hoe, cái mắt thì sưng húp, nước mắt nước mũi của cô dính hết vào áo anh. Nhất Nam nhìn cô, vuốt lại đầu tóc rối tung của cô.

Yên Nhi mếu máo khóc, bàn tay cô túm áo anh.

- Tại em... Huhu... Tại em hết, nếu em không rủ Tư Mã đến nhà thì sẽ không có chuyện gì xảy ra hết! Huhu... Em xin lỗi...

Anh lấy giấy lau nước mũi cho cô. Miệng cười tủm tỉm, cô đanh nhõng nhẽo với anh, y như con mèo vừa đi lạc trở về. Ắt hẳn anh đang đắc ý, nội tâm cười haha mới đúng.

- Em không có lỗi! Sớm muộn chuyện của chúng ta cũng sẽ lộ thôi, vậy cũng tốt, anh không phải dấu diếm vợ mình nữa. Thấy rất thoải mái!

- Thật sao? Anh không ghen chứ?

Bỗng nhiên mặt anh tối sầm lại, cô cũng biết mình đã nói trúng tim đen của anh. Đây không phải là nhắc lại đêm qua sao? Ư... Ư... Cô không muốn bị anh ăn nữa đâu.

Tưởng anh sẽ nổi cồn rồi hành hạ cô, ai ngờ...

- Nín đi! Đưa em đi ăn đồ ăn ngon!

Yên Nhi hít một hơi dài, lau toàn bộ nước mắt và nước mũi trên áo anh rồi cười hí hửng.

- Nín... Em... Nín rối!

Sau đó, anh vác con mèo lười này ra ngoài. Mua đồ ăn mà cô thích, chắc hẳn cũng rất lâu rồi cô và anh mới đi ăn với nhau như vậy...

[...]

Trải qua một đêm vui vẻ, cô lại phải tới trường. Trước khi rời khỏi nhà, cô gắng hỏi anh.

- Anh có tìm được việc không?

- Em đi học đi, anh sẽ lo được.

Anh xoa đầu cô rồi hất cằm ý chỉ báo cô mau đi học.

Vừa đến trường, lại là ánh mắt khinh rẻ của bạn xung quanh. Cô cố bước qua họ, tự nhủ.

"Coi chúng là cỏ rác."

P/s : Dạo này tớ bận ôn thi cấp ba, nên đến tháng 6 sẽ update lại nhé ^^

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Dị Năng Thần Y Ở Đô Thị