Saved Font

Trước/124Sau

Chú Thạch Sư

Chương 47: Dị Ma Linh.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Từng hồi âm thanh rúng động, vang lên lại vang lên, phải nói ai ai cũng có thể cảm nhận được tiếp đến sự kiện là kinh khủng cỡ nào.

Hắc Ám Chi Môn bật mở, từ bên trong một đám khói đen bay ra, bao quát khắp không gian này thu vào, không chỗ nào không có khói, Lưu Phàm cũng có thể cảm nhận rõ một chút ngộp thở.

-Rùng rùng rùng !!!!- Hắc Ám Chi Môn từ từ chui xuống đất, dù chỉ là bóng mờ hình ảnh nhưng vẫn là đoán định được.

Khói đen dần phai đi, gió lung lay, khắp trời cánh hoa bay, có chút để Lưu Phàm trên mặt là cực điểm mộng, không hiểu vì sao lại thành như đám cưới một dạng sự tình thế này, hơn nữa đây là Ma Linh, là ma vật đáng sợ, cớ sao xung quanh có chút nên thơ ??

“ Khụ khụ, chủ nhân, có vẻ như màn xuất hiện của ta làm ngài kinh động...” Một âm thanh vang lên trong đám khói mờ.

Nghe như giọng một đứa trẻ, không tài nào phân rõ được giới tính.

“ Có chút thực sự kinh động...” Lưu Phàm gật nhẹ đầu.

“ Ừm, ta mẫu hậu chính là ngàn năm yêu hồ bị phong ấn, thai nghén đi ra ta đây là cuối cùng truyền thừa lực lượng, dĩ nhiên nói đến là phải hoành tráng !!” Ngữ điệu ấy một lần nữa vang lên.

Lưu Phàm nhíu lông mày, tên thuộc hạ này có vẻ thích khoe...

“ Xưng ta cái danh !!” Lưu Phàm cố cao giọng.

“ Tử Ly !” Tử Ly từ chưa tan đám khói hô lên.

Lưu Phàm gật nhẹ đầu, nhìn phía trước, thi triển đi ra Giám Định quyền năng, ngay lập tức sắc mặt đại biến, ngã ngửa ra sau, toàn thân là từng đợt run rẩy.

Tử Ly xuất hiện, thân một màu tím đậm rõ ràng, từ vai rủ xuống 9 dải mờ mờ lụa mỏng, khắp người đều có chút hơi bóng bẩy, nhưng sau tất cả, điều đáng nói nhất, chính là hắn chủng loại...

Loading...

“ Mị Âm Châu Chấu – khả năng, sử dụng âm điệu du dương nó tạo ra để điều khiển thực thể khác, biến đổi từ âm thanh thành Âm Khí Cụ, chém sắt như chém bùn !!!”

Tử Ly châu chấu tím nhảy nhót, lao đến trước mặt Lưu Phàm, khẽ cọ người vào hắn, kêu lên một hồi cực điểm thư giãn âm thanh.

“ Thôi vậy, trách tại ta ngu chọn nguyên liệu, ra thành châu chấu cũng đành chịu...” Lưu Phàm cười khổ, đưa tay tóm lấy Tử Ly, đặt hắn lên vai, nói.

— QUẢNG CÁO —

“ Chủ nhân, ngươi đối với châu chấu là có thù hằn sao ??” Tử Ly ngây ngô hỏi.

“ Không, thậm chí còn là quá quen thân loại này.” Lưu Phàm thở dài.

Chung quy đồ vật hắn chọn không phải là phẩm chất quá cao, riêng cái Ma Trùng Chi Bì đã là hàng thải nhặt tạm, đám xác Trùng Tộc hiến tế này cũng là đồ vớ bở, của rẻ là của ôi, không thể trách ai được.

Lưu Phàm trong mong đợi là một loại kiểu như cự thú làm đỡ đòn, hắn phía sau xạ thủ liền quá sức hợp tình hợp lý, dường như chỉ cần nhịp nhàng là tương đương cầm chắc chiến thắng !

“ Tử Ly, ngươi có thể cảm nhận nguồn linh khí kia không ??” Lưu Phàm chỉ về Thương Phàm Phong, hỏi.

“ Ta có thể.”

“ Nếu vậy tới đó tu luyện, ta nhìn ngươi tu vi cũng chỉ là Tinh Trung Cấp đúng chứ ???” Lưu Phàm khả ái nói ra.

“ Tuân lệnh !!” Tử Ly hai mắt như phát sáng nói ra.

“ Vận Tốc Âm Thanh !!” Nháy mắt hóa thành một đạo sáng dài màu tím, Tử Ly không chút nào do dự nhằm Thương Phàm Phong bay đến.

Lưu Phàm hít sâu một hơi, thứ này châu chấu cũng là một loại nghịch thiên !

Tử Ly vừa phi hành vừa nghĩ, chủ nhân này so với lời đồn là quá tốt, không những không chèn ép hắn, không bắt hắn phải chiến đấu nhiều, ngay lập tức vừa triệu hồi đã đẩy hắn đi tu luyện mà không than thở hắn chỉ là kẻ yếu.

Lưu Phàm biết chứ, Tử Ly là thuộc hàng yếu đuối bên trong Ma Linh giới, nhưng hắn đã từng một thời như vậy, bây giờ bài xích thuộc hạ trung thành của mình, lẽ nào là đang tự đạp mặt mình trong quá khứ ??

“ Khoan, suy tính khi trước còn chưa có làm xong, đại sự không thể lỡ, tốt nhất là mau mau đi !!” Lưu Phàm đầu óc bỗng nhiên ùa vào đà suy nghĩ, cảm thán đi ra.

...

Bên này giao chiến căng thẳng giữa Ngô Hoành Văn và Bạch Mỹ Ly, còn có Huyền Lượng và Hồ Anh đồng dạng hăng máu.

“ Ngô Hoành Văn, hôm nay nhất định ta phải ép chết ngươi, bao nhiêu đời học viên đi qua đều không có kẻ nào dám bẻ nghiêng thế tứ trụ cả, ngươi dám giữ lại cái thứ ma đầu ấy chính là đối với chúng ta là địch !!” — QUẢNG CÁO —

“ Lưu sư đệ là Lưu sư đệ, không phải là ma đầu, các ngươi cũng là cực kì muốn hắn nhưng là không cầu được, đừng có cay cú !!” Ngô Hoành Văn ngạnh ngang nói ra.

-Xạc !!!!!-

Một đạo xé nát hư không Tiễn Khí bắn ra, trực tiếp đẩy lui về phía sau bốn cái hội trưởng, Lưu Phàm thân ảnh từ từ bước khỏi rừng xanh.

“ Ma đầu, ngươi lúc này đừng hòng rời đi yên ổn, chí ít ta cũng sẽ hủy ngươi Linh Thạch !!” Huyền Lượng gào lên, trên tay đại chùy di chuyển.

Lưu Phàm nhếch lên khóe miệng, thân thể nháy mắt tiến về phía trước, một mãnh liệt đòn chém từ Cốt Kiếp Cung xuất ra, hai bên ngang nhau so đo thể lực. Lưu Phàm một buổi cùng Hồng Minh Liên thao luyện kì thực cũng có chút ích, lúc này phương thức di chuyển của hắn trong giác đấu cận chiến đã nhiều phần linh hoạt hơn.

“ Huyền Cổ Cự Thần !!!” Huyền Lượng vận chuyển công pháp lên Thổ Thạch, định bung hết sức đối đầu với Lưu Phàm.

Lần trước trên tàu, kì thực đã không có đủ dũng cảm để thi triển, căn bản vì sợ đối phương có viện trưởng bảo kê, nhưng, lúc này liền khác !

Trên tay Huyền Lượng lóe lên một ánh sáng nâu, Thổ Nguyên Tố liên tục được biến thành đá tảng khảm lên tay hắn, từng điểm từng điểm gia trì kích thước, nhanh chóng trở thành một dạng cánh tay thạch nhân hùng vĩ.

“Giảm trọng !!” Huyền Lượng hô lên.

-Rắc !!!-

Hai tay đá nháy mắt nát vụn, để lộ bên trong một lớp mờ ảo khải giáp ấn kí, khí thế là không hề thay đổi, ngược lại độ linh hoạt có thể thấy bằng mắt thường tăng lên !

“ Xem ra cũng có bản lĩnh.” Lưu Phàm nhếch môi.

Huyền gia bí pháp – Huyền Cổ Cự Thần, là một môn công pháp mạnh về man lực, chém, đánh, giết, đều là dùng tay làm nên, Lưu Phàm từng nghe Lãnh Nhã Cơ kể qua, chính bây giờ quân đội là rất nhiều kẻ sử dụng môn công pháp này.

“ Tiễn Khí !!” Lưu Phàm tại cách mặt khoảng cách phóng ra Tiễn Khí, uy lực là cực kì xung mãn.

-Rụm !!-

— QUẢNG CÁO —

Huyền Lượng không hề núng thế, nháy mắt đã đưa tay lên, một chưởng bẻ nát Tiễn Khí !

“ Con vẹo nó thế này là quá kinh khủng rồi.” Lưu Phàm cảm thán, nhảy giật về sau một bước.

“ Đừng hòng !!” Huyền Lượng đưa tay ra, thoáng súc ép một đám dày đặc Thổ Nguyên Tố, hướng Lưu Phàm đấm đến nơi.

Vô Ảnh Bào và Cốt Kiếp Cung đều lấy ra che chắn, Lưu Phàm không dính phải bao nhiêu sát thương.

“ Bây giờ ta mới thấy giá trị của châu chấu, chung quy từ nay về sau còn phải phối hợp nhiều.” Hắn đứng dậy có chút khó khăn, nói ra.

“ Ám Đao – thi triển 100 lần !!!!” Lưu Phàm vung lên tay mình, thi triển đi ra ngợp trời những đạo Ám Đao.

Hắn chưa xuất chiêu ngay, ngược lại là để những đạo cong cong Ám Đao lơ lửng trong không gian, dãn ra thành một biển ngợp trời màu đen.

“Xuất !!!” Lưu Phàm vung tay.

Huyền Lượng sắc mặt đại biến, chuyển hai tay thành thế thủ, đem ra chắn chéo trước ngực, cố sức dồn Thổ Nguyên Tố lên để gia trì.

-Oành !!!!!!-

Chỉ thấy Huyền Lượng cả thân hình lực lưỡng bay ra ngoài, tuy là không có mấy xước xát, nhưng hắc ám ăn mòn đang xâm chiếm hắn cơ thể, từng điểm chậm rãi tiêu hao linh lực.

“Hộc...hộc..., ngươi rốt cuộc là cái giống gì ??” Huyền Lượng thở dốc, một mực không thể tin Lưu Phàm đây là vừa làm gì, không thể nào trong thời gian ngắn có thể thi triển ra một lượng lớn chiêu thức như vậy được.

Chồng chéo, tích tiểu thành đại, Lưu Phàm dĩ nhiên là dùng đạo lý này để trấn áp, mặc kệ đối phương có hay không là Cao Cấp uy lực, hắn đây một mực tự tin dùng Sơ Cấp đến so.

“ Ta chỉ là một kẻ qua đường thôi...” Lưu Phàm thở ra câu nói nhàn nhạt, cực điểm lãnh đạm hướng mắt nhìn Huyền Lượng.

Trước/124Sau

Theo Dõi Bình Luận