Saved Font

Trước/151Sau

Chúng Ta Bắt Đầu Lại Một Lần Nữa Em Nhé!

Chương 103: Thân Mật Quá Mức

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Kiểu Màu
Phi Nhi uống nốt chỗ rượu trong cốc. Cô mỉm cười xóa đi cảm giác ngượng nghịu trong phòng:

- Mình chọn Dare. Xem nào cậu muốn mình làm gì?- Phi Nhi hùng hổ nhìn Thiên Như.

Thiên Như thấy cô không hề hấn gì thì tiếp tục công kích:

- Cậu nói đấy nhé. Phải giữ lời, được bây giờ phạt cậu hôn môi Mặc Luân trong một phút. – Thiên Như giảo hoạt nhìn cô.

Phi Nhi rót cho mình chút rượu. Được lắm, muốn thách cô chứ gì. Bản tính hiếu thắng trong cô lại trỗi dậy. Cô hùng dũng tiến về phía Mặc Luân, giữ chặt đầu anh, rồi quay sang nhìn Thiên Như: “Bấm giờ đi cưng”. Sau đó cô áp môi mình vào môi anh. Mặc Luân không ngờ cô lại mạnh dạn đến vậy. Đến lúc anh kịp hoàn hồn thì một phút cũng chấm dứt. Anh nuối tiếc nhìn bờ môi cô tách ra khỏi môi mình. Mặc Luân sao mày không có tiền đồ đến vậy chứ.

Phi Nhi cũng không hiểu mình lấy đâu ra dũng khí. Chỉ là lúc cô vô tình lướt mắt về phía cửa phòng thì bắt gặp người đàn ông đang hé cửa nhòm ra bên ngoài. Từ sau khi gặp anh, cô để An An và anh lên nhà cũng là cho mình một chút thời gian để suy nghĩ. Cô vẫn không thể buông bỏ đoạn tình cảm này, nhưng cũng không đủ dũng khí để đấu tranh với Uyển Nhi. Có lẽ là cô hoảng sợ, cô tự ti, cô thiếu niềm tin ở anh cũng như thiếu niềm tin vào chính mình. Cô sợ tình cảm của anh với cô chưa đủ mạnh, sợ anh vì bỗng bột mà chọn cô. Anh đã không nhớ những khoảng thời gian qua, đó có lẽ là khoảng thời gian anh không muốn có, cô cũng không muốn anh vì nhớ lại mà mạo hiểm đến bản thân. Có lẽ đây là cái kết định sẵn của ông trời dành cho hai người, vì vậy cô không muốn gượng ép nữa. Hành động hôm nay cô đành phải nhờ tới Mặc Luân vậy, chỉ mong sau lần này, anh sẽ không muốn vì cô mà đi quá giới hạn thêm lần nào nữa.

Một đêm bên nhau

Hàn Tuấn Thiên ngồi thẫn thờ trong phòng Mạc Phi Nhi, không biết thời gian đã qua được bao lâu, khách khứa cũng đã đi về hay chưa. Trong đầu anh bây giờ chỉ hiện lên khung cảnh vừa rồi. Bị Phi Nhi đẩy vào trong phòng anh có chút khó chịu, dù sao việc anh đến thăm con trai cũng đâu có gì sai trái, cô đâu nhất thiết phải bắt anh đi trốn.Hơn nữa anh có thấy cả tiếng của Tuấn Phi- người bạn nối khố của anh ở đó, hóa ra anh ta là anh chồng của cô. Nếu thực như vậy, tại sao trước giờ anh chưa từng hay biết, đoạn kí ức năm năm qua anh đã bỏ lỡ những gì? Anh thừa nhận mình có cảm xúc đặc biệt với cô, lúc thấy cô hôn người đàn ông kia anh lại thấy bực bội, thấy khó chịu. Những cảm xúc đó là từ đâu ra, An An nói anh đã tới tìm cô vậy hẳn cô không phải là loại phụ nữ như anh nghĩ, vậy thì với anh cô là ai, tại sao có thể chi phối tâm tư của anh mạnh mẽ đến vậy. Cảm giác lưng chừng, anh không biết nên tiến một bước đến tương lai hay nên ngoảnh đầu lại về quá khứ để tìm hiểu xem thực sự vị trí của người phụ nữ này là đâu trong cuộc đời anh. Tuấn Thiên đang miên man suy nghĩ thì thấy tiếng cửa mở, anh theo phản xạ nhắm chặt mắt lại.

Phi Nhi dọn dẹp xong nhà cửa cũng đã hơn 10 giờ tối, cũng nên gọi anh về thôi dù sao cô cũng đã quyết định rồi, đoạn tình cảm này nên dừng lại ở đây. Lúc mở cửa bước vào phòng, cô lại nhớ đến hôm mưa ở Thượng Hải, cũng người đàn ông này, cũng một tư thế nằm như vậy, cũng đang sử dụng chiếc giường của cô nhưng bây giờ mối quan hệ của hai người cũng khác, anh không biết cô là ai, còn cô Tuấn Thiên không kí ức quá xa lạ. Có lẽ Tuấn Thiên của năm năm về trước sẽ tốt hơn bây giờ, khi cuộc đời anh chưa từng bị cái tên Phi Nhi làm xáo trộn, cô vui vì anh còn sống, chí ít sau vụ tai nạn anh còn có thể khỏe mạnh đứng trước mặt cô. Cô cũng nên quên anh đi, cuộc sống trước kia không phải tốt hơn sao, huống hồ giờ cô cũng về Bắc Kinh, cô đâu còn một mình, cô luôn có gia đình yêu thương bên cạnh. Mỗi bước tiến về phía anh, trái tim cô lại đập mạnh hơn. Từ sau buổi gặp mặt đó, hai người cũng chưa từng có một khoảng riêng như bây giờ, một không gian chỉ có anh và cô -Tuấn Thiên, Tuấn Thiên dậy đi. Anh phải về thôi.- Thanh Tâm lay mạnh người anh nhưng anh lại không hề nhúc nhích, có vẻ đang ngủ rất ngon. Cô cúi gập người, mặt gần anh hơn, tại sao cô lại có cảm giác có gì đó sai sai. Mí mắt anh giật liên tục, sao cô có cảm giác anh đang nhướng môi cười. Anh dường như không có ngủ, anh đã tỉnh rồi, tại sao còn nhắm mắt giả vờ nữa? Lúc cô tiến đến gần mặt anh hơn cũng là lúc cô bị một bàn tay nắm lấy gáy, môi cũng chạm vào môi anh. Phi Nhi hoảng sợ đẩy ra thì Tuấn Thiên lại tiếp tục túm lấy, nụ hôn lần này ghì càng chặt hơn, anh đưa lưỡi ép cô mở miệng đón nhận mình. Đầu lưỡi cũng mạnh mẽ khuấy đảo trong miệng cô. Nụ hôn anh thực mạnh mẽ, đây cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn nhau nhưng cô chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy. Nụ hôn rất say đắm cuồng nhiệt nhưng lại có chút trừng phạt.

Trước/151Sau

Theo Dõi Bình Luận