Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 33

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Tất cả mọi người ngồi lại hẳn hoi tại phòng khách.

Nhất Nam nhìn mọi người đều im lặng, mẹ Yên Nhi rất đáng sợ! Vì Cố Yên Nhi không nói cho bà biết sự tình nên bị đứng phạt, bố cô thì tru tréo tóc tai nên phạt theo quy tắc gia đình. Tầm Kha Thảo coi như bị dính chút chút...

Liên Tuyết khẽ giọng "Lan Tú, bà không nhận ra tôi sao?"

Lan Tú - Mẹ của Yên Nhi nhìn Liên Tuyết một lượt, nhận ra? Bà không biết ai đây cả! Chỉ biết theo lời Yên Nhi kể thì đây chính là người mẹ thất lạc của anh.

"Bà là...mẹ Nhất Nam? Tên là..."

"Liên Tuyết!"

Sau đó, Liên Tuyết nói tiếp "Cũng đã gần 20 rồi...chúng ta mới gặp lại..."

Lan Tú bất ngờ ôm mặt trước sự ngỡ ngàng của mọi người, hai bọn họ quen nhau? Lan Tú lắc đầu không tin, bà nheo mắt để nhìn người bạn đã bặt vô âm tín suốt mười mấy năm trời...đó chính là Liên Tuyết?

"Tôi biết bà phẫu thuật thẩm mỹ...nhưng, bà lấy gì để chứng minh?"

"Trên ngực phải của bà có hình săm tên Liên Tuyết!"

Khi họ còn trẻ, là một đôi bạn cực kì thân, người ta nhìn vào còn tưởng là chị em ruột. Lần đó, họ quyết định săm tên của nhau lên ngực phải để luôn nhớ về nhau. Vì vùng da đều bị bỏng nên trên ngực phải Liên Tuyết chỉ còn chút mờ mờ không rõ.

Biết Liên Tuyết bị người đàn ông kia làm cho mang bầu nhưng không cưới, Lan Tú luôn muốn giúp đỡ bà nhưng đều bị từ chối rồi đột nhiên biến mất không rõ tung tích.

Đúng là ý trời, bây giờ, con gái và con trai họ còn yêu thương nhau và thành đôi.

"Chúng ta...thành thông gia rồi..." Lan Tú ôm lấy Liên Tuyết khóc sướt mướt. Tất cả mọi người đều nhìn theo, Yên Nhi kéo kéo áo Nhất Nam.

"Mẹ anh và mẹ em...là bạn sao?"

"Chắc vậy!"

[…]

Buổi tối hôm đấy, tất cả ăn cơm rất vui vẻ không khác gì một bữa tiệc chúc mừng cả.

Căn nhà trở nên rộn ràng, tiếng cười nói hạnh phúc, ấm áp không khí gia đình.

"Nhất Nam, sao con lại nghỉ ở trường học?"

Lan Tú giờ mới nhớ ra vấn đề hôm nay đến, bà nhìn anh và Yên Nhi có chút tức giận vì dám giấu bà.

Nhất Nam bình tĩnh đáp "Trường học cấm thấy giáo và học sinh yêu đương nên con bị sa thải"

"Vậy bây giờ đang làm nghề gì? Có cần bố mẹ giúp không?"

"Con làm tổng giám đốc công ty Nhất"

Lan Tú, Cố Từ ho sặc sụa. Cả hai bọn họ đều bị tấn công bởi câu nói đó, thật không thể tin nổi mà. Vậy giờ có cần lo lắng về chuyện tài chính không nữa... Họ Nhất? Lan Tú chợt nghĩ đến người đàn ông năm đó đã làm cuộc sống của Liên Tuyết khổ cực biết bao nhiêu năm. Bà không khỏi tức giận.

"Nhất Vĩnh Trạch? Là tên bố con đúng không?"

Không khí lại chìm vào yên lặng đến đáng sợ, không còn cái ấm cúng của gia đình nữa. Câu hỏi của bà làm Nhất Nam và Liên Tuyết đều khựng lại không nói gì thêm.

Kha Thảo ho nhẹ một tiếng đẩy đẩy tay Yên Nhi nói khẽ "Làm dịu không khí đi nhóc! Ăn cũng không ngon nữa mất"

Yên Nhi nhìn tất cả mọi người rồi mỉm cười tươi rói "Ah, con đã đỗ đại học rồi nha...cũng nhờ Nhất Nam chỉ dẫn tận tình đó!"

"Em tặng người em cho anh, sao lại không tận tình được?" Nhất Nam đáp lời cô, Yên Nhi đỏ mặt cúi xuống không nói gì thêm. Tặng người lúc nào chứ??? Chỉ cho anh hôn thôi mà...

Không khí cũng bớt lạnh đi đôi chút. Sau bữa cơm, bố mẹ Yên Nhi nói chuyện với Liên Tuyết, Tầm Kha Thảo thì đi chơi cùng bạn. Yên Nhi và Nhất Nam ngồi ngoài ban công nói chuyện.

Cô bị anh chọc đến đỏ mặt. Đừng có nhìn cô thèm ăn vậy chứ, cái bản mặt của anh trông ghét lắm luôn...đẹp trai mà bóc lột người quá đáng nữa.

"Mai anh vẫn đi làm à?"

"Ừm."

"Vậy có về nhà không?"

"Thỉnh thoảng anh sẽ về ăn em..."

Cô lại câm nín tiếp...

[…]

Buổi sáng hôm sau, Nhất Nam tối qua cũng trở về công ty, bố mẹ cô cũng yên tâm quay về nhà, Liên Tuyết phải trở về biệt thự.

Điện thoại cô reo lên đánh thức cả căn nhà. Yên Nhi lười biếng nhấc máy "A...lô"

"Cô là Cố Yên Nhi?"

Giọng nói trầm ấm đầu dây bên kia vọng lại. Yên Nhi ngồi thẳng lên, bình tĩnh đáp.

"Đúng vậy!"

"Tôi là mẹ Nhất Nam, Dung Tiêu!"

Mẹ...mẹ Nhất Nam? Lại xuất hiện thêm một người mẹ nữa ư? Liên Tuyết thì chính là mẹ ruột của anh, bằng chứng là bản xét nghiệm ADN. Còn Dung Tiêu, là ai? Mẹ kế?

Yên Nhi hốt hoảng, khẩn trương, khuôn mặt tái sắc đi nhiều phần. Gọi cho cô chắc chắn không phải điềm tốt "Bác gọi đến có chuyện gì không?"

"Tôi muốn gặp cô, chỉ mình cô. Được hay không?"

Yên Nhi hít một hơi dài, bàn tay vã bao nhiêu mồ hôi. Khi nói chuyện với người phụ nữ này...cảm giác rất căng thẳng, lại còn có sự ghen ghét của bà ấy khi nói với cô.

Nhưng từ chối, chắc là không được lịch sự "Vâng, cháu sẽ gặp!"

"Địa chỉ tôi sẽ gửi cho cô."

Sau đó là tiếng tút tút tút. Yên Nhi hoàn hồn, thở gấp gáp rồi vội chạy sang phòng của Tầm Kha Thảo đang ngủ như chết.

Cô chạy vào phòng, lay lay con lợn lười bằng dậy thì thôi "Dậy nhanh, Tầm Kha Thảo chuyện lớn rồi..."

"Hả...chuyện gì?" giọng ề à bực tức của con lợn lười cất lên.

"Dung Tiêu, mẹ Nhất Nam nói hẹn gặp em..."

Lúc này Tầm Kha Thảo mới tỉnh thực sự. Cô hét lên "Vậy em có đồng ý không?"

"C...o...Có.."

"Con nhóc này, bà ta là hồ ly tinh, bà ta rất đáng sợ, bà ta sẽ giết sẽ ăn tươi nuốt sống nhóc đó!"

Tầm Kha Thảo điên cuồng nói xấu bà ta, đây chính là cơn ác mộng kinh hoàng với cô. Sau khi Liên Tuyết tưởng đã bị chết cháy thì cô cũng được đưa về sống chung với Nhất Nam ở căn nhà của họ Nhất.

Bà ta rất độc ác, rất độc ác, nó còn là lý do khiến Nhất Nam bị tự kỉ. Bà ta đã nhốt anh trong một căn hầm, còn cố tình giả làm người tìn thấy anh. Bà ta đã suýt hai chết anh khi bỏ thuốc độc vào thức ăn, may mà được cứu chữa kịp thời. Hơn hết, Dung Tiêu là người đem Tầm Kha Thảo trở về cô nhi viện, còn mắng chửi cô là con hoang!

Yên Nhi thấy vậy, cô cũng có chút hãi bà ta. Nhưng đi thì vẫn phải đi thôi, xem bà ta muốn làm gì.

"Chắc bà ta không ăn được em đâu...em không béo bổ như vậy..."

"Nhóc ơi...nhớ là đừng có đồng ý điều kiện gì, hoặc là làm theo ý bà ta, nghe chưa?"

Cô gật đầu lia lịa. Cũng đã chuẩn bị đến giờ gặp.

Trước khi đến chỗ hẹn, Yên Nhi rất hồi hộp cùng lo lắng, sẽ có chuyện gì xảy ra? Cô rất sợ, sợ rằng Nhất Nam sẽ rời bỏ cô...lần đến đây, là tốt hay là xấu?

[Còn]

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Tuyệt Thế Tà Thần