Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 18

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhất Nam đứng dậy đi ra phía cửa. Ông nhanh chóng đưa tay muốn với lại.

- Ba con đang nằm viện, nó mong con có thể quay về...

Anh quay ra, ánh mắt đầy sự căm phẫn đưa về phía ông, bàn tay đang siết chặt. Ông ta có nằm viện ốm chết thì cũng có sao đâu? Bản thân chưa nuôi anh được ngày nào thì chẳng có quyền ra lệnh.

- Ông nên nhớ... Mẹ tôi tại sao lại chết?

Dứt câu, anh bỏ đi thật nhanh. Kí ức đã xếp gọn vào một góc đến chính bản thân anh con chẳng muốn khơi ra, chỉ toàn kí ức đau lòng...

Ông lão ngồi thẫn thờ nắm chặt cây gậy, khóe mắt ông có chút lệ. Nhà tan, cửa nát, sắp rồi...

- Anh Chu, có phải tất cả... Do tôi không?

Thư kí cạnh ông im lặng. Sóng gió của gia đình họ Nhất anh đã chứng kiến toàn bộ. Họ giằng xé nhau, muốn đứng vững trong dòng tộc để có thể thừa kế tài sản. Tài sản quan trọng nhất - công ty XXY đứng đầu châu Á nuôi sống cả dòng họ. Nhưng chỉ tiếc người thừa kế công ty phải đủ năng lực quản lí nó.

[...]

Nhất Nam trở về nhà. Anh thất Yên Nhi đang cặm cụi trong bếp. Từ phía sau, bàn tay len lỏi ôm trọn eo cô, anh tựa đầu lên vai cô, mệt mỏi.

- Nhất Nam, sao vậy?

- Nhớ em...

Yên Nhi cười nhẹ, một phần vui, một phần lo lắng. Nhưng cảm giác khi anh ôm cô lại rất nhẹ nhàng kèm chút mệt mỏi. Cô chưa bao giờ nấu cơm cho anh, chưa bao giờ dọn dẹp nhà cửa, chưa bao giờ chờ anh về. Hôm nay thì cô đã hưởng toàn bộ combo đấy! Hừ... Sướng hơn cô nghĩ... Sống trong căn nhà to dọn mệt muốn chết, nấu cơm chẳng phải sở trường của cô nên tốn rất nhiều thời gian.

"Phập" máu từ tay Yên Nhi chảy ra. Hậu đậu mà. Nhất Nam hốt hoảng, anh mau chóng ngậm lấy ngón tay cô, liếm sạch vết máu.

- Nghĩ cái gì mà cắt vào tay vậy?

- Chẳng nghĩ gì cả!

Nhất Nam quay đi, để cô ngồi xuống ghế, nắm tay cô băng bó vết thương. Anh im lặng một cách kì lạ, cô chẳng hiểu chỉ biết làm theo.

Anh lại gần cô, nâng cằm Yên Nhi lên. Khóe môi anh khẽ cười. Khá lâu nhỉ? Anh và cô không thân mật lắm từ khi nào thế?

Anh kéo đầu cô về phía mình, áp môi lên môi cô, áp chế cả nhịp thở. Yên Nhi bám lấy áo anh nắm chặt, lồng ngực như bị tê cứng.

- Ưm... Ư...

Anh cuốn lấy lưỡi cô, bàn tay siết chặt eo cô kéo sát vào người.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột reo lên. Sự phấn khích của anh bị cắt ngang. Anh thả cô ra, Yên Nhi vội chạy đi đóng cửa, tắt bếp. May mà cô kịp nhớ ra!

- Alo...

- Anh trúng tuyển, mai có thể đi làm!

Yên Nhi đứng bên mà mừng rỡ nhe răng cười. Còn anh mặt vẫn lạnh như tiền. Cảm giác bây giờ anh rất hụt hẫng chỉ có cô mới giúp được anh.

- Tiếp tục thôi! Em không nhớ cơ thể anh à?

[Còn]

P/s : Giờ se update chăm chỉ a...

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tích Hoa Chỉ