Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 22

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Yên Nhi chạy đến chỗ anh thích thú. Cô ôm chầm lấy anh.

- Ở đây nhộn nhịp quá!

Nhất Nam xoa xoa đầu cô rồi nhìn người phụ nữ đó. Bà cũng nhìn anh thích thú.

- Bà cũng thấy rồi. Vợ tôi cái gì cũng không hơn được bà...

Yên Nhi quay qua nhìn. Anh đang nói cô nhỏ bé hay là cô xấu? Bà cười ôn nhu, Yên Nhi đến gần nhìn kĩ hơn thì đột nhiên bà nhéo má cô.

- Aiza... Nhóc này cũng đáng yêu quá nhỉ?

Cô hất tay bà ra rồi chạy về phía Nhất Nam. Người phụ nữ này thật kì quái! Bà khoanh tay đứng nhìn họ, rất lâu rồi bà không gần gũi anh đến thế. Tiếng thở dài của bà cất lên.

- Tiểu Nam, đến mẫu thân của con mà còn không nhận ra sao?

Yên Nhi chỉ biết đứng nhìn, Nhất Nam không đáp. Trong kí ức, anh chỉ biết rằng người mẹ của anh đã bị chết tronh đám cháy. Vì quá nhỏ nên anh không thể cứu mẹ mình mà chỉ biết nhìn...

Anh vội vàng kéo cô đi, vẻ mặt không mấy vui vẻ. Gặp lại mẹ mình đáng lí phải vui chứ?

Bà đứng hình trong quán bar, lấy áo khoác dài choàng lên người.

- Phu nhân... Cậu ấy...

- Thằng bé... Cần thời gian để biết chân tướng... 15 năm qua ta đã không làm tốt nhiệm vụ người mẹ...

[…]

Họ đi trên đường nhưng không ai nói gì. Cô thấy anh nắm chặt tay mình, chưa bao giờ anh kể cho cô nghe về gia đình anh, mỗi lần nhắc đến anh chỉ im lặng và lảng sang chuyện khác.

Nhiều lúc cô cảm thấy Nhất Nam giống như đang cố che giấu thân phận của mình. Yên Nhi khựng lại, cô khẽ hỏi.

- Đó là mẹ anh sao?

- Không phải!

- Vậy... Mẹ anh đâu?

Nhất Nam im lặng, chẳng lẽ... Anh nên đáp là mẹ anh... Chết rồi ư? Khi đàn ông rơi nước mắt đó là một sự tổn thương không hề nhẹ. Anh cố kìm lòng không muốn nói, một gia đình bình thường như Yên Nhi chẳng phải sẽ hạnh phúc hơn sao?

Lòng người chính là thứ đáng sợ nhất. Anh không có quyền chọn lựa mình sinh trong gia đình nào, nhưng nếu được chọn anh sẽ không sống trong gia đình đầy lòng tham đó!

Yên Nhi nhìn anh, cô ở bên cạnh anh nhưng những thứ về anh cô không biết một cái gì. Anh có còn coi cô là người quan trọng hay không.

- Chưa bao giờ anh nói cho em biết về gia đình anh. Anh chỉ im lặng, cái em cần biết chính là anh đang tổn thương hay là không? Anh vì sao lại như thế? Rốt cuộc thì... Anh coi em là gì chứ?

Cô nói xong thì chạy vụt đi. Anh không phải không muốn cho cô biết mà chỉ sợ nói xong bản thân anh cũng sẽ đau lòng, không muốn nhắc đến... Thiếu tình thương của mẹ, bị gia đình hắt hủi quá khứ của anh...

- Yên...

Tính gọi cô, nhưng thôi! Bên ven đường có tiếng nôn ọe phát ra. Anh đi qua xem thử, đó là cô gái ban nãy trong quán bar mà anh rót rượu.

Cô ấy hình như không thể đứng dậy nổi, đang nằm ngất ven đường.

[…]

Tiếng mở cửa lách cách. Yên Nhi đi ra xem thử thì thấy anh mang một cô gái lạ mặt về. Nhất Nam đặt cô gái đó xuống ghế sofa.

Nhìn mặt cô ấy hình như rất muốn nôn. Cô ôm lấy cổ Nhất Nam, không ngừng rên rỉ mà còn nôn lên người anh. Nhất Nam đẩy vội ra, anh bất lực.

Yên Nhi nhìn họ, cô cắn môi tức giận. Yên Nhi đi đến chỗ anh, cô vênh lên hỏi.

- Em cần anh giải thích về cô gái này!

- Không có gì để nói...

Anh đi lấy khăn lau cho cô gái kia và bơ hắn Yên Nhi. Nhất Nam lấy quần áo của anh rồi gọi một chị gái thay đồ giúp cô ấy.

Yên Nhi đứng lặng nhìn, chả lẽ cô đã xử sự sai ư? Cô thực sự muốn giúp nhưng anh lại né cô.

Tối đo, họ tách phòng không còn ngủ chung nữa.

[Còn]

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Lục Minh Chí Tôn Thần Điện