Saved Font

Trước/772Sau

Chú À! Đừng Nên Thế!

Chương 13: Cách chúc mừng tự do

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
"Anh muốn làm gì?" Tô Thi Thi đi tới chưa được hai bước, chỉ thấy Bùi Dịch đã đi đến bên cạnh

Cô biến sắc, vội vã chạy trốn.

Bùi Dịch hai bước liền đuổi theo cô, khom lưng liền ôm lấy cô.

"Anh mau buông!"

"Nếu em còn kêu hô một câu, em sẽ hối hận." Bùi Dịch nhàn nhạt nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái.

Nhìn biểu tình kia, làm Tô Thi Thi sợ tới mức trong lòng run lên, sợ tới mức tạm thời cũng không dám nói thêm lời nào. #_#

Người đàn ông này tuyệt đối so với mẹ con Hà gia khủng bố hơn!

Bên ngoài Dân chính cục, một chiếc xe Cayennekhiêm tốn xa hoa đang đậu. Bùi Dịch ôm Tô Thi Thi lên xe.

"Ưm..." Tô Thi Thi kêu lên một tiếng đau đớn.

Cái người đàn ông đáng giận này cứ như vậy mà ném cô! Đau chết cô rồi!

Cô liền tìm chỗ ngồi, ngồi sát trong cùng, cảnh giác đánh giá cái người đàn ông bá đạo này.

"Tô Thi Thi, em không cần như vậy nhìn một người đàn ông." Bùi Dịch chậm rãi quay đầu, khi nói chuyện nheo lại mắt, nguy hiểm giống như một con báo đang rình mồi.

Tô Thi Thi giật mình, cảm giác dời đi ánh mắt.

Biết trốn không thoát, cô chỉ đơn giản thả lỏng xuống, cô nghĩ nghĩ, hỏi: "Chuyện của Hà Chí Tường, là do anh làm sao?"

Người đàn ông này trước đây từng có lời thề son sắt nói nhất định làm cho cô ly hôn, sau đó Hà Chí Tường đột nhiên có thể giao hợp mà lại còn cùng với người cô ghét nhất Đoàn Ngọc Lộ ở một chỗ, chuyện này toàn bộ đều đã quá mức trùng hợp rồi.

"Hư..." Bùi Dịch đem ngón trỏ điểm tại môi cô, thân thể chậm rãi tiếp sát, một bàn tay bắt đầu cởi quần áo của cô, "Chúng ta có phải hay không nên là trước tiên nên chúc mừng một chút?"

"Chúc mừng em, đạt được tự do!"

"Đồ lưu manh!" Tô Thi Thi nổi giận, người đàn ông này vậy mà lại vẫn muốn cùng cô...

"Tôi nói cho anh biết tôi không phải loại phụ nữ giống như anh nghĩ!" Cô liều mạng vùng vẫy, cô mới vừa li hôn, làm gì có cái loại tâm tư này! (ờ ý chị là bình thường có loại tâm tư đó đấy anh:)))

Nhưng mà người đàn ông này khí lực quá lớn, cô bị đè đến sít sao, từ đầu đã không thể chuyển động được.

"Tô Thi Thi, em đã là người tự do. Mà còn, em có phải hay không đã quên? Em đã đem thứ quý giá đó của tôi làm hư rồi, đem chính mình bồi thường cho tôi rồi."

Bùi Dịch nửa áp chế Tô Thi Thi, nhẹ nhàng ngậm chặt vành tai của cô, ở bên tai côthì thào, "Không phải sợ, tôi sẽ không làm em bị thương."

"Bùi Dịch!" Tô Thi Thi thét chói tai, lỗ tai là cô chỗ mẫn cảm nhất, giờ phút này chỉ cảm thấy toàn thân đều đã đang run run, thân thể mềm xuống giống như không còn là của mình nữa.

"Ngoan." Bùi Dịch ôm cô, để cho cô xoay người ngồi ở trên thân anh, bá đạo giam cầm, không cho cô trốn thoát.

Bùi Dịch muốn phụ nữ, cho tới bây giờ liền không có chuyện không chiếm được! Tô Thi Thi từ đầu không phải là đối thủ của anh.

Anh từng bước một hướng dẫn Tô Thi Thi, anh muốn cho Tô Thi Thi hiểu rõ, hiện tại, cô chính là người phụ nữ của anh, cùng chồng trước của cô đã không còn có bất luận quan hệ nào rồi!

"Tô Thi Thi, nếu em đã quên qua đi toàn bộ, chúng ta lần nữa bắt đầu." Bùi Dịchkề sát vào bên tai cô thì thầm, lập tức thân thể đột nhiên trầm xuống.

Tô Thi Thi thét chói tai, đầu óc đã hoàn toàn không còn cách nào có thể tiếp tục suy nghĩ.

Bên trong xe nhiệt độ không khí cấp tốc bay lên, không tới một hồi cũng chỉ còn lại có tiếng thở dốc.

Một đêm kia, Tô Thi Thi có hơn nửa thời gian là nửa hôn mê, nhớ rõ không phải rất rõ ràng. Giờ phút này cô hoàn toàn tỉnh táo thanh tĩnh, cảm giác rất rõ ràng, kích thích làm cho cô một trận thét chói tai.

Lúc dừng lại tạm nghỉ, Tô Thi Thi não đại vẫn lại là trống rỗng, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa.

Bùi Dịch thoả mãn vô cùng, người phụ nữ anh gặp được này là cực kỳ phù hợp của anh. Mà còn Tô Thi Thi quanh năm luyện tập, thân thể tố chất cũng rất tốti.

Bùi Dịch nhớ lại, ánh mắt lại u ám trở lại.

"Mau nhìn qua chỗ khác!" Tô Thi Thi khóe mắt lại vẫn còn vương lại giọt nước mắt, trong lòng không thể không khó chịu. Giờ phút này bị anh thấy vừa - xấu hổ, cầm lấy y phục loạn xạ mặc vào trên người trở lại.

"Mèo con nhỏ." Bùi Dịch cong khóe miệng, cầm lấy quần áo rơi rụng ở dưới chỗ ngồi, làm bộ phải giúp cô mặc vào.

"Anhđừng động!" Tô Thi Thi nóng nảy, trời biết người đàn ong này có thể hay không lại nổi điên.

Cô khẩn trương mặc quần áo tử tế, nhìn thấy đến bên ngoàiđang đi qua một tiệm thuốc, hô: "Dừng xe!"

Vài giây sau, xe vẫn như cũ trầm ổn tiến lên trước, lái xe từ đầu không nghe lời của cô.

Tô Thi Thi quay đầu nói với Bùi Dịch: "Anh có thể hay không giúp tôi xuống mua thuốc?"

Bùi Dịch sửng sốt: "Mua thuốc gì? Tôi mới vừa làm đau em rồi hả?"

Tô Thi Thi sắc mặt đỏ lên, có chút không được tự nhiên nói: "Thuốc tránh thai. Anh biết chứ?"

Bùi Dịch sắc mặt bị kiềm chế, trong lòng một cỗ tức giận tăng cao: "Không được uống!

Người phụ nữ này không nghĩ muốn sinh con cho anh sao?

Tô Thi Thi mặt lập tức trầm tiếp xuống: "Không uống nếu lỡ mang thai thì làm sao đây? Xin hỏi Bùi tiên sinh, anh muốn kết hôn với tôi sao? CHo dù anh thật sự muốn kết hôn, tôi cũng sẽ không gả cho anh. Tôi không có khả năng để cho con của tôi trở thành con riêng, còn có sinh ra liền nhận hết ánh mắt phán xét của người đời!"

"Tô Thi Thi!" Bùi Dịch thần sắc cứng lại, anh quả thật không nghĩ tới vấn đề này, những người phụ nữ trước kia của anh đều đã chính mình xử lý tốt.

Nhưng là kết hôn?

Nghe qua tựa hồ cũng không tệ.

"Nếu có thai, liền sinh ra, tôi..."

"Không có khả năng!" Tô Thi Thi cắt ngang anh, nhìn thấy Bùi Dịch sắc mặt rất khó xem, chỉ nói: "Tôi mới 24 tuổi, không nghĩ sớm như vậy phải sinh con. Mà còn trẻ con cần phải có một gia đình ổn định, bằng không đối với sự phát triển của chúng ảnh hưởng cũng rất lớn. Người lớn không thể chỉ nghĩ muốn chính mình hưởng lạc, không để ý tương lai của con cái sau này."

Cô nói xong cực kỳ chăm chú nhìn Bùi Dịch: "Bùi tiên sinh, anh phải là người hiểu rất rõ những chuyện này chứ?"

Bùi Dịch bỗng nhiên có chút hoảng hốt, nhớ tới những chuyện trước đây ký ức cứ hiện lên ngay trước mắt, hiện lên tia thương cảm chớp lóe rồi biến mất.

Anh cho rằng chính mình đã quên, nhưng những cái này ngấm vào trong tận xương cốt, sao vậy khả năng quên.

"Thực xin lỗi, tôi... Tôi không phải nói anh." Tô Thi Thi thấy anh biểu tình bất thường, đột nhiên nhớ tới trước đây từng nghe được tin tức về anh.

Bùi Dịch là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, nhưng chưa từng nghe nhắc qua đến cha của anh...

"Em nói rất đúng." Bùi Dịch yên lặng nhìn cô, lần đầu tiên không có bởi vì cô nói năng lỗ mãng mà tức giận.

Anh dơ tay gõ hạ tấm ngăn.

Chỉ có chưa đầy nữa giây, tấm ngăn liền hạ xuống. Bùi Dịch nhìn Tô Thi Thi liếc mắt một cái, tay với lấy cái vali từ phía trướclấy ra một cái túi giấy đưa cho cô.

"Đây là cái..." Tô Thi Thi mở ra vừa thấy, tim đột nhảy một phen. Chỉ thấy bên trong là một túi chưa rất nhiều áo mưa, các loại thuốc tránh thai, tất cả cũng hơn chục loại.

Những thứ này đều là anh cùng những người phụ nữ khác sử dụng à? Nhớ tới bọn họ vừa rồi nằm trên chỗ ngồi, không biết bị bao nhiêu người phụ nữ nằm quá, Tô Thi Thi trong lòng khổ sở chớp lóe rồi biến mất, lập tức là ghê tởm.

Cô nhíu mày ở trong túi lục lọi một hồi, tính toán tìm một hộp uống. Nhưng ngay sau đó, cô nhìn chằm chằm trong đó một hộp làm cô ngây ngẩn cả người.

"Chuyên trì bất lực,?"

Cái này không phải thuốc tăng lực của đàn ông sao?

Tô Thi Thi thật sự bị chấn động đến chỗ, ánh mắt tại hộp thuốc cuối cùng duy chuyển lên người Bùi Dịch nhì nhìn: "Thì ra Bùi tiên sinh lợi hại như vậy, là dựa vào thứ này?"

"Cái gì?" Bùi Dịch quay đầu vừa thấy, mặt đen, "Tô tiểu thư, em là đang khen ngợi tôi sung sức duy trì sao?"

Anh đem "duy trì" hai chữ được đặc biệt trọng, rồi sau đó túm lấy hộp thuốc trong tay Tô Thi Thi, hạ xuống cửa kính xe liền quăng ra ngoài.

Chết tiệt Tần Phong, bảo cậu cho Hà Chí Tường hạ thuốc, lại còn dám đem thứ này để ở trong xe của anh làm cái gì!

Tô Thi Thi đối với hành vi ngây thơ của anh mà trợn mắt há hốc mồm, tóm lấy một hộp thuốc, nhìn thấy xe gặp đèn đỏ ngừng lại, mở cửa xe liền chạy xuống, lại còn quay đầu hướng Bùi Dịch ra động tác "không gặp lại" Thủ thế.

Bùi Dịch mặt triệt để đen.

CHỗ ghế lái, lái xe xoa trán đầy mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: "Bùi tiên sinh, tôi lần sau nhất định khóa cửa xe thật chặt."

Cái cô Tô tiểu thư này thể lực cũng thật tốt quá, lăn qua lăn lại gần một giờ, lại vẫn tràn đầy sinh khí!

Trước/772Sau

Theo Dõi Bình Luận