Saved Font

Trước/57Sau

Chồng Là Thầy Giáo

Chương 53

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhất Nam đứng đợi ngoài cổng trường, anh tựa lưng vào ô tô của mình. Sau hôm nay chắc là mọi thứ sẽ ổn, anh sẽ yêu thương Cố Yên Nhi của anh và khiến cho cô hạnh phúc.

Ở sân trường, cô đang chạy thật nhanh để ra cổng. Mới không gặp anh có hai giờ đồng hồ thôi mà cô đã nhớ anh lắm rồi...anh xin nghỉ để về giải quyết mọi việc, có xảy ra sơ suất hay không?

- Nhất...

Vừa tới nơi, cô còn đang thở dốc vì chạy ra đây, gọi tên anh còn chưa dứt thì đã bị Nhất Nam ôm chặt lấy. Anh rủ đầu vào vai cô, tay ôm chặt cả người Yên Nhi, khẽ nói.

- Nhớ em...hmmm...

Anh hít một hơi dài rồi thở ra trong mệt mỏi, đến cô cũng có thể nghe thấy và hình dung ra được sự mệt mỏi của anh. Yên Nhi đặt tay lên lưng Nhất Nam vuốt nhẹ.

- Ừm, em cũng vậy!

Khoảnh khắc đấy dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều đã trở nên tươi đẹp. Họ sẽ không bị ràng buộc nữa, sẽ không cần phải dấu diếm ai cả. Anh vẫn nhớ, nhớ ngày đó Yên Nhi bước vào căn phòng bệnh mà anh đang nằm.

Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm anh, cô ngơ ngác, nhưng lại không hề sợ hãi. Khi hai người nhìn nhau một lúc, cô bé Yên Nhi năm ấy nở một nụ cười rạng rỡ rồi chạy ngay đến chỗ anh.

- Là anh phải không?

Cả buổi đó, Yên Nhi đã trò chuyện với anh, cô nghịch ngợm nhưng lại đáng yêu vô cùng. Cô không hề khóc chỉ cười, một nụ cười rất đẹp, mỗi lần cười hai mắt cô híp lại cứ như cả thế giới đều đang cười với mình vậy!

Nhất Nam nhớ lại ngày đó, anh đang ôm cô bé năm nào...

- Yên Nhi, em có hối hận không?

Cô nhanh chóng đáp.

- Có!

Anh khựng lại đôi chút vì bất ngờ với câu trả lời ấy. Yên Nhi vội nói tiếp.

- Hối hận vì đã không vứt liêm sỉ mà đeo bám anh!

Môi anh khẽ mỉm cười, cô vẫn như thế, rất thích nghịch nhưng lại có lúc e dè như một bông hoa ban mai không chịu nở rộ đua ra những vẻ đẹp mê luyến ấy.

Yên Nhi ôm anh, ngửi mùi hương cơ thể, một mùi hương mà ba năm qua cô không hề được ngửi thấy. Cô rất nhớ, nhớ anh lắm...

Khi hai người đang thắm thiết như vậy một ánh mắt đã thấy họ!

[…]

Trở về ngôi nhà của ba năm trước nơi có bao nhiêu kỉ niệm của Yên Nhi và Nhất Nam. Cứ tưởng rằng căn nhà sẽ trống vắng, dàn dây leo ngoài cửa đã già nua vì không được chăm sóc hay là bụi bẩn bám dính mấy lớp liền. Nhưng không như cô nghĩ.

Bước xuống khỏi xe ô tô, cô đi vào cổng nhà, dàn dây leo xanh mượt được cắt tỉa cẩn thận và hình dáng sinh động, cô cũng có thể tìm thấy cái ấn chuông cửa nữa. Chứ không như hồi trước, dây leo dài che lấp hết cả cái chuông...

Cổng không khóa như được báo từ trước, Yên Nhi đi vào, cô nắm tay anh kéo đi trên con đường quen thuộc. Mở cửa vào nhà, cô bỡ ngỡ trước tất cả, nó không thay đổi như ngày cô đi, nó vẫn sáng bóng, sạch sẽ, từng khung ảnh hay vị trí đồ đạc đều không di chuyển chút nào.

Mùi hương thơm dịu lan tỏa, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện. Yên Nhi nhìn rõ mặt hơn, cô vội vàng vui sướng chạy tới, ôm chầm lấy Liên Tuyết.

- Bác gái...

Bà cũng ôm lấy cô, đứa con dâu đáng yêu của bà. Nhạc không biết từ đâu phát ra nhưng Tầm Kha Thảo cũng xuất hiện, cô cầm một chiếc bánh kem siêu to ra ngoài, bên cạnh Kha Thảo còn là một người đàn ông trông rất đẹp trai nữa.

Yên Nhi quay ra nhìn Nhất Nam, anh mỉm cười nhẹ ám chỉ một điều gì đó nhưng cô không biết. Nay không phải sinh nhật cô, họ nhìn cô cái gì? Nếu là tiệc chào đón thì cũng không cần bánh đâu chứ?

Rời khỏi cái ôm của Liên Tuyết, bà nắm lấy tay Yên Nhi kéo đến bàn. Liên Tuyết lôi từ đâu ra một cái mũ sinh nhật rồi nhìn họ một lượt, sau đó vội vã...đội lên đầu Nhất Nam. Đến anh cũng rất bất ngờ, chẳng lẽ sinh nhật anh anh cũng không biết?

Nhìn nét mặt ngây ngô của anh, Liên Tuyết cười cười nhéo nhéo má anh.

- Thằng nhỏ ngốc, nay sinh nhật mình mà không nhớ à?

Nhất Nam vẫn trơ mắt nhìn, anh chẳng nhớ tí gì cả. Hầu như chưa bao giờ anh tổ chức sinh nhật cho bản thân, Kha Thảo cười lớn vỗ vỗ vào má anh.

- Tên này, bị ngốc hay mất trí vậy?

Rồi cô kéo người đàn ông bên cạnh ngồi xuống ghế. Yên Nhi đưa mắt nhìn họ, hôm nay cô mới biết chính xác sinh nhật Nhất Nam là ngày bao nhiêu? Anh chưa hề nói, cô chỉ thu thập thông tin một cách bừa bãi ở trường nên chẳng dám khẳng định.

- Con tưởng...nay là chào đón Yên Nhi trở về nên mới...

- Ngốc nghếch! Nay sinh nhật cậu đấy!

Giữa sự ngốc và ngỡ ngàng ấy, cuối cùng tất cả họ cũng ngồi xuống ghế. Yên Nhi nhìn Nhất Nam rất rõ, đôi mắt anh sắp khóc đến nơi nhưng vẫn đang kìm nén lại. Anh bây giờ thật sự rất ngốc!

Không phải, Nhất Nam chính là cảm động, anh vẫn luôn quên đi ngày sinh nhật mình vì ngày đó là ngày mà Cố Yên Nhi rời đi. Ba năm rồi...anh biết mẹ anh vẫn âm thầm làm gì đó để tặng anh nhân lễ sinh nhật nhưng anh không nói rõ ý đồ của bà cho bà biết.

Bài hát sinh nhật cất lên, Nhất Nam ước nguyện rồi thổi tắt nến. Đến bây giờ Yên Nhi vẫn chưa biết người đàn ông trước mặt là ai? Chỉ thấy người đó luôn luôn giữ lấy tay Kha Thảo, ánh mắt luôn ngập tràn sự nuông chiều cực độ.

- Người này là ai? Chẳng lẽ là chồng sắp cưới của chị?

Yên Nhi thắc mắc hỏi, cô nhìn rất tò mò. Kha Thảo căng mặt nhìn lại.

- Không được nhìn nhóc của chị đâu! Nhìn là chị thu phí đấy!

- Em hỏi là chồng sắp cưới phải không mà...

Người đàn ông bên cạnh ôm lấy đầu Tầm Kha Thảo bịt luôn miệng cô, không cho nói nữa. Cậu ta đáp.

- Sắp cưới rồi! Hai người cũng mau chóng mà cưới đi!

Liên Tuyết khẽ bật cười, bà thấy đây mới là kết cục viên mãn nhất. Lúc trước bà chỉ nghĩ, sống lâu ắt có tình cảm nhưng bà không nghĩ rằng Nhất Nam lại trọng tình cảm của mình đến vậy. Anh ôm lấy tình yêu của mình, luôn chạy theo hoặc chờ đợi, anh tin tưởng đến tình yêu ấy. Vì bản thân quá ngu ngốc từ bỏ nên thay đó anh sẽ ngu ngốc chờ, chờ đến ngày tình yêu ấy tìm về anh.

Yên Nhi và Nhất Nam không nói gì nhiều, cả bữa toàn là Kha Thảo luyên thuyên lên trời dưới đất. Chẳng hiểu nổi, Yên Nhi và Nhất Nam nghĩ cái gì!

Đến lúc dọn bàn ăn, căn phòng lại chỉ còn Nhất Nam và Liên Tuyết. Anh khẽ giọng nói với bà.

- Người cứu mẹ trong đám cháy đêm đó là em trai nuôi của Nhất Vĩnh Trạch! Nhưng...ông ấy mất sau vụ cháy đó rồi...

Bà ngạc nhiên nhìn anh, vậy người bà kết hôn bên nước ngoài là ai? Hơn nữa, tại sao lại giúp bà? Tiền trợ cấp nuôi dưỡng là ai?

- Nhất Vĩnh Trạch ông ta...nói gì nữa không?

Nhất Nam vừa thu dọn bát đĩa, vừa kể lại.

- Dung Tiêu yêu em trai ông ấy! Nhất Tư Mã là con của em trai ông ta, cậu ta bằng tuổi con! Người mà mẹ kết hôn là tên gọi khác của Nhất Vĩnh Trạch bên nước Mĩ. Còn tiền trợ cấp cũng là do Nhất Vĩnh Trạch chuyển sang. Công ty mà mẹ làm người đại diện đó chính là bạn nước ngoài của Nhất Vĩnh Trạch. Lý do em trai ông ta cứu mẹ cũng  vì trả ơn của Nhất Vĩnh Trạch đã cứu giúp...

Nghe tất cả sự việc, bà ôm mặt lại. Từ đầu đến cuối đều là Nhất Vĩnh Trạch, cứu giúp bà cũng là ông ấy ra tay. Nhưng cứu một mạng người mà mất đi một mạng người khác thì chẳng phải ngang nhau sao?

- Không phải do mẹ hại chết người đó, là tự người đó lao vào đám cháy để ngọn lửa thiêu rụi chính mình!

[Còn]

Trước/57Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Phu Nhân Ngươi Áo Choàng Lại Rớt