Saved Font

Trước/147Sau

Chu Nhan

Chương 68

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
“Ngày nào?” Uyên có chút nghi hoặc, “Ta chưa bao giờ nhắc qua tên này với bất kỳ người nào!”

“Chính là… chính là ngày đó nhé!” Chu Nhan muốn nói chính là ngày nàng dùng Hoặc Tâm Thuật mê hoặc hắn, nhưng dù sao da mặt nàng vẫn mỏng, sắc mặt đỏ lên, dậm chân, giận đùng đùng nói, “Dù sao, muội biết cô ta là được!”

Uyên không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn nàng một cái, sau đó chuyển đường nhìn về phía kẻ địch đang xông tới, giọng nói đạm mạc mà kiên định: “Như vậy muội cũng nên biết, trước khi muội sinh ra trên đời này, cuộc đời của ta cũng đã kết thúc rồi.”

“…” Chu Nhan bỗng nhiên chấn động, nói không ra lời, chỉ cảm thấy ngực đau nhức.

Đúng vậy, không biết đây là lần thứ bao nhiêu hắn cự tuyệt nàng, nàng hẳn phải không bất ngờ gì nữa cả… Thế nhưng, vì sao lúc này đây trong lòng của nàng lại có cảm giác đau đớn kịch liệt như vậy? Đó là tuyệt vọng của tuyệt vọng, giống như người leo núi bám vào vách đá dựng đứng, giữa cheo leo cả trăm trượng rồi, lại vẫn không thấy đầu cùng, cũng chẳng thấy mặt đất, rốt cục rơi vào tình trạng kiệt sức muốn buông tay, mặc cho chính mình rơi xuống.

Diệu Nghi. Diệu Nghi… Cô ấy rốt cuộc là ai?

Chu Nhan biết giờ không phải là lúc nói chuyện này, nhưng mà vừa nhắc tới tên này, lòng nàng đã có không cách nào ức chế nổi nỗi mất mát và thất vọng, khiến cho giọng nói của nàng cũng hơi run lên: “Cô ấy… cô ấy chính là người mà huynh thích sao? Huynh vì cô ấy mới biến thành nam nhân ư? Cô ấy rốt cuộc là ai?”

Uyên không nói gì, cũng không trả lời câu hỏi của nàng.

“Cô ấy là ai?” Chu Nhan vẫn không nhịn được truy vấn, “Rất đẹp sao?”

“Nếu như ta cho muội biết cô ấy là ai, muội có thể hết hy vọng không?”Uyên hơi nhíu mày, quay đầu nhìn thoáng qua đại qua đuổi phía sau, “Hiện tại là lúc nào rồi! Còn nói những thứ này nữa chứ?”

“Chết cũng phải chết cho rõ ràng chứ!” Chu Nhan lại nhảy dựng lên, hổn hển, “Cả đời này muội chưa bao giờ thua ai hết! Sao lại cứ thua trong chuyện quan trọng nhất chứ, lại còn thua không rõ ràng, như vậy sao được?”

“Ha ha”. Uyên nhịn không được bật cười, quay đầu nhìn về phía thiếu nữ thẹn quá thành giận này, giọng nói bỗng nhiên chậm lại, nhẹ giọng nói: “A Nhan, đừng hồ đồ nữa. Ta trông muội lớn lên, giống như là trông…”.

Nói đến đây, hắn nhẹ giọng dừng một chút, lắc đầu.

“Giống như là nhìn cô ấy sao?” Chu Nhan đột nhiên hiểu ra, sắc mặt hơi đổi một chút, “Bởi… bởi vì trông muội giống cô ấy, nên huynh mới tốt với ta như vậy sao?”

Giọng nói của nàng hơi run, giống bị một con dao đâm vào trong ngực.

“Nếu như không phải nàng, chúng ta căn bản cũng sẽ không gặp nhau.” Uyên khống chế dây cương, bay nhanh ở trên chiến trường, như thể đã hạ quyết tâm, giọng nói trầm thấp mà ngắn ngủi, “Bởi vì, nếu như không có nàng, trên đời này cũng sẽ không có muội.”

“Cái gì?” Chu Nhan sửng sốt một chút, chưa phục hồi tinh thần lại được.

“Nàng sinh ra sớm hơn muội một trăm năm, A Nhan.” Giọng nói của Uyên êm dịu mà xa xôi, ánh mắt cũng có chút hoảng hốt hiếm thấy, “Khi ta còn là một nô lệ cố gắng chạy trốn lồng sắt, nàng trên đường đến Đế đô yết kiến Đế quân đã phát hiện ta đang hấp hối, nàng mua ta, đưa ta về phủ Xích Vương.”

“...” Tim Chu Nhan đập loạn, lòng mơ hồ có một loại cảm giác kỳ dị.

Vào kinh yết kiến. Phủ Xích Vương. Đó là…

“Muội muốn biết nàng là ai ư?” Uyên như có điều suy nghĩ nhìn nàng, nói rành mạch từng chữ: “Diệu Nghi chỉ là tiểu tự của nàng, tên thật của nàng, là Xích Châu Phỉ Lệ.”

“Cái gì?!” Khoảnh khắc kia, Chu Nhan nhịn không được chấn động toàn thân, tựa như bị đâm vào một con dao đến nhảy dựng lên, thất thanh nói, “Huynh nói láo! Làm sao có thể? Đó… đó rõ ràng là tên của bà cố muội!”

Uyên lại cười, giọng nói bình tĩnh: “Đúng vậy, nàng chính là vị vương vĩ đại nhất trong ba trăm năm qua của Xích tộc, cũng là tổ tiên của muội, bà cố của muội.”

“Cái… Cái gì?” Chu Nhan nói không ra lời, há hốc miệng, kinh ngạc nhìn hắn. Đúng vậy, làm sao có thể? Cô… cô gái mà hắn vẫn yêu kia, lại là bà cố của nàng?

Nói như vậy… tim nàng nhảy loạn, không dám nghĩ tới.

Từ đó về sau, ta đã gắn bó keo sơn với Xích tộc.” Giọng nói của Uyên nhẹ như thở dài, “Trên trăm năm… Ân oán dây dưa phân rõ. Tuy rằng người Không Tang là kẻ địch của chúng ta, nhưng ta lại từng lập lời thề với nàng, phải bảo vệ huyết mạch của nàng, cho đến ngày linh hồn của ta trở về biển Bích Lạc mới thôi.”

Nàng kinh ngạc nghe hắn nói, hoàn toàn quên mất đang ở chiến trường, chỉ còn ngơ ngác ngỡ ngàng.

Thì ra… Đây là đáp án nàng muốn biết từ trước tới nay? Kình địch cả đời này của nàng, nữ tử nàng mãi mãi không cách nào vượt qua được, không ngờ… lại là bà cố của mình? Đáp án này cũng thật quá…

Uyên vẫn không nghe được âm thanh của nàng, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua. Thiếu nữ Xích tộc ngồi ở trên chiến xa, cứng họng nhìn hắn. Tuy rằng mặt đã được khăn vải che lại, không nhìn thấy biểu cảm, nhưng trong đôi mắt to tròn hiện rõ nỗi khiếp sợ, đã biểu lộ rõ ràng tâm tình của nàng lúc này không thể nghi ngờ.

Uyên nhịn không được cười khổ một cái, không biết nên mở miệng như thế để an ủi nàng.

“Đây là đáp án muội vẫn muốn biết.” Hắn nhẹ giọng nói, bỗng nhiên rung dây cương, giục ngựa bay nhanh, “Hiện tại, A Nhan, muội hài lòng chưa?”

Chu Nhan ngồi ở trên chiến xa, nói không ra lời, tựa hồ bị đáp án bất thình lình làm cho sợ ngây người. Hồi lâu, nàng mới ngẩng đầu, nhìn hắn không biết làm sao, thấp giọng nói: “Nói như vậ… Người mà huynh thích, chính là bà cố của muội?”

“Là cụ cố.” Uyên ngắn gọn sửa lại.

“…” Nàng trầm mặc đi, hai tay đan vào nhau, hơi run, “Kiếm thuật của huynh, lẽ nào cũng là…”

“Là nàng ấy dạy cho ta.” Uyên thản nhiên nói, “Muội cũng nên biết, Diệu Nghi nàng ấy không chỉ là Xích Vương, mà còn là Kiếm Thánh Không Tang hơn trăm năm trước”

“…” Chu Nhan nói không ra lời, đúng vậy, nàng đương nhiên biết nghe đến nhân vật truyền kỳ của Xích tộc hơn một trăm năm trước kia, văn võ đều xuất sắc, hơn nàng gấp trăm lần. Trong lòng nàng sục sôi, trầm mặc chốc lát, chợt nhớ tới cái gì, ngẩng đầu lớn tiếng nói: “Không đúng! Xích Châu Phỉ Lệ, không, cụ cố của muội, không phải… không phải cụ ấy có phu quân sao? Trượng phu của cụ rõ ràng là một ngời Không Tang mà!”

Ánh mắt của Uyên hơi biến đổi, thở dài: “Phải. Trước khi ta gặp được nàng, nàng đã được gả cho nhi tử mà Huyền vương sủng ái nhất rồi.”

“Quả nhiên muội nhớ không lầm!” Chu Nhan hít sâu một hơi, “Vậy có phải cụ cũng đào hôn không?”

“Có chạy, nhưng nửa đường đã trở về rồi.” Uyên lắc đầu, “Khi đó chúng ta đã đến trạm dịch ở sa mạc Gobi rồi, nhưng nàng bỗng nhiên đổi ý. Nàng là quận chúa Xích tộc, không thể vì tư tình cá nhân mà bỏ mặc tộc nhân cùng nhân dân, nếu như nàng chạy thoát, nói không chừng Xích tộc và Huyền tộc sẽ khai chiến với nhau.”

“Khai chiến thì khai chiến!” Chu Nhan phẫn uất tức tối nói, “Ai sợ ai?”

“Đúng là trẻ con!” Uyên nhìn nàng một cái, ánh mắt lại nghiêm nghị, quát lên, “Làm Xích tộc quận chúa, tương lai chính là Xích Vương, há có thể vì tình cảm riêng tư, để vạn người đổ máu?”

“…” Nàng ngơ ngác nghe, nhất thời nói không ra lời.

Lời nói như vậy, từ trong miệng Uyên thốt ra, sao lại giống hệt với lời sư phụ ngày đó! Hai người bọn họ, vốn hai người bất đồng đến cỡ nào… Thế nhưng, vì sao vấn đề này không hẹn mà cùng nghĩ như nhau! Có phải là ở trong lòng nam nhân, vĩnh viễn đều coi quốc gia và tộc nhân quan trọng hơn bất cứ thứ gì?

Chu Nhan nhất thời trăm mối tơ vò, hầu như không nói ra lời. Thì ra, cùng một lựa chọn và cảnh ngộ, vào hơn một trăm năm trước cũng đã từng xảy ra, mà nữ tử hơn một trăm năm trước kia, lại lựa chọn hành động trái ngược với nàng!

Nàng kinh ngạc nhìn hỏi: “Vậy là cụ cứ vậy gả cho con trai của Huyền Vương?”

“Đúng vậy.” Uyên thản nhiên đáp, trong giọng nói nghe không ra buồn vui, “Nàng trở về cùng phụ thân thỏa thuận điều kiện, vì mặt mũi hai tộc, duy trì hôn nhân trên danh nghĩa, chia phòng mà ở, không can thiệp đến chuyện của nhau, mãi cho đến mười một năm sau trượng phu của nàng qua đời.”

Chu Nhan giật mình: “Vậy còn huynh? Huynh… huynh làm sao bây giờ?”

Uyên bình thản nói: “Đương nhiên ta cũng theo nàng quay trở về Thiên Cực Phong thành.”

Hắn nói đến thản nhiên, nhưng trong ngực Chu Nhan cũng bỗng nhiên chấn động, biết trong một câu nói này cất dấu bao nhiêu nhường nhịn và hi sinh: Làm một Giao nhân, hắn bỏ qua cơ hội được tự do; làm một người yêu, hắn bỏ qua tôn nghiêm, đi theo nàng về đại mạc Tây Hoang, mai danh ẩn tích sống qua một đời!

“Ta may mắn gặp được nàng, đồng thời được bên nàng suốt đời.” Giọng nói của Uyên dịu dàng mà trầm thấp, mặc dù là giữa cảnh chém giết như vậy, cũng có cảm giác gió đêm phất qua cầm huyền, “Cả cuộc đời này, tuy rằng ta không thể trở thành trượng phu của nàng, nhưng với ta mà nói, như vậy cũng đã cũng đủ rồi.”

Thanh âm của hắn lưỡng lự vô hạn, nghe vào tai nàng lại như dao cắt, trong một chớp mắt, nàng chỉ cảm thấy ngọn lửa sục sôi trong tim nàng tắt dần rồi… Đúng vậy, từ nhỏ đến lớn, tiểu quận chúa Xích tộc luôn dũng cảm tùy hứng, tràn ngập tự tin, sáng sủa rực rỡ, nhiệt tình như lửa, chẳng bao lùi bước trước bất cứ chuyện gì, nhưng mà lần này, nàng đột nhiên nổi giận.

Nàng theo bản năng thì thào: “Thế… Thế nhưng, cụ đã chết đi rất nhiều năm rồi mà”.

“Đúng vậy.” Thần sắc Uyên hơi tối lại, “Ta sẽ phải đợi cực kỳ lâu, mới có thể gặp lại chuyển thế của nàng. Mong rằng đến lúc đó ta còn có thể nhận ra nàng.”

Chu Nhan lặng thinh giây lát, ngực cũng dần dần lạnh xuống tới, lẩm bẩm nói: “Giao nhân các huynh, có thật là cả đời chỉ có thể yêu một người không? Nhưng mà cuộc đời của các huynh, dài gấp chục lần con người. Huynh… huynh cứ một mực chờ người mình yêu luân hồi chuyển thế hay sao?”.

“Ừ.” Uyên nở nụ cười, giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ: “Ta không rõ có phải toàn bộ Giao nhân đều như vậy hay không, nhưng ít ra với ta mà nói, đó là thật. Ta sẽ luôn chờ nàng.”

“…” Nàng ngồi ở trên chiến xa, tay nắm dây cương hơi run một cái, ngẫm nghĩ, đột nhiên hỏi, “Thế… Thế nhưng! Hoa khôi Như Ý kia, lại là cái gì của huynh chứ? Cô… Cô ấy có vẻ cũng rất thích huynh, đúng hay không? Huynh bận tâm đến cô ấy như vậy! Huynh…”.

“Cô ấy?” Dường như Uyên biết nàng muốn nói gì, nở nụ cười, nói, “Con bé là muội muội của ta.”

Chu Nhan ngạc nhiên: “Muội muội?”

“Chúng ta từ nhỏ lạc nhau, bị bán cho chủ nhân khác nhau. Mãi hơn một trăm năm sau mới gặp lại.” Uyên nhỏ giọng thở dài một hơi, “Cũng do nó giới thiệu, ta mới gia nhập Phục Quốc Quân.”

Chu Nhan sửng sốt một chút: “Cái gì? Cô ấy… cô ấy còn trở thành chiến sĩ sớm hơn cả huynh?”

“Đúng vậy.” Trong ánh mắt Uyên chứa đựng một tia tán thưởng, nhỏ giọng nói, “Như Ý là một cô bé giỏi lắm… Nó lãnh đạo Giao nhân phản kháng nô dịch, đã trở thành người phụ trách sông Hải Hồn từ lâu rồi, còn thích hợp làm chiến sĩ hơn ta nhiều.”

“Sông Hải Hồn?” Chu Nhan có chút không giải thích được, “Đó là cái gì?”

“Là con đường bí mật giúp Giao nhân thoát khỏi nô dịch, trở về biển rộng, dọc đường có tổng cộng chín trạm dịch.” Uyên lắc đầu, không nói tiếp, chỉ bảo, “Nếu như không phải Như Ý giới thiệu ta gia nhập Phục Quốc Quân, ta thực sự không biết sau khi Diệu Nghi qua đời, quãng đời dài đằng đẵng còn lại phải vượt qua như thế nào.”

Đây là lần đầu tiên hắn nói về chuyện này với nàng, khiến Chu Nhan nhất thời có chút hoảng hốt. Đúng vậy, đây là một mặt khác của Uyên, khuất trong bóng tối, nàng từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không biết gì cả.

Trước/147Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Chiến Thiên Long Đế