Saved Font

Trước/384Sau

Chúa Tể Vũ Trụ

Chương 23: Đi săn

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Nhìn thấy Vũ Minh sửng sốt nhìn nàng, Vân Hương nhất thời xấu hổ

“Ặc, xin lỗi” cảm thấy mình có chút thất lễ, Vũ Minh ngại ngùng nói

“Đi thôi” Vân Hương lắc đầu cười nói, sau đó đi lên phía trước

Phía sau, Vũ Minh cùng Đường Nguyệt đi theo, Đường Nguyệt nhìn phía trước Vân Hương, sau đó nhỏ giọng hỏi Vũ Minh

“Ca, ngươi thích nàng?”

“Hả? Không phải” nghe thế Vũ Minh lắc đầu

“Ta vừa mới thấy ngươi còn nhìn nàng chăm chú đâu, thích thì thích thôi có gì phải xấu hổ?” Đường Nguyệt nhún vai nói

“Thật sự không phải, chẳng qua nhất thời nhớ tới 1 người bạn” Vũ Minh giải thích

“Thật không phải?” Đường Nguyệt thắc mắc

“Thật như chân trâu, được rồi, đừng đoán mò, có 2 ngày nghỉ đây, ta đưa ngươi đến đây chơi, không phải để nói mấy chuyện này, đi thôi” Vũ Minh có chút không kiên nhẫn nói

“Hừ, hẹp hòi” Đường Nguyệt chu miệng nói

Thấy thế Vũ Minh chỉ cười nhẹ không giải thích, đi 1 chút liền trở lại nơi cũ, nhìn thấy mấy người Vũ Minh quay về Cao Hải liền mở miệng hỏi

“Thế nào?”

“Ta tới tất nhiên không có chuyện gì rồi! Đi thôi, còn 5 phút nữa liền đến giờ”

Vân Hương nghe Cao Hải nói thế liền cao ngạo nói, sau đó cười nói

“Được, đi thôi”

Cả đám đi đến giữa làng, lúc này tại đây nhân số đã lên tới hơn 50 người, nhìn thấy đám người Cao Hải đến, 1 nhóm người liền tự động tách ra đường đi, dù sao Cao Hải tại đây không ai muốn đắc tội hắn, thực lực cao, còn hố người

“Ồ, Cao Hải, hôm nay các ngươi lại tới? Lần thứ 3 đi?” 1 người đàn ông khoảng 22 đến 25 tuổi đang ôm 1 chiếc khay chưa rất nhiều thứ linh tinh trên đó, thấy đám người Cao Hải tới liền mở miệng

“Đúng thế a Phong ca!” Cao Hải nói

“Ồ, tân nhân?” nhìn thấy 2 người Vũ Minh phía sau, Phong ca bất ngờ nói

“Phải, họ là thành viên mới của tiểu đội Hổ Nha chúng ta” phía sau Vân Hương cười nói

“Xem ra lần này sẽ rất thú vị đây” Phong ca cười đầy thâm ý

“Được rồi, nếu đến đầy đủ, như vậy thủ tục như cũ, để tránh gian lận, tất cả không gian trang bị cùng đồng hồ thông tin cá nhân đều phải nộp tại đây, chỉ được dùng trang bị do chúng ta cung cấp, ngoài ra vũ khí cùng trang phục có thể trực tiếp nhận từ đội trưởng của các ngươi, nếu như có người lá gan lớn, tự đi 1 mình, vậy thì đến tại tiệm vũ khí bên kia lấy, hiểu rõ rồi chứ?”

“Hiểu”

Cả đám người đều cười nói, dù sao tại đây 2 năm nay cũng chưa có tên nào đi 1 mình, chuyện của mấy năm trước khiến các tân nhân sợ vỡ mật, nào dám chạy loạn

“Được rồi, đã vậy theo đội, xếp hàng đi vào cổng không gian, 2 tiếng sau dù có chiến lợi phẩm hay không tất cả đều phải kích hoạt máy truyền tin để được đưa về, ai không làm sẽ bị xem như xúc phạm quy định, trực tiếp vào sổ đen, không bao giờ được tiếp nhận tại đây” lời này Phong ca nói với Vũ Minh cùng Đường Nguyệt

“Được rồi, xuất phát”

Nghe lệnh, của đoàn người liền theo thứ tự tiến vào cổng không gian, đám người Vũ Minh được đưa đến 1 nơi hoang vắng trong khu rừng, khung cảnh nơi này thật rất hoang sơ, Đường Nguyệt có chút sợ hãi sát lại gần Vũ Minh

“Không cần lo lắng, nơi truyền tống đến xung quanh 1 kilomet rất an toàn, không có ma thú lợi hại gì” Cao Hải thấy vẻ mặt của Đường Nguyệt liền cười trấn an

“Ta thấy đám người các ngươi hình như rất tôn trọng vị Phong ca kia, tuy ta không biết thực lực anh ta thế nào, nhưng không đến nỗi khiến toàn bộ người ở đây tôn trọng đi?” Vũ Minh tò mò hỏi

“Ngươi nói không sai, tại đây lâu dài, ai cũng sẽ tôn trọng anh ấy, bởi lẽ tại đây rất nhiều người đều nhận được sự giúp đỡ của anh ta, hơn nữa anh ta cũng cứu không ít người thoát khỏi cái chết, dù cho đó là hợp đồng quy định, nhưng cứu vẫn là cứu, không ai có thể phủ định điều đó” Cao Hải cười cười giải thích

“Hiểu, vậy vũ khí đây?” Vũ Minh gật đầu, sau đó nhìn Cao Hải nói

“Ngươi không nhắc ta cũng nhớ” Cao Hải nói xong, lấy ra từ không gian trang bị 6 viên bi đen to bằng nắm tay đưa cho mỗi người, sau đó nhìn về huynh muội 2 người Vũ Minh nói

“Đây là nano trang bị, ngươi đặt tinh thần lên nó, sau đó biến ảo thành vũ khí mình muốn là được, chỉ có thể là vũ khí lạnh” Cao Hải nhắc nhở

Nghe thế, Đường Nguyệt liền làm theo, lúc đầu nàng liền biến ra 1 cây đao, nhưng lại cảm giác có chút thô kệch, sau đó lại biến thành kiếm, nhưng chơi 1 lúc lâu cũng có chút không thỏa mãn, thấy thế Vũ Minh lắc đầu cười, sau đó đoạt lấy trang bị trên tay nàng, trong đầu suy diễn ra 1 thanh kiếm, xuất hiện trước mặt Đường Nguyệt là 1 thanh kiếm dài khoảng 1 mét, có vỏ bao quanh, bên ngoài vỏ được trặm khắc hoa văn tinh xảo, chuôi kiếm được bao bởi 1 lớp kim loại mỏng, sờ lên cảm giác rất mềm mại

Nhìn thấy thế, cả đám đều trừng lớn con mắt, dù họ biết nano trang bị này có thể hóa màu, tùy sở thích hình dạng, nhưng mà hoa lệ như thế chuôi kiếm lần đầu tiên họ thấy

Vũ Minh đưa thanh kiếm cho Đường Nguyệt, nàng cẩm lên ngắm nhìn 1 lúc lâu, 2 mắt tỏa sáng, kiếm đẹp như thế lần đầu tiên nàng gặp được. Đường Nguyệt hiếu kỳ rút ra thanh kiếm, âm thanh rút kiếm thanh thoát, lại mang hàn ý khiến người lạnh da đầu, lười kiếm phản xạ lại ánh sáng mặt trời, chiếu vào mặt người khác khiến mắt họ có chút đau

“Vũ Minh, ngươi nhìn thấy thanh kiếm này ở đâu? Sao ta chưa bao giờ gặp?” Vân Hương 2 mắt long lanh nhìn hắn

“Ta chỉ thấy trong 1 quyển cổ thứ, kiếm tên Thục Nữ, hơn nữa chỉ có 1 câu miêu tả thanh kiếm này mà thôi”

“Là gì, mau nói” Vân Hương thúc giục

“Thế kiếm như dệt lụa, miên miên bất tuyệt, như hoa giải ngữ, như ngữ biệt ly” Vũ Minh mở miệng nói

Nghe xong câu thơ này, cả đám sững sờ, ý cảnh trong câu thơ thật tuyệt, họ không hiểu rốt cuộc tuyệt như nào, nhưng cảm giác như chìm đắm trong 1 ý cảnh nhẹ nhàng, gió nhẹ hiu hiu khẽ thổi trên làn tóc

“Tỉnh a” Vũ Minh vỗ tay 1 cái

Bị đánh thức, cả đám mới sững sờ, xấu hổ gãi đầu, Cao Hải muốn mở miệng lại thôi

Thấy thế Vũ Minh cười nói

“Có gì muốn nói thì nói đi”

“Há, nếu như ngươi đọc nhiều cổ thư như thế, có thể hay không nhớ lại 1 chút những vũ khí khác, giúp chúng ta biến 1 chút” Cao Hãi gãi đầu xấu hổ nói

“Được rồi, đưa trang bị đây” Vũ Minh lắc đầu cười nói

Nghe thế cả đám mừng rỡ, từng người đưa trang bị cho Vũ Minh, Vũ Minh hỏi 1 chút muốn vũ khí loại nào, thấy thế Cao Hải, Vân Hương, Vân Phong liền tuyển kiếm, riêng Cao Đạt tuyển đao. Vũ Minh nghĩ 1 chút, cầm lên từng cái trang bị biến hình

Sau đó từng thanh kiếm hoa lệ xuất hiện trên tay hắn, cuối cùng 1 thanh đao cũng so những thanh kiếm còn lại không kém hơn chút nào

Thỏa mãn với vũ khí trên tay, cả đám đều hưng phấn dị thường, muốn hỏi lai lịch của vũ khí nhưng Vũ Minh không giải thích, chỉ nói chỉ có hình ảnh không biết lai lịch, cả đám đều thất vọng thở dài

“Đúng, ngươi dùng vũ khí gì?” Cao Hải tò mò hỏi

“Ta sao? Đã có” nghe Cao Hải hỏi, Vũ Minh liền nói, dứt lời, trên tay hắn trang bị bỗng nhiên biến đổi, bao trọn lấy bàn tay của hắn, sau đó liền xuất hiện 1 chiếc gang tay bằng kim loại mỏng, ôm trọn lấy từ cỏ tay đến toàn bộ bàn tay của hắn, thấy thế cả đám miệng co quắp

“Ta nói người anh em, cái này cũng…. quá bình thường 1 chút đi?” Cao Hải miệng giật giật nói

“Nano trang bị giỏi lắm đạt tới phàm cấp, cần hoa lệ đẹp đẽ có tác dụng gì? Cũng không thể tăng sức chiến đâu đi?” Vũ Minh hỏi ngược lại

“Ây….” Cao Hải nghẹn lời

“Được rồi, đừng quên quần áo” Vân Hương cắt ngang nói

“Đúng, xém chút quên” Cao Hải vỗ trán, sau đó lại lấy 6 chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho mỗi người

“Hai người các ngươi đeo lên, bấm vào nút đỏ phía trên, nó sẽ tự động hòa làm 1 thể với làn da, bị tấn công sẽ bị động xuất hiện 1 lớp kim loại cản lại công kích”

Vũ Minh cùng Đường Nguyệt tiếp nhận, đeo lên tay, sau đó chỉ cảm giác 1 dòng điện chạy ngang toàn thân, Vũ Minh tay dùng lực đánh nhẹ xuống, 1 lớp kim loại liền xuất hiện, sau đó liền biến mất, hắn gật đầu thỏa mãn, dù sao thứ này có còn hơn không

“Được rồi, nếu như đã trang bị đầy đủ thì lên đường thôi”

“Được, đi thôi”

Đám người Vũ Minh liền nhắm ngay 1 hướng tiến tới, dù sao thời gian có hạn, không ra tay nhanh thể nào cũng bị cướp mất thứ tự xếp hạng, phần thưởng không đáng nói, quan trọng là mặt mũi

Đi được khoảng 10 phút, cả đám liền thấy trước mặt cách khoảng 100 mét có ma thú ẩn hiện, do cánh rừng rậm rạp nên cũng không rõ là ma thú gì

“Phía trước có ma thú, nếu ta đoán không lầm thứ nơi này hẳn là thuộc về phía Đông, nằm trong khu an toàn, không xa, nơi đâu hẳn là thuộc về khu vực yếu, có đa số là ma thú Bạch Ngọc Báo xuất hiện, ít khi có cao giai ma thú”

“Tiến tới xem” Vũ Minh đề nghị

Cả đám cẩn thận tiến tới, trước mặt họ xuất hiện 1 khoảng đất trống cách họ chưa đầy 30 mét, tại đó có hơn 10 con ma thú Bạch Ngọc Báo, thân hình to lớn, cao hơn 2 mét, dài khoảng 4 mét, răng nanh dài lộ ra ngoài, mắt đen ngòm như người chết, đang đối đầu với 7 - 8 con ma thú khác

“Là Bạch Ngọc Báo, bên kia hình như là Linh Lung Hồ, 2 bên đang chuẩn bị đánh nhau thì phải” Vân Hương suy đoán nói

“Đây là ma thú cấp mấy?” Đường Nguyệt tò mò hỏi

“Cả 2 đều là ma thú cấp 1 đỉnh cao, với thực lực của ngươi hẳn có thể đối phó 1-2 đầu” Vân Hương tiện lời đáp

“Nhìn xem, chuẩn bị đánh nhau” Cao Hải đột nhiên cắt ngang

Hai bên ma thú đang tỏ ra dữ tợn, không ngừng gầm gừ cảnh cáo

Chỉ chớp mắt sau đó, ma đội ma thú liền lao vào điên cuồng cắn xé nhau

Trước/384Sau

Theo Dõi Bình Luận


Truyện Convert : Đệ Nhất Danh Sách