Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 51

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Vẫn là mùa thu, nếu là ba năm trước Yên Nhi rời đi trên chiếc xe lăn đứng giữa sân bay đợi anh tới cùng với một tâm trạng buồn rầu, đau đớn. Nhưng ba năm sau, sẽ là một Cố Yên Nhi khác, không còn đau đớn nữa...

- Anh đưa em đi đâu vậy?

Yên Nhi ngó ra ngoài cửa kính, cô thấy khung cảnh rất là lạ. Hơi vắng người, là một vùng cỏ rộng.

Phía xa xa một căn nhà thấp thoáng hiện lên, đến gần hơn nữa cô thấy một con suối nhỏ chảy róc rách. Một không khí rất trong lành, cửa kính mở ra tiếng chim chóc kêu ríu rít. Chiếc xe cũng dừng lại, Yên Nhi vội mở cửa chạy xuống.

Cô không ngừng nhìn xung quanh, cây cối được trồng thẳng hàng, con suối băng qua tạo nên một khung cảnh rất đẹp.

Thấy Yên Nhi không chịu rời mắt, Nhất Nam kéo tay cô đi về phía căn nhà. Yên Nhi vội vàng bước theo anh, vừa vào tới trong, cô ngạc nhiên với tất cả. Chỉ là một căn nhà bình thường không xa hoa nhưng cô thấy nó rất đáng yêu.

Bên trong là các loài hoa xung quanh nhà được trang trí rất thoải mái. Còn có ảnh hồi nhỏ của Nhất Nam và Liên Tuyết, gian phòng ngủ nhỏ nhỏ xinh xắn. Bên ngoài các cây leo bám vào tường trông thật bắt mắt. Yên Nhi hứng thú ngồi xuống ghế sô pha cạnh đó, mùi hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng bay tới kéo cô đến chỗ chiếc chuông gió ngoài cửa sổ...

Đang ngắm nghía ngôi nhà thì Nhất Nam hắng giọng.

- Hừm! Đây là căn nhà hồi nhỏ anh và mẹ anh sống, em hình như rất thích?

- Ừm! Thích chứ!

Yên Nhi cười hạnh phúc, hóa ra tuổi thơ của anh cũng có kí ức đẹp đẽ mà. Một căn nhà nhỏ cùng với mẹ đã rất tốt rồi...

Cô đi vào trong phòng ngủ của Nhất Nam, nó không quá đặc biệt. Hầu như chẳng có gì mấy ngoài chiếc giường và bàn học, trên bàn học của anh cũng chỉ còn tấm ảnh và một mẩu giấy.

Yên Nhi đến xem thử, nhân lúc Nhất Nam đang nghe điện thoại. Nội dung tờ giấy khiến Yên Nhi im lặng, cô cắn chặt môi dưới : cuộc đời con người đều phải chờ đợi, thứ đến sẽ đến, nếu đã phải đợi thì chắc chắn đó là duyên. Cả hai cùng đợi thì đó là nhân duyên...

Không phải do anh viết, cũng không phải anh cố ý để đấy.

Nhất Nam quay lại, kéo tay Yên Nhi ép vào tường nhấc bổng cô ngồi lên bàn ngồi lên luôn tờ giấy ban nãy.

- Á, anh làm cái gì vậy?

- Chiếm đoạt!

Nhất Nam nhanh chóng khóa chặt môi cô, tay luồn lách vào trong áo Yên Nhi mò mẫm. Môi anh cuốn lấy cô, lưỡi đưa đẩy tạo nên một xúc cảm diệu kì.

- Ư...

Anh triền miên qua tai Yên Nhi, thổi khẽ khiến cô giật mình. Hai má đỏ lên trông thấy, nhịp tim đập nhanh liên hoàn. Nhất Nam bế cô đặt xuống giường, bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn anh đầy ma mị ấy làm anh thêm phấn khích.

Mũi anh rần rần xuống cổ cô, mút nhẹ một vùng da trắng nõn, đầu óc điên cuồng, mông lung, bàn tay anh như điện xích làm cô đơ cứng. Thân thể mềm nhũn tựa lên tay anh, giọng cô khe khẽ run lên với từng đợt khoái cảm truyền đến.

Từng chút, từng chút được bỏ xuống. Màn âu yếm kịch liệt diễn ra sau ba năm xa cách, nỗi nhớ mong miên man, tình yêu chồng chất lên cao bây giờ được giải tỏa. Anh mong đợi, nụ hôn ngọt ngào thậm chí là ánh mắt ấy, cả sự tin tưởng của cô dành cho anh. Từng cái chạm nhẹ lên bờ vai, lời nói thủ thỉ hay tiếng rên khe khẽ đều làm anh nhớ mãi...

[…]

Yên Nhi nằm gối đầu lên tay Nhất Nam, cô vùi đầu vào lồng ngực anh. Trên cơ thể toàn là vết hôn chồng chất, có thể hiểu vừa nãy anh đã xung sức như thế nào! Nhất Nam ôm lấy cô, miệng cong lên tia thích thú, thỏa mãn.

- Cố Yên Nhi, em còn muốn đi nữa không?

- Không đi nữa...

Cô ngân dài từng chữ, cọ cọ đầu vào ngực anh. Nhất Nam vuốt nhẹ tóc cô, tựa cằm lên chóp đầu Yên Nhi.

- Mai anh sẽ quay về nhà họ Nhất!

- Hửm?

- Giải quyết mọi việc, không muốn dính líu nhiều nữa. Anh không cần họ, anh chỉ cần em thôi...

Yên Nhi cười khúc khích, nghe hơi sến súa nhưng cô lại thấy rất thú vị. Anh lại là đợi cô về để giải quyết sao? Cô thực sự rất hạnh phúc luôn, cảm giác này bây giờ mới cảm thấy lại được.

- Vậy đêm đó anh với Tô Tiểu Mộc là sao?

- Chả có gì cả! Đứa bé đấy không phải của anh. Anh và cô ta chưa một lần quan hệ! Nếu em đẻ con nói của anh thì anh mới tin.

Yên Nhi nhìn anh, cô đưa tay nhéo nhéo hai má anh rồi nói.

- Nó sẽ đẹp trai giống em và liêm sỉ giống anh đấy!

Nhất Nam tóm lấy tay cô rồi thơm nhẹ lên ngón tay.

- Nó là con trai thì hãy liêm sỉ giống bố nó đang tán mẹ nó!

Nói xong Nhất Nam lại đè cô xuống cắn lấy đôi môi anh đào đỏ mọng, Yên Nhi ôm cổ anh hoạt động theo nhịp nhàng.

Ngày hôm sau, Nhất Nam trở về gia đình họ Nhất với biết bao ánh mắt nhìn ngó. Tất cả bọn họ đều bất ngờ đến lạ, anh ở độ tuổi 26 có sự nghiệp nổi trội nhưng từ bỏ mà chạy đi ở ẩn.

Khi thấy anh đột ngột xuất hiện, Nhất Vĩnh Trạch nổi đùng đùng phẫn nộ, quát lên.

- Mày về đây làm gì nữa? Đi thì đi luôn đi!

Anh không nói gì, đường hoàng vào trong nhà ngồi vắt chân chéo ngũ rồi nhìn họ.

- Hôm nay tôi đến là muốn làm rõ tất cả mọi việc!

Tô Tiểu Mộc vừa lững thững dắt đứa nhỏ ra vừa bất ngờ "Nhất Nam?" trong cô là niềm vui nho nhỏ nhưng xen lẫn sợ hãi cùng căm ghét. Cô đã làm gì sai anh lại đối xử như thế chứ?

Vừa thấy Tô Tiểu Mộc, Nhất Nam đã nhếch miệng cười, ném lên bàn một cái USB.

- Mở lên! Đoạn video của ba năm trước khi cô ta nói tôi và cô ta qua đêm. Thực ra chưa có gì xảy ra hết!

Tô Tiểu Mộc lạnh mặt nghe những lời ấy, bàn tay nắm tay đứa nhỏ mà run lại. Đứa bé vẫn cười uống sữa...

Khi đoạn video phát ra mọi người đều há miệng ngẩn người. Vậy đứa bé này?

Nhất Nam nhanh chóng nói.

- Chưa có lần nào tôi quan hệ với Tô Tiểu Mộc, đứa bé này không có quan hệ gì với tôi! Còn muốn biết bố nó là ai thì nên hỏi chính cô ta!

Nghe như sét đánh ngang tai, Tô Tiểu Mộc cười gượng vội đáp.

- Nhất Nam, anh nói gì vậy! Minh Quân là con trai anh mà...

Điệu cười của anh ngày càng lạnh khiến tất cả bọn họ đều thấy sợ. Anh quay về là để trả thù sao?

Riêng Nhất Tư Mã, hắn đợi ngày này lâu rồi. Không muốn coi đứa con ruột của mình với thân phận là cháu nữa, Tiểu Mộc nói cô yêu Nhất Nam nhưng đêm đêm lại cùng anh ân ái?

Với một thằng con trai còn gì nhục nhã hơn chứ?

- Là con của tôi!

[Còn]

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Hỗn Độn Thiên Đế Quyết